Tam Thái Tử

Chương 687: Chương 687: Rời đi.




- Vào lúc đó Thần Ma Học Viện tính công kích rất mạnh, dựa vào thiên tài lớp lớp, Thần Ma Học Viện từng được coi là một trong tứ đại thế lực của Thương Long đại lục. Lúc đó các môn học ở ngoại viện gần như bị áp chế đứt đoạn, cuối cùng ngoại viện trưởng lúc đó chịu áp lực đưa ra thay đổi, ngoại viện từ lúc đó mới bắt đầu biến đổi, cũng lập nên chi Thần Ma chiến đội thứ hai, theo năm tháng trôi qua, ngoại viện dần dần có thể chống đỡ được nội viện, ngăn cản nội viện khuếch trương ở một trình độ nhất định. Đáng châm chọc là, nội đấu của hai viện trong Thần Ma Học Viện ngược lại thành tựu địa vị siêu nhiên bên ngoài của Thần Ma Học Viện.

Gia Cát Thừa Phong kể lại lịch sử phát triển của Thần Ma Học Viện. Lý Lân nghe chăm chú, nhưng không hề đưa ra cách nhìn gì. Hắn biết Gia Cát Thừa Phong tất sẽ cho hắn giải thích hắn cần.

- Đến đời này, nội viện ngoại viện lần lượt rơi vào tay ta và ca ca Gia Cát Ngự Phong, đây vốn là cơ hội tốt để hai viện một lần nữa dung hợp lại, đáng tiếc hai huynh đệ chúng ta tuy là anh em song sinh, nhưng tâm tư lại rất khác nhau. Ca ca muốn độc lập phát triển, mà ta lại muốn khôi phục chức năng ban đầu của Thần Ma Học Viện. Vừa lúc nhận được lời mời của ngươi, lão phu quyết định để cả ngoại viện thoát ly nội viện, đến Hỗn Loạn lĩnh mưu cầu phát triển.

Lời của Gia Cát Thừa Phong khiến ánh mắt Lý Lân mở lớn.

Chuyện này cũng có thể! Loại chuyện tốt này khiến Lý Lân hoài nghi bản thân có vương bá chi khí, chính là một khi thân thể rung động, các nơi đều tề tụ.

- Lý Lân, lão phu trước khi đến đây nghe được một lời đồn thú vị, nghe nói lý tưởng của ngươi là muốn thành lập một siêu cấp đế triều vượt qua chín đại đế triều thượng cổ?

Vẻ mặt Gia Cát Thừa Phong tràn đầy vui vẻ. Lúc hắn nghe được lời này từ miệng trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình, phản ửng đầu tiên là cười nhạt, cho rằng Lý Lân không biết lượng sức. Dù sao hiện tại đã không phải thời đại thượng cổ đế triều kia, muốn thành lập thượng cổ đế triều khó khăn hơn thời kỳ thượng cổ mấy chục lần, thậm chí căn bản là không thể. Nhưng sau khi suy xét tỉ mỉ, Gia Cát Thừa Phong phát hiện đây có lẽ là một cái cơ hội, dù sao Thần Ma Học Viện lúc đầu chính là Hoàng Gia Ma Võ Học Viện của Đại Chu đế triều, thời kỳ huy hoàng nhất cũng không phải lúc xưng bá đại lục, mà là lúc lập ra Đại Chu Hoàng Gia Ma Võ Học Viện. Đây cũng là nguyên nhân Gia Cát Thừa Phong có ý đồ khôi phục vinh quang thượng cổ của Thần Ma Học Viện.

Lý Lân gật đầu, không hề có vẻ xấu hổ, dường như đây là chuyện đương nhiên.

- Lý Lân, ngươi cảm thấy hiện tại thế giới này còn có thể thành lập thượng cổ đế triều sao?

Gia Cát Thừa Phong thu lại nét cười trên mặt, có chút ngưng trọng nói.

- Việc do người làm, không nỗ lực sao biết không thể?

Lý Lân kiên định nói.

Gia Cát Thừa Phong bị hỏi lại, hắn quay đầu nhìn sáu vị lão giả sau lưng, bất đắc dĩ nói:

- Mấy vị trưởng lão, các ngài cảm thấy thế nào?

Sáu vị lão giả luôn im lặng này nhìn nhau một cái, đều gật đầu, nói:

- Thành lập thượng cổ đế triều, cho dù Thần Ma Học Viện lúc huy hoàng nhất cũng không dám có tâm tư này, tiểu tử, ngươi rất giỏi, dám dũng cảm nói ra như thế ngươi đã mạnh hơn người khác vô số lần rồi.

