Tam Thái Tử

Chương 263: Chương 263: Quân đoàn Vương thú (1)




Đối với nguy cơ mà bộ tộc Linh Quy gặp phải, Đế Thí Thiên cũng coi là hiểu biết. Theo sự hiểu biết của hắn, huyền giáp và linh đan của Linh Quy đều là những vật bói toán tốt nhất, có thể nâng cao xác suất bói trúng thiên cơ, thiên cơ sư có chút thực lực đều có cách riêng dùng huyền giáp Linh Quy để luyện chế linh khí. Ngoài trừ bói toán, lực phòng ngự của huyền giáp Linh Quy cũng vượt qua giáp xác của đám linh thú khác, điều này cũng khiến cho huyền giáp Linh Quy trở thành nguyên liệu luyện chế tấm chắn tốt nhất, giống như cô gái áo trắng cùng Lý Lân xâm nhập Hắc Thủy Tùng Lâm, trong tay còn một tấm chắn dùng giáp xác Linh Quy để luyện chế, mà dùng huyền giáp của linh thú cấp năm để luyện chế. Bởi vì cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (có báu vật dễ rước họa vào thân), bộ tộc Linh Quy cho dù tinh thông tránh nạn, nhưng đối với cao thủ thiên cơ sư chân chính mà nói, khả năng tránh nạn của bọn họ còn xa mới bằng sự thông minh của loài người.

- Linh Quy vương, vấn đề của bộ tộc Linh Quy bản vương tất nhiên sẽ không ngồi yên không quan tâm. Như vậy đi, bản vương sẽ chia một địa vực ở Long Cốc, sau này nơi đó sẽ thuộc về bộ tộc Linh Quy của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, bộ tộc Linh Quy rời khỏi chủng tộc chiến đấu của Hắc Thủy Tùng Lâm. Loài người sở dĩ có thể bách chiến bách thắng, thiên cơ sư của bọn chúng có tầm quan trọng vô cùng. Ở trong Linh thú nhất tộc chúng ta, đối với cảm ứng thiên cơ vẫn là Linh Quy nhất tộc các ngươi am hiểu hơn cả.

Đế Thí Thiên nói.

- Tiến vào Long Cốc?

Linh Quy vương ngạc nhiên, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

- Đa tạ Thánh Long vương đại nhân, bộ tộc Linh Quy nguyện theo Long vương đại nhân, tập trung toàn lực nghiên cứu thiên cơ.

Long Cốc chẳng những là nơi trung tâm quyền lợi của Hắc Thủy Tùng Lâm, cũng là nơi tất cả linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm hướng về. Dù sao nguyên khí trời đất ở đây cũng nồng đậm hơn ở ngoại giới, hơn nữa còn có Long tộc bảo vệ, sự an toàn càng được bảo đảm.

- Đợi chút! Thánh Long vương, Long Cốc là đất tổ của Long tộc nhất mạch chúng ta, từ xưa chỉ có hậu duệ tài giỏi của Long tộc mới được ở đây, tình cảnh của bộ tộc Linh Quy tuy đáng được đồng tình, nhưng làm như thế không hợp với quy củ.

Ngao Vô Ba lên tiếng ngăn cản, Long Cốc tuy lớn, nhưng dưới sự phát triển mấy chục vạn năm nay, Long tử Long tộc sớm đã tràn ra khắp nơi, để Thần Long nhất mạch tận dùng hết khả năng vượt qua Cự Long nhất mạch, trong vài trăm năm Cự Long nhất mạch rút lui, một lượng lớn Thần Long nhất mạch linh thú bậc thấp được tiến vào, chiếm cứ nguồn nước từ trên núi chảy xuống để tu luyện, do đó khiến cho thực lực của Thần Long nhất mạch nhanh chóng tăng lên. Bây giờ Đế Thí Thiên làm như vậy sẽ động tới lợi ích của toàn bộ Thần Long nhất mạch. Bất kể là linh thú hay loài người, chỉ cần là loài có trí khôn thì đều sẽ tranh đấu vì lợi ích của mình.

