Tam Thái Tử

Chương 930: Chương 930: Tây Sa tộc.




Lý Lân thì vô cùng hăng hái, nhìn La Đức không nói một câu. Tuy mỗi người đều có ham thích không muốn ai biết, nhưng loại chuyện đào góc tường nghe trộm người thường này không phải người nào cũng có thể đi làm được.

Càng không muốn nghe thì những thanh âm kia lại càng truyền vào tai, đang giao hoan phía dưới chỉ là phàm nhân, nơi ở cũng là phòng ốc phổ thông, tự nhiên không có hiệu quả cách âm gì. La Đức bị loại âm thanh như có như không kia kích thích, trong lòng buồn bực, có ý muốn rời đi, lại có ý muốn xem xem Lý Lân rốt cuộc muốn làm gì, trong lòng uất ức có thể tưởng tượng.

Rất nhanh, phía dưới truyền đến tiếng âm thanh nam nữ cao vút, thanh âm dâm đãng kia khiến nhịp tim La Đức bất giác nhanh hơn, thân thể vừa mới lớn đến cỡ nụ hoa lại nhũn ra.

- Nữ tử phàm nhân thực là vô sỉ, sao có thể lãng phí bản thân như vậy chứ. Trong lòng La Đức thầm mắng, ngay cả nam nhân nữ nhân toàn thiên hạ đều gặp tai ương theo.

Chính vào lúc này, Lý Lân đánh ra một đạo thất luyện vô hình, vô thanh vô tức tiến vào trong cơ thể nữ tử phía dưới. Nữ tử kia không hề phát giác, vẫn vong tình chìm đắm trong mỹ hảo.

- Đi thôi! Chúng ta đi xuống một chút! Lý Lân chuyển mình, không hề lưu luyến chút nào.

- Ngươi làm gì thế? Tuy La Đức biết Lý Lân đưa cái gì đó vào trong cơ thể nữ nhân kia, nhưng thần niệm của nàng lại không thể phát giác, điều này khiến nàng vô cùng khó chịu.

- Một lúc nữa ngươi sẽ biết thôi, đến lúc đó còn cần ngươi trợ giúp đó. Lý Lân quỷ dị nói.

- Hừ! La Đức hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng cũng quyết định, nếu Lý Lân cần nàng hỗ trợ, nhất định sẽ mượn việc này, làm khó dễ hắn một phen.

Sau đó khiến La Đức phát điên là Lý Lân một đêm liên tiếp ba lần nghe trộm, mỗi lần đều đánh vào trong cơ thể nữ tử cái gì đó, nhưng cho dù thần niệm của La Đức dò xét cẩn thận thế nào, vẫn không rõ đó là cái gì.

- Đi thôi, xem ra chúng ta phải dừng lại ở đây một đoạn thời gian rồi! Lý Lân trầm giọng nói.

- Ở lại nơi này? Nơi này có gì chứ? La Đức không hiểu, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Ngươi nói là người của ba gia đình vừa rồi? La Đức rất thông minh, cảm thấy Lý Lân sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Hiển nhiên tất cả trước đó đều có mục đích.

Lý Lân bắt lấy nàng, bay thẳng về nơi lúc tới. Bằng Tam nhìn Lý Lân bay tới. Sắc mặt có phần khẩn trương, Tát Ma càng đầy vẻ kích động. Hiện nhiên trước đó đã xảy ra cái gì đó. Mà tọa kỵ Ma Long trước đó suy yếu đang tu luyện lại không còn ở đây.

- Có chuyện gì xảy ra? Lý Lân trầm giọng hỏi. Hắn nhìn thấy trên mặt Tát Ma rõ ràng có một dấu tay, hiển nhiên lúc mình không ở đây tên mập đã chịu thiệt thòi.

Nói rồi Lý Lân đưa ánh mắt nhìn Bằng Tam, vẻ âm trầm khiến thân thể Bằng Tam mềm nhũn, bản thân quỳ xuống mặt đất.

- Khí thế cấp Chí Tôn, trời ơi, quá nhanh mà! Bằng Tam chấn kinh, gã cảm nhận được khí thế Chí Tôn khó có thể đối địch trên người Lý Lân. Gã làm sao cũng không thể tin Lý Lân đã thành cường giả cấp Chí Tôn.

