Tam Thái Tử

Chương 669: Chương 669: Quần ẩu.




Ngao Vô Không cũng không biết nói gì thêm, hắn cũng không rõ là sự tự tin này của Lý Lân là từ đâu đến. Nhưng với những hiểu biết của hắn về những lão cứng đầu trong Long tộc thì cơ hội thành công của việc này gần như là một con số không tròn trĩnh.

Lý Lân trầm giọng hỏi :

- Đúng rồi, nếu như có huyết mạch của Cự Long thì cần phải vào đầm Hóa Long của Cự Long tộc phải không?

Ngao Vô Không sửng sốt, giọng đầy kinh ngạc hỏi Ngao Vô Tình :

- Lẽ nào trong người ngươi có huyết mạch của Cự Long, ngươi chính là người đã kế thừa huyết mạch của Thần Thánh Cự Long trong truyền thuyết sao?

Không thể không nói đến việc Ngao Vô Không đã từng gây ra quá nhiều phiền phức, nhưng hắn cho đến hiện nay vãn bình yên vô sự. Nguyên do của việc này ngoại trừ vận mạng hắn may mắn ra thì đầu óc lanh lẹ của hắn cũng là một điều đáng chú ý. Chỉ bằng một câu nói của Lý Lân mà hắn đã đoán ra ngay được thân phận thật sự của Ngao Vô Tình.

Ngao Vô Tình liếc Lý Lân một cái như thầm trách y quá nhiều chuyện. Sau đó nàng trầm giọng trả lời Ngao Vô Không :

- Không sai, ta chính là người đã kế thừa huyết mạch của Thần Thánh Cự Long.

Ngao Vô Tình vừa nói, khí tức của nàng vừa thắt ẩn thoắt hiện, cũng trong khoảnh khắc này, Ngao Vô Không cũng như đang nhìn thấy được một con Thần Thánh Cự Long nửa vàng nửa xanh đang thoắt ẩn thoắt hiện vậy.

Ngao Vô Không nói giọng đầy kích động :

- Nếu như ngươi có huyết mạch của Thần Thánh Cự Long thì các lão già trong tộc rất có khả năng sẽ chấp nhận, và cơ hội thành công của ngươi sau khi bước vào đầm Hóa Long cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

- Sự tồn tại của Thần Thánh Cự Long không phải là một điều cấm kỵ sao? Vậy thì tại sao Long tộc các ngươi lại có vẻ như rất xem trọng nó vậy?

Lý Lân nghĩ đến huyết mạch của Thần Thánh Cự Long mà mình đã vô tình có được lúc đầu, trong lòng có chút không lí giải được.

Ngao Vô Không liếc Lý Lân một cái, giọng đầy vẻ sùng bái nói :

- Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi có biết rõ lai lịch của Thần Thánh Cự Long hay không? Thần Thánh Cự Long vốn là những người kế thừa huyết thống hoàng tộc của Thần Long mạch và Cự Long mạch. Chỉ là Thần Long và Cự Long vốn không giao hảo với nhau, thẩm mỹ quan cũng khác biệt rất lớn. Do đó trong lịch sử của Long tộc thì hai nhánh tộc này rất ít khi giao phối với nhau, và những đứa con mang hai dòng huyết mạch đó là cực kì ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng những Thần Thánh Cự Long ấy trong lịch sử của Long tộc đều để lại một uy danh hiển hách.

Trong lòng Lý Lân như bị lay động, nếu mỗi con Thần Thánh Cự Long đều để lại uy danh hiển hách trong lịch sử của Long tộc thì lai hai của con Thần Thánh Cự Long mà y nuốt được ở Hắc Thủy Lâm sẽ có thể được tìm ra. Dĩ nhiên Lý Lân cũng không mạo hiểm mà tiết lộ ra bây giờ, chí ít cũng phải đến khi nào y gặp được hoàng tộc của Long tộc, hoặc bản thể thoát khỏi vây khốn ở Trung Châu thành đã.

Cũng vừa lúc Lý Lân chuẩn bị hỏi thêm nhiều vấn đề nữa thì bỗng nhiên nét mặt Ngao Vô Không biến sắc, hắn kéo tay Dung Dung cô nương và biến đi mất dạng.

