Tam Thái Tử

Chương 77: Chương 77: Tập huấn tiêu diệt cướp




- Lệnh cấp bách của Binh bộ, Tam hoàng tử Lý Lân tiếp lệnh!

Người đưa tin của Binh bộ phi ngựa chạy tới trước mặt Lý Lân, cao giọng hô.

- Lý Lân tiếp lệnh!

Lý Lân sắc mặt bình tĩnh nói.

- Kim giáp tướng quân Ngự Lâm quân Hồ Ngôn mưu đồ sát hại Hoàng tử, luận tội mưu phản. Tam hoàng tử Lý Lân gặp nguy không loạn, xử lý quyết đoán. Binh bộ lệnh cho Hoàng tử tạm thời tiếp nhận chức vụ của Kim giáp tướng quân Hồ Ngôn thống lĩnh Ngự Lâm quân lên phía Bắc. Tất cả quân vụ của Vệ quốc quân có thể tự quyết định. Đây là lệnh của Quân bộ !

Người đưa tin lớn tiếng nói.

Lý Lân thần sắc đại hỉ. Những quan quân lựa chọn đi theo Lý Lân cũng đồng dạng sắc mặt vui mừng. Bất kể là trong quân hay là trong quan trường, nếu có địa phương đấu tranh thì sẽ chú ý chọn đúng đội, rất may mắn, lần này quyền lợi thay đổi bên trong quân, những người này đã đứng đúng đội.

- Ngươi đưa tin cực khổ rồi. Trần Mặc, còn không mau dâng trà!

Thần sắc Lý Lân đại hỉ, lập tức để người bắt chuyện với người đưa tin.

- Điện hạ cực khổ rồi. Mạt tướng trước khi đến đây, Thượng thư đại nhân tự mình phân phó, để cho Điện hạ tất cả phải cẩn thận. Hơn nữa lần này mạt tướng đến đây, còn mang đến một phong thư của Thượng Thư đại nhân. Thỉnh điện hạ xem qua.

Người đưa tin cung kính từ trong ngực móc ra thư tín đưa cho Lý Lân.

Vẻ mặt Lý Lân sửng sốt. Không rõ Binh bộ Thượng thư Nghê Sùng Tư tại sao lại giúp hắn?

- Chẳng lẽ là bởi vì Ngũ hoàng tử hoặc là Bát hoàng tử?

Lý Lân trầm tư một chút. Trừ hai người này ra, Lý Lân không nghĩ ra khả năng khác. Binh bộ Thượng thư Nghê Sùng Tư mặc dù là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nhưng trên triều đình Lý Lân cùng ông ta chỉ có duyên gặp mặt vài lần, căn bản chưa từng tiếp xúc qua. Ngoại trừ tầng thân phận này, Nghê Sùng Tư còn là cậu ruột của Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử. Ngũ hoàng tử trước khi rời đi đã đem Bát hoàng tử giao phó cho hắn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này nên Nghê Sùng Tư mới có thể giúp mình. Chuyện trong quân lần này mặc kệ Lý Lân làm đúng thế nào, lấy thân phận Hoàng tử cướp giật quân quyền vốn là chuyện làm quá mức, nhưng Binh bộ đối với việc này một chút cũng không truy cứu, còn cấp cho mình quyền chỉ huy tuyệt đối. Đây hết thảy đều làm cho Lý Lân có loại cảm giác được yêu mà lo.

Mở thư tín của Binh bộ Thượng thư Nghê Sùng Tư ra, thần sắc Lý Lân càng thêm kinh ngạc.

- Đây thực sự là Thượng thư đại nhân tự viết?

Lý Lân hỏi.

- Vâng. Là Thượng thư đại nhân tự tay giao cho mạt tướng.

Người đưa tin khẳng định nói.

- Ngươi cực khổ rồi. Trở về thay ta chuyển câu này cho Thượng thư đại nhân, nói chuyện này Lý Lân ta xin nhận, ngày sau tất có báo đáp!

Lý Lân thành khẩn nói.

- Mạt tướng nhất định chuyển lời!

Người đưa tin lớn tiếng nói.

- Đi nghỉ trước đi!

Mệnh lệnh của Binh bộ tuyên bố tại chỗ, bởi vậy mọi người đều biết Binh bộ đã hoàn toàn đứng về phía Tam hoàng tử Lý Lân. Tranh giành quân quyền lần này, tất cả âm mưu quỷ kế của Đại hoàng tử toàn bộ đều thất bại, tuỳ tùng trong quân càng bị Lý Lân quét sạch. Mà Lý Lân cũng nhờ vào đó thu được thế lực tâm phúc đầu tiên cho chính mình. Sau này bất kể là đi lên chiến trường phía Bắc hay là trở về Đế đô, tháng ngày của hắn không nghi ngờ gì nữa sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

- Thắng Nam, thay ta tìm Tiền tổng binh đến đây!