- Thiếu gia, không phải Bằng Tam, vừa rồi có mấy kẻ tới đây, bọn chúng đoạt đi tọa kỵ Ma Long của chúng ta. Tát Ma đau khổ nói. Tuy không phải Bằng Tam khiến y chịu khổ, nhưng rõ ràng trong xung đột lúc trước, Bằng Tam không hề bảo hộ y, điều này cũng khiến mập mạp bị một tát, răng trong miệng cũng bị đánh bay mất hơn phân nửa.

- Dám đoạt tọa kỵ của ta? Lẽ nào bọn chúng không biết chúng ta tới từ gia tộc La Căn sao? Vẻ mặt Lý Lân âm trầm nói.

- Bọn họ không tin, chỉ cho rằng chúng ta là thành viên ngoại vi gia tộc La Căn thôi. Tát Ma đau khổ nói. Loại gia tộc siêu cấp như gia tộc La Căn sẽ không thể vì hai tên hạ nhân và một con Ma Long mà gây chiến. Đối phương khẳng định hai người mập mạp không phải truyền nhân trực hệ của gia tộc La Căn, thậm chí còn hoài nghi bọn họ là kẻ bỏ trốn khỏi gia tộc La Căn, vì thế mới động thủ không hề e ngại. Nếu không phải thực lực Bằng Tam không tệ, đối phương không nắm chắc đánh chết bọn họ, hiện giờ Lý Lân nhìn thấy không phải chỉ là hai người sống ấm ức nữa, mà là hai thi thể huyết nhục mơ hồ rồi.

- Có biết thân phận của họ không? Lý Lân trầm giọng nói.

- Bọn họ là Tây Sa tộc, chính là thế lực cường đại chiếm giữ biên cương Tây Bắc, tuy không bằng giáo đình Quang Minh và gia tộc La Căn, nhưng cũng là thế lực cường hào địa phương, trong tộc có mấy vị cường giả cấp Chí Tôn tọa trấn. Tát Ma đau khổ nói. Vì một con Ma Long mà đánh đến cửa nhà người ta không có lợi, huống hồ thực lực đối phương ngay cả gia tộc La Căn cũng coi trọng, càng đừng nói đến chỉ ba người bọn họ.

- Đi! Lý Lân lạnh lùng nói. Vừa vặn hắn muốn ở lại nơi này quan sát mấy thứ, tu luyện khô khan thật không thú vị, Tây Sa tộc đến giúp Lý Lân tìm thú vui, không thể không nói vận may của Lý Lân vẫn rất vượng.

- Thiếu gia, chỉ ba người chúng ta? Tát Ma đau khổ nói. Nhìn thế nào thì cũng giống châu chấu đá xe. Dù sao thực lực Tát Ma nhỏ yếu, vẫn chưa nhìn ra Lý Lân đã đột phá đến cấp Chí Tôn rồi. Ngược lại sắc mặt Bằng Tam đã bình tĩnh lại, Lý Lân lúc còn dưới cấp Chí Tôn đã có thể đối chiến với cấp Chí Tôn, hiện giờ đột phá, thực lực tất sẽ tăng lên mạnh mẽ, tuy chưa hẳn đã là đối thủ của cường giả cấp Chí Tôn hậu kỳ, nhưng đối kháng cấp Chí Tôn trung kỳ tuyệt đối không vấn đề gì. Huống hồ hắn còn là người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc La Căn, được mời tới giáo đình Quang Minh đảm nhiệm chức vụ quan trọng, Tây Sa tộc chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, tuyệt đối không dám động thủ với Lý Lân.

- Mập mạp chết tiệt, ngươi nhìn đâu mà chỉ có ba người? Lẽ nào bà cô đây không phải là người? La Đức sưng mặt lên bất mãn nói.

- Chỉ bằng ngươi? Tát Ma liếc mắt qua, nhất là nhìn thấy bộ ngực to lớn của nàng, liếm miệng nói: - Đồ điếm thôi!

- Cút! La Đức tức giận nói, bàn tay đánh về phía Tát Ma. Tát Ma trước đó không thèm để ý, nhưng khi bàn tay nõn nà đến trước măt, nguy cơ tử vong quanh quẩn trong lòng, sắc mặt y đại biến, lăn tránh cực kỳ tinh xảo, lăn lông lốc như hồ lô tránh được lực đạo trí mạng.