Lý Lân nhìn mấy vị lão giả, mỉm cười tự tin, nói:

- Mấy vị đều là cường giả bán Thần cấp, hẳn là rõ ràng hiện giờ thiên địa đại biến sắp tới, tuy là đại nguy cơ, nhưng cũng là đại kỳ ngộ. Ai có thể đảm bảo nguyện vọng của ta không thể thực hiện?

Tác dụng trực tiếp nhất khi ngoại viện Thần Ma Học Viện rời đến là khiến những thế lực có tâm tư với Hỗn Loạn lĩnh yên lặng lại. Phủ lĩnh chủ Hỗn Loạn lĩnh vốn đã thần bí khó lường, giờ lại thêm vào Thần Ma Học Viện không dễ trêu chọc, ngay cả kẻ thù sống chết của Hỗn Loạn lĩnh là Thiên Cương môn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua kế hoạch thu hồi lãnh thổ đã mất.

Lý Lân hoàn toàn yên tâm, có chư vị cường giả Thần Ma Học Viện ở đây, những thế lực khác căn bản không dám đến đây làm loạn, vấn đề nội bộ có Chu Tiên Bảo, ngoài có Trần Trinh, một văn một võ, đủ để đảm bảo Hỗn Loạn lĩnh ổn định trong thời gian ngắn. Lý Lân cuối cùng có thể tranh thủ đi Long tộc, tận lực chữa lành thương thế tẩu hỏa nhập ma của Ngao Vô Tình.

Một tháng sau đó, Lý Lân vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Ngao Vô Không, đáng tiếc con sắc long trơn trượt kia không hề có tin tức truyền tới, cứ như đã hoàn toàn biến mất vậy, Lý Lân thường thử dùng bí pháp liên hệ với hắn, nhưng không có chút tác dụng nào. Lý Lân hơi nóng ruột, bắt đầu nghe ngóng nơi Long tộc giáng lâm. Không ngờ lần thăm dò này lại tìm được tin tức hữu dụng, Gia Cát Thừa Phong nói khiến hắn sáng mắt lên.

Gia Cát Thừa Phong không đồng tình với việc Lý Lân đi Long tộc thần giới, bởi vì Long tộc thực sự quá thần bí, thái độ của Long tộc không chỉ khiến vạn tộc thượng cổ không rõ, Nhân tộc tự nhiên cũng như vậy. Huống hồ Long tộc là nhóm giáng lâm cuối cùng của vạn tộc thượng cổ, vì thế luôn không xuất động cường giả, từ đó mọi người cũng không thể phán đoán vị trí chuẩn xác của chúng. Gia Cát Thừa Phong có thể biết được là vì thần nữ Trúc Văn Thiến có một cái sừng rồng thuần huyết Long hoàng trong tay, mà cái sừng không biết đời Long hoàng nào lưu lại này lại có thể phán đoán phương vị của Long tộc. Ðây không thể nghi ngờ là con đường duy nhất tìm kiếm Long tộc.

- Xin viện trưởng cho mượn sừng rồng.

Lý Lân trầm giọng nói.

Gia Cát Thừa Phong cười khổ lắc đầu nói:

- Chuyện này ngươi đừng nên hỏi ta, dù sao sừng rồng cũng là của Văn Thiến, ngươi nếu cần thì tự mình đi mượn đi.

- Thần nữ cũng tới rồi?

Lý Lân kinh ngạc hỏi.

- Ðương nhiên, Văn Thiến là đệ tử thiên tài có thiên phú nhất của ngoại viện chúng ta trong vòng nghìn năm nay, ngoại viện rời đi làm sao có thể không dẫn nó theo.

Gia Cát Thừa Phong kiêu ngạo nói. Nhưng lúc hắn nhìn Lý Lân, nhịn không được nói thêm một câu:

- Ðương nhiên, ngoại trừ loại biến thái ngươi. Võ Tôn Lục phẩm đỉnh phong không đến hai mươi tuổi, cũng chỉ có biến thái mới có thể đạt được.

Lý Lân sầm mặt, lão đầu này nói vậy chắc chắn là cố ý, là do ghen tị trần trụi.

Khi Lý Lân tìm được Trúc Văn Thiến đang bế quan trên Man Hoang Cổ Ðảo, lời của nàng càng khiến Lý Lân khốn khổ.

- Ta muốn đi long tộc với ngươi.