Lý Lân trở lại lều lớn, đối với Chu Thắng Nam ở phía sau nói.

Không đầy một lát, Tiền Thiết Long vẻ mặt không giải thích được sải bước đi vào lều lớn trong quân.

- Điện hạ, ngài tìm ta?

- Tốt. Tiền tổng binh, Bổn hoàng tử đã từng hướng ngươi phát ra lời mời, hi vọng ngươi có thể theo Bổn hoàng tử cùng đi trước tới chiến trường phía Bắc kiến công lập nghiệp, không biết Tiền tổng binh suy nghĩ như thế nào?

Lý Lân cười cười hỏi. Đối với quân nhân cương trực như Tiền Thiết Long, Lý Lân trong lòng rất thích. Hơn nữa Tiền Thiết Long thật sự là một nhân tài quân sự, không nói về thành tích sáng chói một mình thâm nhập năm đó của hắn, huyết sát ngàn dặm, chỉ riêng thủ đoạn huấn luyện ra quân bảo vệ thành trở thành tinh nhuệ của hắn là đã được rồi. Cho dù hiện tại thực lực võ đạo của quân bảo vệ thành không cao bằng Ngự Lâm quân, nhưng nếu thật sự lên trên chiến trường, biểu hiện của đội quân bảo vệ thành tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Ngự Lâm quân. Là một binh Vương, một nhánh quân đội có tinh nhuệ hay không, Lý Lân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết.

- Mạt tướng nguyện ý theo Điện hạ đi tới chiến trường phía Bắc, nhưng hiện tại lệnh điều đi của Binh bộ còn chưa hạ xuống, mạt tướng không thể trái lời quân lệnh tự ý rời khỏi khu vực phòng thủ. Điện hạ xin yên tâm, mạt tướng đã hướng Binh bộ xin điều động. Đợi việc bàn giao lại phòng ngự của Phượng Vĩ Trấn hoàn thành, mạt tướng nhất định tăng tốc lên phía Bắc, tranh thủ sớm ngày đến dưới trướng Điện hạ nghe lệnh.

Tiền Thiết Long lớn tiếng nói.

- Ồ! Tướng quân đã đồng ý hiệp trợ ta?

Vẻ mặt Lý Lân đại hỉ, nhịn không được đứng lên nắm bàn tay lớn của Tiền Thiết Long.

- Sĩ vi tri kỷ giả tử, Điện hạ coi trọng như thế, lại chân thành mời, mạt tướng nguyện quên mình phục vụ!

Tiền Thiết Long trầm giọng nói.

- Ha ha ha... , tốt! Tốt! Không hổ là người Bổn hoàng tử coi trọng! Ngươi xem đây là cái gì!

Nói xong Lý Lân từ trên bàn lấy ra một tờ giấy điều lệnh. Mặt trên có đại ấn đỏ tươi của Binh bộ khiến cho người khác không thể hoài nghi tính chân thật của nó.

- Điện hạ, đây là?

Vẻ mặt Tiền Thiết Long kinh ngạc nói.

- Đây là điều lệnh của Binh bộ Thượng thư Nghê Sùng Tư đại nhân tự mình ký tên, ngươi cùng quân bảo vệ thành của ngươi từ hôm nay trở đi phải nghe mệnh lệnh của Bổn hoàng tử !

Lý Lân vừa cười vừa nói.

- Quân bảo vệ thành cũng đi? Vậy phòng vệ của Phượng Vĩ Trấn phải làm sao bây giờ?

Tiền Thiết Long đang khiếp sợ Lý Lân thần thông quảng đại, đồng thời cũng đối với điều toàn bộ quân bảo vệ thành lên phía Bắc cảm thấy kinh ngạc. Dù sao Phượng Vĩ Trấn không phải thành thị nhỏ, xung quanh cũng không phải rất thái bình. Một khi quân bảo vệ thành rút lui toàn bộ, rất có thể sẽ gặp phải tập kích của sơn tặc thổ phỉ xung quanh.

- Việc này đơn giản, bên ngoài không phải có nhiều Ngự Lâm quân bị loại bỏ sao. Ta tính trong bọn họ có một nửa nguyện ý lấy thân phận tân binh tiến vào quân chúng ta đã là tốt lắm rồi. Còn lại mấy nghìn người có đủ vũ trang để bảo vệ thành. Những người này mặc dù bị loại bỏ, nhưng cũng là cao thủ cấp Võ sư trở lên, trấn thủ Phượng Vĩ Trấn có tác dụng vừa đủ.

Lý Lân vừa cười vừa nói.