- Hừ! Quy củ kia có nói Thánh Long vương cần nghe trưởng lão không? Ngao Vô Ba trưởng lão, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi chính là trưởng lão Long tộc, vua của Hắc Thủy Tùng Lâm này là Đế Thí Thiên ta, không phải ngươi, Ngao Vô Ba.

Đế Thí Thiên đối với lão già Ngao Vô Ba này ngày càng bất mãn, nếu không phải không muốn kích động sự đối địch của Thần Long nhất mạch, e rằng đối tượng lập uy lúc trước cũng không chỉ là con rết ngàn chừng ngoại tộc kia, mà là tên mặt thối cậy già mà lên lớp - đại trưởng lão của Thần Long nhất mạch – Ngao Vô Ba.

- Đúng vậy, Ngao Vô Ba, Hắc Thủy Tùng Lâm thiết tất cả là do Thánh Long vương làm chủ, Cự Long nhất mạch chúng ta hoàn toàn ủng hộ quyết định của Đế Thí Thiên đại nhân. Đại nhân, Cự Long nhất mạch rời khỏi Long Cốc nhiều năm như vậy, có phải cũng nên trở lại hay không, dù sao nguyên khí trời đất, cây cối bên ngoài làm sao sánh được với Long Cốc.

Ngao Vô Phong tận dụng tất cả, ngay lúc đó chính là đả kích Ngao Vô Ba vài câu lấy lòng Đế Thí Thiên, sau đó lại đưa ra vấn đề mẫn cảm là sự trở về của Cự Long nhất mạch. Nhìn thấy thực lực của Cự Long nhất mạch, Ngao Vô Phong rốt cuộc hiểu ra mấy trăm năm nay Cự Long nhất mạch đã bỏ lỡ điều gì.

- Long Cốc tuy rằng nguyên khí trời đất nồng đậm nhưng nơi này quá an nhàn. Không có tranh đấu, không có chém giết, mặc dù bồi dưỡng được nhiều linh thú cao giới, sức chiến đấu thật sự sẽ yếu đi. Ngao Vô Phong trưởng lão, bản vương muốn noi theo loài người xây dựng quân đoàn linh thú, điều chỉnh sức chiến đấu của Hắc Thủy Tùng Lâm. Cao thủ Cự Long nhất mạch rất nhiều, đây chính là quân đoàn nòng cốt của vương thú. Hy vọng ngươi có thể chọn ra mấy vương thú cao giới điều tới chỗ bản vương.

Đế Thí Thiên cũng không đáp ứng để Cự Long nhất mạch trở về. Theo hiểu biết tạm thời của hắn, Thần Long nhất mạch chiếm cứ Long Cốc mấy trăm năm, sớm đã biến Long Cốc thành tài sản của Thần Long nhất mạch, vừa mới tùy tiện cho Linh Quy nhất mạch một khu đất đã khiến Thần Long nhất mạch phản đối, nếu để Cự Long nhất mạch trở về, e rằng quân đoàn vương thú kia còn chưa thành lập, hắn lại vì sự tranh đấu giữa Thần Long và Cự Long mà sứt đầu mẻ trán.

- Nếu Đế Thí Thiên đại nhân cần, bản tọa tất nhiên sẽ vâng theo.

Ngao Vô Phong tất nhiên cũng nhìn ra được Đế Thí Thiên không muốn nói nhiều về chuyện Cự Long nhất mạch trở lại Long Cốc, thoạt nhìn thần sắc rất bình thản, giống như việc không liên quan tới Vương nữ Ngao Vô Tình, Ngao Vô Phong rất sáng suốt không tiếp tục lắm miệng.

- Mấy ngày gần đây, bản vương muốn triệu tập tất cả vương thú của chủng tộc linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm, bọn họ cũng là một phần của Hắc Thủy Tùng Lâm, cũng là con dân dưới trướng bản vương. Hơn nữa bảo vệ Hắc Thủy Tùng Lâm, chống lại loài người cũng là trách nhiệm của bọn họ. Hạc Vương, tốc độ ngươi nhanh, vậy phiền ngươi thông báo cho tất cả chủng tộc linh thú. Bản vương không hi vọng lần đầu tiên triệu tập lại có người kháng mệnh bất tuân. Nếu không đến lúc đó đừng trách bản vương trở mặt vô tình.