Lý Lân vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó thì y cũng dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ngao Vô Không đâu? Nghe nói con rồng háo sắc đó đã quay trở lại đây rồi đúng không?

Giọng của Lạc Khuynh Thành từ bên ngoài truyền vào.

Lý Lân giọng trách móc nói :

- Hắn bị muội dọa cho bỏ chạy mất rồi, lúc trước là do muội cố ý đúng không?

Lý Lân vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi nhưng Lạc Khuynh Thành đã làm gián đoạn nó rồi, phải đợi đến lần sau thôi.

Lạc Khuynh Thành giọng vô trách nhiệm nói :

- Hi Hi! Chỉ là muội muốn cho hắn một bất ngờ thôi mà, không ngờ hắn lại vô dụng đến vậy, chỉ vừa đánh hơi thấy một ít khí tức nhỏ nhoi của muội mà đã co giò bỏ chạy rồi.

Lý Lân lắc đầu, y thật không muốn quản chuyện của Lạc Khuynh Thành nữa. Ngao Vô Không đối với nàng thế nào thì Lý Lân đã nhìn ra được, nhưng còn ý của Lạc Khuynh Thành thì Lý Lân vẫn chưa đoán ra. Hơn nữa long phẩm của Ngao Vô Không thật quá kém, cho dù là trước đó Lý Lân có không quen biết gì với Lạc Khuynh Thành đi nữa thì y cũng tuyệt đối không đẩy vị cô nương tốt này vào biển lửa.

- Đúng rồi, Vô Tình tỷ tỷ, tỷ thật muốn đến đầm Hóa Long sao? Chuyện về nó muội đã từng nghe phụ hoàng kể qua, đầm Hóa Long tuy là bảo vật có một không hai của Long tộc, nhưng nó đã bị ô nhiễm rồi, người có huyết mạch thuần khiết bước vào nó còn đỡ, nếu là người không có huyết mạch thuần khiết mà bước vào thì rất có khả năng sẽ bị tà khí trong nó xâm nhập vào người mà chết. Long tộc cũng biết chuyện này, nên họ đã sớm ngăn cấm những người không có huyết mạch thuần khiết bước vào rồi.

Lời của Lạc Khuynh Thành làm Lý Lân vô cùng kinh ngạc, xem ra mọi việc nghiêm trọng hơn rất nhiều so với suy nghĩ của y.

- Chỉ cần còn một cơ hội thì tỷ nhất định phải đi thử cho biết!

Sự kiên định của Ngao Vô Tình làm Lý Lân phải thở dài, thân là ngươi đàn ông của nàng, nếu đã không thay đổi được suy nghĩ của nàng thì y chỉ còn cách là mạo hiểm đi theo nàng mà thôi.

Lạc Khuynh Thành đảo mắt rồi cười nói :

- Nếu như có thể thì các người nhớ dẫn muội theo nhé! Trước đây muội nghe Ngao Vô Không nói rất nhiều về những nơi thần bí trong thần giới của Long tộc, chỉ là muội vẫn chưa có cơ hội được đến đó mà thôi.

Lý Lân lắc đầu, bởi những lời lẽ này của Lạc Khuynh Thành chẳng khác gì một đứa trẻ. Nhưng ngược lại thì Ngao Vô Tình đã rất nghiêm túc mà đồng ý. Điều này chứng tỏ rằng Ngao Vô Tình rất xem trọng người mang trong mình nguyên tố chi tổ này.

Đợi khi Lạc Khuynh Thành đã đi khỏi thì Ngao Vô Tình bỗng nhiên nói với Lý Lân :

- Lý Lân, huynh có cảm thấy là vị Dung Dung cô nương kia rất có vấn đề không?

- Có vấn đề?

Lý Lân sửng sốt, y đúng là có cảm khác quen thuộc với vị Dung Dung cô nương đó, nhưng Lý Lân có thể khẳng định là trước đó chưa từng gặp qua nàng ta. Trí nhớ của Lý Lân trước giờ vẫn rất tốt, chỉ cần gặp qua một lần thì y không thể quên được.