- Như vậy, mạt tướng lập tức trở về điều động toàn quân, nhất định đuổi kịp bước chân đại quân.

Tiền Thiết Long đại hỉ nói.

- Tiền Thiết Long nghe lệnh, từ hôm nay, xoá đi chức vụ tổng binh của Phượng Vĩ Trấn, điều nhiệm làm chức phó tướng của Tam sư đoàn mới biên của Ngự Lâm quân. Mệnh lệnh lập tức chấp hành!

Lý Lân lớn tiếng nói.

- Điện hạ... !

Tiền Thiết Long cảm động.

- Thiết Long, Nhất sư đoàn, Nhị sư đoàn chúng ta đã tạm thời hoàn thành chỉnh biên. Tam sư đoàn ta chuẩn bị lấy quân bảo vệ thành của ngươi làm chủ, tiếp tục thu thập người từ trong những binh sĩ bị loại. Ta không quản bọn hắn thế nào, ngươi đảm nhiệm chức phó tướng Tam sư đoàn này, không chỉ phải một lần nữa chỉnh quân lại, còn phải trong thời gian ngắn nhất hình thành sức chiến đấu cho ta. Nếu như không đạt được, ta sẽ hỏi tội ngươi.

Lý Lân nghiêm túc nói.

- Thỉnh Điện hạ yên tâm. Mạt tướng chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.

Tiền Thiết Long lớn tiếng nói.

- Đi đi! Bổn hoàng tử chờ tin tức tốt của ngươi.

Đại quân của Lý Lân dừng lại ở Phượng Vĩ Trấn hai ngày. Trong lúc này, lấy quân bảo vệ thành làm cơ sở, tam sư đoàn rốt cuộc được thành lập. Mà một vạn hai ngàn binh sĩ Ngự Lâm quân bị loại bỏ cuối cùng chỉ có không được năm ngàn người có dũng khí lấy thân phận binh lính mới tiến nhập trại tân binh, những người còn lại Lý Lân ra mệnh lệnh, giao ra tất cả binh khí giáp trụ Ngự Lâm quân, toàn bộ ở lại Phượng Vĩ Trấn chờ xử lý.

Đối với vấn đề quân bảo vệ thành mới thành lập của Phượng Vĩ Trấn, Binh bộ từ Đế đô phái một Tổng binh tân nhậm mới tới tiếp quản. Điều này cũng làm cho Tiền Thiết Long yên tâm, tốc độ chỉnh biên lại toàn bộ đội quân cũng càng thêm nhanh.

Rời khỏi Phượng Vĩ Trấn, sĩ khí của đại quân lần thứ hai phát sinh biến hóa, khí thế binh sĩ cao hơn rất nhiều. Hơn nữa dưới mệnh lệnh của Lý Lân, tốc độ đi của Ngự Lâm quân không ngừng nhanh hơn, Phượng Vĩ Trấn xa xa bị bỏ lại đằng sau.

Ở trong Ngự lâm quân có một chiếc xe ngựa xa hoa theo quân mà di động. Nhưng bất đồng là xe ngựa cũ nát của Phong Tích Trần là từ thành trấn nhỏ hai bên quan đạo làm ra. Đây là huyện lệnh Trần Phương của Phượng Vĩ Trấn trong thời gian hai ngày dựa theo yêu cầu của Lý Lân chế tạo ra. Về phần tốn hao tiền tài của xe ngựa, Lý Lân đương nhiên sẽ không xuất túi tiền của mình ra. Nhìn huyện lệnh Trần Phương hủ bại đến nỗi béo phì đầy mỡ, Lý Lân mỗi lần nhìn đều kích động muốn một đao làm thịt hắn. Vừa vặn nương theo chuyện này lấy ít máu của hắn.

Quan đạo vẫn tương đối bằng phẳng, bằng không Lý Lân cũng sẽ không phí công phu thúc dục Trần Phương muốn xe ngựa. Cưỡi ngựa hành quân tuy rằng khổ cực, nhưng đối với Lý Lân mà nói căn bản không coi là gì. Hắn ngồi xe ngựa mục đích lớn nhất là vì nắm chặt tất cả thời gian tu luyện võ đạo. Hiện tại hắn ngoại trừ huyệt Khí Hải đan điền ra, huyệt đạo thứ hai Quan Nguyên huyệt đã mở đến cỡ bằng một nửa huyệt Khí Hải. Chỉ là bởi vì Lý Lân vẫn không có thời gian tu luyện, mới trì trệ mở ra chân khí huyệt đạo. Huống chi từ sau khi hắn đột phá Võ sư, Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh vẫn đang rục rịch. Bây giờ đang trên đường hành quân, mượn xe ngựa che chắn, Lý Lân rốt cục có thể tiếp tục tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh tầng thứ nhất.