- A... Giết người rồi, giết người rồi! Mập mạp ôm vai rên rỉ, nhìn qua vô cùng thê thảm.

- Hừ, giả bộ, chút lực lượng này còn chưa giết được ngươi. La Đức khinh thường nói.

Mập mạp lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt nhìn La Đức có một tia e sợ. Y biết mình nhìn lầm rồi, tiểu nha đầu nhìn không bắt mắt này lại là một cường giả. Thế giới này quá điên cuồng rồi, dĩ nhiên trong lòng Tát Ma cũng hơi oán lão thiên bất công, bên mình ai nấy đều biến thái, mà tư chất của bản thân lại chỉ ở mức trung bình, so với thiên tài thì thực là một đống cặn bã.

- Mập mạp chết tiệt ngươi nhớ lấy, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nô tài của bản tiểu thư, nếu không nghe lời, bản tiểu thư có 108 biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết! La Đức giương nanh múa vuốt uy hiếp.

Tát Ma toát mồ hôi lạnh, trong lòng lóe lên tia kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân có thêm mấy phần cầu khẩn.

Bốp!

Lý Lân không hề khách khí vỗ lên mông nàng, hài hước nói: - Ngươi là thị nữ của bản thiếu gia, hiện giờ phát dục cũng không tệ, hơn nữa chủ động muốn làm nô bộc của bản thiếu gia, bản thiếu gia thành toàn cho ngươi, đêm nay sẽ thị tẩm đi!

La Đức hét chói tai, chạy trốn ánh mắt như cười mà không cười của Lý Lân. Trong lòng La Đức khó nén tức giận, năm lần bảy lượt chịu thiệt trước mặt Lý Lân, mỗi lần tự cho là mình đã nhìn thấu tính cách của Lý Lân, kết quả đến lúc quan trọng lại bị thiệt thòi rất nhiều. Nhìn Tát Ma nịnh hót Lý Lân dương dương đắc ý, trong lòng La Đức hận Lý Lân muốn chết.

Đoàn người đuổi dọc theo dấu chân của đối phương, đối phương không hề có ý che dấu hành tung, đối với kẻ truy kích già dặn như Lý Lân mà nói thì tự nhiên rất đơn giản. Trong chớp mắt đoàn người đã đi hơn trăm dặm, phía trước đã xuất hiện mấy thành trấn quy mô.

- Nếu hấp thu tinh huyết của cường giả trong thành này, bản tiểu thư ít nhất có thể khôi phục non nửa thực lực, đến lúc đó tên đáng hận kia sẽ không phải đối thủ của ta nữa. La Đức suy tính, nhưng Lý Lân không hề có ý dừng lại, nàng buồn bực hiểu rằng bản thân không có cơ hội. Sát khí trên người Lý Lân tập trung, giống như ma vương đi ra từ núi thây biển máu, nhưng trên đường đi La Đức lại phát hiện Lý Lân rất ít sát sinh, giống như phàm nhân luôn duy trì nhu cầu ăn uống, với chuyện bất công cũng hưng phấn tới giúp một tay. Nhưng La Đức lại cảm thấy đây không phải tính cách chân thực của Lý Lân, nàng rất muốn nhìn xem bên trong Lý Lân kiên cường kia rốt cuộc ẩn giấu cái gì.

- Phía trước chính là lãnh địa của Tây Sa tộc, không ngờ được bọn họ lại thành lập trú địa trong sa mạc. Lý Lân nhìn sa mạc cát vàng mệnh mông không giới hạn kia, hơi cau mày. Căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, Lý Lân có bản năng kháng cự với sa mạc, vì cuộc sống dong binh kiếp trước đã trải qua mấy lần tử vong đều ở trong sa mạc, loại đói khát này hắn không bao giờ muốn nếm lại. Đương nhiên, thế giới này dù sao cũng khác với kiếp trước, với trình độ Chí Tôn như Lý Lân, trong cơ thể tự thành hệ thống, căn bản không cần chuẩn bị nước uống từ ngoại giới. Cho dù hỏa diễm có thể thiêu chảy quặng mỏ cũng khó có thể thương tổn hắn chút nào, càng đừng nói đến chỉ là chút nắng nóng của mặt trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.