Ngao Vô Tình nói :

- Đúng rồi, muội từng gặp qua một người có khí chất rất giống nàng ta trong Hán Vương phủ của huynh. Biết đâu huynh cũng từng gặp qua cũng nên.

Mắt Lý Lân như sáng lên nói :

- Huynh biết rồi, khí tức của vị Dung Dung cô nương này rất giống với Ny Ny, lẽ nào nàng ta cũng đến từ Lăng Tiêu tông?

Ngao Vô Tình hỏi :

- Lăng Tiêu tông? Đó là tông môn nào vậy?

Lý Lân bèn nói những gì biết được về Lăng Tiêu tông cho Ngao Vô Tình biết.

Ngao Vô Tình trầm giọng nói :

- Lấy tình nhập đạo, đoạn tình xuất đạo, Lăng Tiêu tông này quả nhiên là đang đi một con đường vô tình.

- Lăng Tiêu tông này có chút kì lạ, ở Trung Châu thành huynh chưa từng nghe thấy danh xưng của họ, nhưng theo lời của Ny Ny thì họ chỉ là một thế lực hạng hai, không thể nào đủ tư cách để có mối quan hệ với cường giả bán Thần cấp, điều này e là một thế lực hạng hai không thể có năng làm được.

Ngao Vô Tình nghiêm trang nói :

- Lý Lân, con đường vô tình này đã từng rất được ưa chuộng một thời ở thượng cổ, nó cũng đã sản sinh ra rất nhiều cao thủ, chỉ tiếc là những người này tuyệt tình tuyệt nghĩa, họ chỉ một lòng theo đuổi đỉnh cao võ đạo, căn bản không được lòng của người trong thiên hạ, do đó đã gặp phải sự bài xích của những người khác rồi cuối cùng biến mất trên thế gian. Nhưng dẫu sao nó cũng là một thế hệ được lưu truyền từ rất lâu đời rồi, nếu đúng là nó vẫn còn lưu truyền đến ngày nay thì e rằng thực lực của Lăng Tiêu tông này còn đáng sợ hơn cả những thế lực hạng nhất nữa.

Lý Lân gật gật đầu nói :

- Giai đoạn hiện nay chúng ta nên yên tâm mà phát triển phủ lĩnh chủ, còn về Lăng Tiêu tông, huynh sẽ nhờ Châu Thiên Bảo cho ngươi đi điều tra.

Ngao Vô Tình gật đầu rồi tiếp tục trở vào trong Lục Mang Tinh, dẫu sao dưới tinh khí dồi dào của cây sinh mệnh thì thương thế của nàng cũng hồi phục nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.

Về phần Ngao Vô Không, hắn không rời khỏi Vô Cực thành mà tìm một nơi dừng chân ở trong thành. Lạc Khuynh Thành cũng không đuổi theo tìm Ngao Vô Không, nàng quay về phủ lĩnh chủ tiếp tục làm thành chủ Vô Cực thành của nàng.

Nhưng không khí yên bình đó rất nhanh đã bị phá vỡ. Từ xa, một khí tức khủng bố từ phía xa truyền đến, tiếp sau đó là mười mấy cao thủ giáng lâm Vô Cực thành.

- To gan, các ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào Vô Cực thành?

Một thống lĩnh vệ quân của Vô Cực thành xông ra, bay lên cản đường của đám cao thủ đó.

- Mau giao Ngao Vô Không ra, bằng không lão phu sẽ san bằng cả thành thị này, gà chó không chừa!

Người vừa nói là một lão giả râu dài, trông dáng vẻ có lẽ là lãnh đạo của nhóm người. Lão giả này tướng mạo thanh thoát, thoạt nhìn như là một tiên nhân vậy. Chỉ là khi lão vừa mở miệng nói thì nét mặt đã đằng đằng sát khí làm cho người khác phải rùng mình.

- Ở đây không có Ngao Vô Không nào cả, nếu các ngươi còn làm loạn thì đừng trách ta không khách sáo!

Thực lực của vị thống lĩnh vệ binh này chỉ mới ở cảnh giới Võ Tôn lục phẩm, vốn không thể nào là đối của của cao thủ bán Thần cấp kia được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.