- Điện hạ! Mạt tướng Chu Thắng Nam cầu kiến!

- Vào đi!

Sắc mặt Lý Lân tái nhợt mở mắt ra, cầm lấy ấm nước mạnh mẽ rót một mạch. Sắc mặt dần dần hồng hào lên.

Chu Thắng Nam khom người tiến vào, nhìn thấy bộ dạng Lý Lân cả người mồ hôi chật vật, vẻ mặt kinh ngạc.

- Điện hạ, ngài làm sao vậy?

- Không có gì! Chỉ là phản ứng bình thường khi luyện công.

Lý Lân cười, nhưng trong mắt không che dấu được uể oải. Tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công quả thực là hành vi tự ngược đãi mình. Hơn nữa nơi này là trong vạn quân, hắn làm chủ soái, dù là thống khổ hơn nữa cũng không thể phát ra tiếng gào thét, điều này khiến tinh thần của hắn bởi vì thống khổ không phát tiết ra được mà dị thường uể oải.

- Điện hạ bảo trọng thân thể, mạt tướng lần này đến đây có chuyện quan trọng muốn thương lượng!

Chu Thắng Nam nói.

- Ngồi đi!

Lý Lân cho y ngồi xuống, không gian bên trong xe ngựa hữu hạn, nhiều lắm có thể ngồi ba bốn người.

- Tạ điện hạ!

Chu Thắng Nam khoanh chân ngồi ở trước người Lý Lân, khoảng cách giữa hai người không đến một thước.

Một cổ mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi Lý Lân. Lý Lân trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Chu Thắng Nam không khỏi nhiều mấy phần suy nghĩ.

- Điện hạ, tai hoạ ngầm trong quân tuy rằng đã giải quyết, thế nhưng quân đội vẫn như cũ chưa tập hợp thành một cỗ, nếu cứ như vậy lên trên chiến trường, sức chiến đấu thủy chung là một vấn đề.

Chu Thắng Nam chưa phát hiện dị thường của Lý Lân, trầm giọng nói.

- Điểm ấy ta cũng biết, thế nhưng hiện tại chúng ta chưa chạy tới chiến trường, đâu có trận chiến nào có thể đánh. Bây giờ chúng ta chỉ có thể lợi dụng tăng mạnh hành quân của bộ đội làm huấn luyện khổ cực, về phần kinh nghiệm thực chiến, chỉ có đến chiến trường tuỳ cơ ứng biến.

Lý Lân thở dài nói. Hắn làm sao không biết binh sĩ dưới trướng nhìn như tinh nhuệ, kỳ thực phần lớn là tân binh chưa trải qua chiến trường. Ba nghìn Lão Binh nhìn như không ít, nhưng trong đó phần lớn là xuất thân từ binh sĩ, quan quân rất ít. Cái này khiến nhánh quân đội phải sử dụng một lượng lớn quan quân không có kinh nghiệm chiến tranh, đây cũng là vấn đề khiến Lý Lân lo lắng nhất. Chiến tranh đối với tướng lĩnh yêu cầu về vũ khí lạnh chỉ có thể càng cao, dù sao không có các loại thiết bị dò xét tiên tiến cùng hệ thống tin tức. Một người tướng lĩnh nhiều khi đều cần dựa vào kinh nghiệm của chính mình dẫn dắt binh sĩ triển khai hành động.

- Ta có một kiến nghị, chúng ta có thể trước khi ra chiến trường, tăng một ít kinh nghiệm chiến tranh.

Chu Thắng Nam nói.

Lý Lân nhãn tình sáng lên, nói:

- Đừng thừa nước đục thả câu nữa, có kiến nghị gì, nói mau.

- Còn có ba ngày, chúng ta có thể tiến vào tỉnh Hắc Thủy, tỉnh Hắc Thủy bởi vì là chỗ biên giới phiá Bắc, quanh năm gặp phải uy hiếp của Lang quốc phía Bắc, dân phong dũng mãnh, là địa phương có cường đạo thổ phỉ hoành hành nhiều. Đây đối với địa phương yên ổn mà nói là cái tai hoạ ngầm, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng là cơ hội tốt để luyện binh.

- Ý ngươi là sau khi chúng ta tiến vào tỉnh Hắc Thủy, không cần vội đi tới quân biên phòng báo tin. Mà là đi tiêu diệt cướp để luyện binh?

Trong mắt Lý Lân hiện lên một vệt tinh quang.

- Đúng vậy, Binh bộ yêu cầu chúng ta trong nửa tháng chạy tới tỉnh Hắc Thủy, cũng không có yêu cầu chúng ta tại trong nửa tháng hướng quân đoàn Chân Vũ báo tin. Ta nghĩ đây chính là cơ hội cho chúng ta.

Chu Thắng Nam nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.