Lời nói kiên định, không có chỗ thay đổi.

- Nàng đi làm gì?

Lý Lân cẩn thận hỏi. Ðối với kỳ nữ tử như tiên nữ giáng trần này, Lý Lân nói chuyện cũng trở nên cẩn thận.

- Lúc đầu ở Thần Ma Học Viện, Mạc Ly là đối thủ của ta, vì Mạc Ly là cao thủ đồng bối lợi hại nhất ta nhìn thấy. Nhưng hiện giờ thì khác, ngươi đã đạt tới Võ Tôn lục phẩm, chỉ riêng cảnh giới võ đạo đã vượt qua Mạc Ly, cho nên ngươi từ bây giờ, ở thành đối thủ mới của ta. Cùng đi với ngươi chẳng qua là để lúc ta đột phá có thể khiêu chiến ngươi bất cứ lúc nào.

Lời của Trúc Văn Thiến khiến Lý Lân phiền muộn, trước đây không phát hiện Trúc Văn Thiến khó dây như thế, hiện giờ xem ra đây là một kẻ một khi đã nhận định thì vô cùng chấp nhất.

- Ta đi Long tộc có việc quan trọng, hay là đợi ta quay lại ta sẽ giúp ngươi tu luyện?

Lý Lân hết sức ôn hòa nói.

- Không được, thực lực của ngươi tăng trưởng quá nhanh, nếu không theo sát ngươi, ta sẽ bị ngươi vứt lại càng xa.

Trúc Văn Thiến lắc đầu, không hề có ý buông tha. Nàng hiện giờ là Võ Tôn nhị phẩm sơ cấp, chênh lệch rất lớn với Lý Lân. Nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Lân lại tràn đầy chiến ý, chính loại chiến ý chấp nhất thuần túy này khiến Lý Lân cảm thấy vô cùng phiền toái.

- Trúc cô nương, Long tộc thái độ khó hiểu, lại thêm lời đồn phẩm hạnh không tốt, nàng đi sẽ rất nguy hiểm.

Lý Lân nỗ lực thuyết phục nàng, đáng tiếc dưới ánh mắt kiên quyết kia, lời nói của Lý Lân rõ ràng có vẻ vô ích

- Muốn sừng Long hoàng thì phải mang ta đi cùng.

Trúc Văn Thiến nói không cho thương lượng.

Lý Lân bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. bởi vì nếu đi cùng Trúc Văn Thiến, Lý Lân tự nhiên không cần phải lấy sừng Long hoàng. Lúc sắp quay người rời đi, Trúc Văn Thiến cầm ra một cái sừng rồng vàng kim cỡ ngón tay cái, trong mắt lóe lên một tia đau thương nhàn nhạt.

Trong không gian Lục Mang Tinh, khi Lý Lân nói tin tức này cho Ngao Vô Tình, vẻ mặt tái nhợt của nàng hiện lên vẻ kích động.

- Lý Lân, hay là để ta đưa Vô Tình tỷ tỷ đến Long tộc trước, hiện giờ việc ở Hỗn Loạn lĩnh ngươi đã sắp xếp tốt đâu?

Tần Tuyết Linh mở miệng.

Lý Lân lắc đầu, nói:

- Thế lực có thể gây dựng, nếu như các ngươi không ở đây, ta còn tăng thăng thực lực điên cuồng như vậy làm gì.

Lý Lân nói khiến trong mắt hai nàng đều hiện lên vẻ cảm động.

- Được rồi, còn có người đi cùng chúng ta.

Trước khi đi Lý Lân nói chuyện xảy ra cho hai người.

- Thần nữ? Nữ nhân này sẽ không coi trọng ngươi chứ?

Tần Tuyết Linh đầy vẻ nghi ngờ.

- Ngươi nói gì vậy, Trúc cô nương và ta chỉ gặp nhau có hai lần, cũng chẳng hề nhiều lời. Nàng là một võ si, chỉ coi ta là đối thủ cạnh tranh.

Lý Lân yếu ớt nói.

- Nàng là võ si chúng ta tin, vì hiện giờ ngươi quả thực có tư cách trở thành mục tiêu của nàng. Nhưng chúng ta không yên tâm về nhân phẩm của ngươi. Ngươi tốt nhất là cách xa nàng một chút, nếu ta phát hiện giữa ngươi và nàng có gì xấu xa, ngươi không xong với ta đâu.

Tần Tuyết Linh hung dữ nói. Ngao Vô Tình bên cạnh cũng gật đầu khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.