Đế Thí Thiên nhìn Hạc Vương, thần sắc vô cùng trịnh trọng.

Trong lòng Hạc Vương thưa vâng, theo bản năng gật đầu. Y hiều lời nói của Đế Thí Thiên không phải vui đùa, dựa vào biểu hiện ngày hôm nay, Hạc Vương cảm nhận được sự tàn nhẫn quyết đoán của Đế Thí Thiên. Đối với lời nói của hắn tất nhiên rất để ý.

- Còn nữa, bản vương nhất mạnh một chút, sự náo loạn của Hắc Thủy Tùng Lâm là do sự tham lam của con người. Con người tuy rằng là kẻ thù của chúng ta, nhưng dựa vào sức mạnh của Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta căn bản không thể hủy diệt thực lực của loài người, bởi vậy việc chúng ta phải làm trước tiên không phải là tiêu diệt loài người mà là khôi phục trật tự Hắc Thủy Tùng Lâm, để tất cả những người mạo hiểm xâm nhập Hắc Thủy Tùng Lâm đều bị tống khứ ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh cho chúng ta.

Đế Thí Thiên đứng lên, lớn tiếng nói.

- Đế Thí Thiên đại nhân, đại bản doanh của đám người mạo hiểm chính là vương thành Hắc Thủy, chỉ cần chúng ta tiêu diệt vương thành Hắc Thủy, tất nhiên có thể đả kích sự kiêu ngạo của loài người, tống bọn chúng ra khỏi rừng, đồng thời cũng có thể chứng minh thực lực của Linh thú nhất mạch Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta, từ đó nhân cơ hội khôi phục trật tự rừng.

Đại Địa Bạo Long vương mặt đất Ngạo Thiên tiếp lời.

- Lời nói của ngươi mặc dù không sai, vương thành Hắc Thủy đối với Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta mà nói quả thật là một cái u ác tính. Cao thủ loài người ở đó mặc dù không ít, nhưng so với bộ tộc linh thú chúng ta, cũng không là gì cả, hủy diệt bọn chúng cũng không phải quá khó khăn. Rắc rối duy nhất là hủy diệt vương thành Hắc Thủy, chúng ta làm thế nào để đối phó với sự dồn dập kéo đến của cao thủ loài người? Hiện giờ chúng ta có chỉ bản vương và Vương nữ là tu vi tới Hoàng cấp, mà theo hiểu biết của bản vương, thế lực siêu cấp của loài người quanh rừng đã có không chỉ một cao thủ Hoàng cấp, nếu quả thật gặp phải lão quái vật Hoàng cấp của loài người, chẳng những không đánh được, ngược lại có thể sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Hắc Thủy Tùng Lâm.

Đế Thí Thiên trầm giọng nói. Không có ai hiểu rõ nội tình thế lực siêu cấp này như hắn, cho dù thế lực Đại Đường Hoàng triều cao cấp còn chưa đẩy mạnh thì cao thủ đã nhiều như mây, chứ đừng nói là mấy thé lực siêu cấp được truyền thừa mấy ngàn mấy vạn năm.

- Điểm ấy Thánh Long vương đại nhân không cần lo lắng, cao thủ loài người không dám dễ dàng bước vào Hắc Thủy Tùng Lâm. Chỉ cần trận chiến này Thánh Long vương đại nhân và Vương nữ đại nhân không cần ra tay, cao thủ loài người cũng không dám thực sự bước vào.

Ngạo Thiên tự tin nói.

- Vì sao?

Đế Thí Thiên khó hiểu hỏi. Hắn chỉ biết cao thủ loài người không thể dễ dàng đặt chân vào Hắc Thủy Tùng Lâm, còn về nguyên nhân thì không rõ lắm.

- Đây là minh ước được ký kết giữa Linh thú nhất mạch chúng ta với vương triều Đại Chu của loài người, cao thủ Hoàng cấp không thể dễ dàng công phạt, mấy vạn năm trôi qua, hoàng đế của xã hội loài người thay đổi nhưng minh ước này vẫn được tuân theo, vì vậy, chỉ cần chúng ta không chủ động để cao thủ Hoàng cấp tham chiến, cao thủ Hoàng cấp loài người cũng không thể ra tay đối phó với chúng ta.

Ngạo Thiên nói.

- Vương triều Đại Chu? Đế quốc thượng cổ cuối cùng của loài người? Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta có thực lực gì lại có thể kí kết minh ước với đám quái vật lớn như vậy?

Đế Thí Thiên khó hiểu hỏi.

- Thánh Long vương có điều không biết, cùng ký kết minh ước với Hoàng triều Đại Chu không phải là Hắc Thủy Tùng Lâm nhất mạch chúng ta, mà là cả chủng tộc linh thú. Hắc Thủy Tùng Lâm nhất mạch chúng ta chính là một nhánh của bộ tộc linh thú, cao thủ chân chính của bộ tộc linh thú đều ở trong đất cổ. Nơi này đều đối với loài người mà nói là cấm địa, đối với Linh thú nhất mạch chúng ta mà nói lại là thiên đường, cũng có mấy lão tổ tông trấn thủ không ra ngoài, loài người mới không dám thật sự hủy diệt Linh thú nhất mạch chúng ta.

Vương nữ mở miệng giải thích.

- Đất cổ, đúng rồi, Hắc Thủy Tùng Lâm không phải thật sự được bao bọc bởi đất cổ sao! Khó trách Hắc Thủy Tùng Lâm rối loạn mấy trăm năm lại không bị loài người sát nhập quy mô lớn.

Đế Thí Thiên rất nhanh đã hiểu rõ sự tình. Thần sắc trên mặt tuy không thay đổi, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng làm Thánh Long vương là có thể vô pháp vô thiên. Không ngờ phía sau còn có sự tồn tại của đất cổ, không cần nói, có thể uy hiếp toàn bộ đại lực, thực lực tất nhiên không thre lường trước được. Thế lực của Đại Đường giáp giới như vậy không biết là tốt hay xấu.

Đế Thí Thiên liếc nhìn Vương nữ một cái, tự nhiên nghĩ đến lúc đầu cô ta giấu diếm thân phận Cự Long thần thánh của mình, nói không chừng điều này có quan hệ với đất cổ. Xem ra sau này phải cẩn thận hỏi lại cô ta.

- Suy nghĩ của các ngươi cũng rất tốt, nhưng minh ước này suy cho cùng đã kí kết mấy vạn năm trước, Hoàng triều Đại Chu đều đã suy tàn mấy vạn năm rồi, minh ước tất nhiên cũng sẽ mất đi động lực, loài người sở dĩ tuân theo chẳng qua là kiêng dè Hắc Thủy Tùng Lâm hoặc chính là thực lực của đất cổ. Bởi vậy, nếu chúng ta thật sự muốn tiêu diệt vương thành Hắc Thủy, tất nhiên sẽ kích thích thần kinh loài người, bọn chúng mặc dù không thể trực tiếp sáp nhập Hắc Thủy Tùng Lâm nhưng phái ra mấy vị cao thủ Hoàng cấp vẫn không thành vấn đề. Có cao thủ Hoàng cấp trấn thủ, không cần nói một vương thành Hắc Thủy, cho dù bây giờ vương thành Hắc Thủy có lớn mạnh hơn mấy chục lần cũng không có bất cứ vấn đề gì, đến lúc đó tình hình mà chúng ta phải đối mặt sẽ càng tồi tệ hơn bây giờ.

Đế Thí Thiên trầm giọng nói. Là con người, hắn tất nhiên cũng hiểu một phần loài người. Trí tuệ linh thú cao giới tuy rằng không thua kém loài người. Nhưng về mặt âm mưu thủ đoạn, linh thú đơn thuần hơn loài người rất nhiều. Kiếp trước cũng có câu: Minh ước là dùng để xé bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.