Tam Thái Tử

Chương 790: Chương 790: Thiên Cương lĩnh chủ




Trên hũ thần có không ít vết nứt, hiển nhiên là chí bảo đã tổn hao, không đạt trạng thái đỉnh cao. Nhưng là chí bảo thời không, dù tổn hại cũng là chí bảo vô thượng. Trong tay Vũ vương cũng chỉ có một kiện. Chí bảo thời không hoàn chỉnh, toàn bộ Đại Đường chỉ có một kiện, giám quốc thái tử như hắn cũng không biết thứ đó dấu ở nơi nào.

Vào lúc này, Lý Lân bỗng nhiên mở to mắt, ánh sáng màu lam từ trong hai mắt bắt đầu khởi động, hóa thành một lĩnh vực năng lượng rộng hơn trăm mét.

- Thời gian đảo lưu!

Lý Lân hô lên từng chữ, từ trong lĩnh vực màu lam phát ra lực thời không tràn ngập. Hỗn độn khí bên trong quay cuồng, liên tục phát sinh biến hóa.

Sắc mặt Lý Lân đã trở nên tái nhợt, thúc dục lực thời gian, tiêu hao còn lớn hơn tưởng tượng của hắn. Rất nhanh, chân khí phong phú trong cơ thể hắn đã tiêu hao gần như không còn, ngoài lĩnh vực thời gian cùng với hỗn độn khí quay cuồng thì không có gì biến hóa.

Vũ vương tiếc nuối lắc đầu, muốn dùng lực thời gian tìm cường giả vực ngoại trong hỗn độn dễ thế sao.

Nhưng vào lúc này, trong cơ thể Lý Lân đột nhiên xuất hiện một luồng khí xanh, hỗn độn ngập trời đột nhiên điên cuồng cuộn trào trong cơ thể Lý Lân, lĩnh vực thời không trong phạm vi trăm mét, trong nháy mắt đã tăng vọt lên cả cây số, tốc độ cuộn trào của hỗn độn khí tăng lên gấp trăm lần.

Vũ vương ngây ngốc, giống như là chuyện thấy một chuyện khó tin, không thể tưởng tượng nổi.

Lý Lân cũng lộ vẻ khiếp sợ, ngay lúc chân khí của hắn khô kiệt, cây sinh mệnh trong không gian Lục Mang Tinh đột nhiên phát uy, hỗn độn khí bốn phía bị nuốt hết, sau đó chuyển hóa thành thiên địa nguyên khí tinh thuần nhất mà rót vào trong thân thể Lý Lân,làm cho lĩnh vực thời không tăng vọt lên trăm lần, hiệu quả thời gian đảo lưu lại càng tăng vọt lên mấy chục lần. Chuyện đã xảy ra trong khu vực này chậm rãi hiện ra.

Ngay lúc này, trong không gian được lĩnh vực thời không bao phủ đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo thời không, sau đó thông đạo chậm rãi mỏ ra, khi thông đạo mở ra tới cực hạn thì không còn biến hóa gì nữa.

Lý Lân biết, đó là cực hạn mà mình có thể làm được.

- Vũ vương, mau xác định vị trí của đối phương!

Lý Lân quát lớn.

Vũ vương không chút chậm trễ, hắn không nghĩ tới Lý Lân thật sự thành công. Nhưng có thông đạo không gian rồi, hắn đã quen thuộc đại lục Thương Long, xác định phương hướng đối phương buông xuống cũng không khó.

Rầm một tiếng, lĩnh vực thời không hỏng mất, sắc mặt Lý Lân trắng bệch, một ngụm nghịch huyết bị Lý Lân mạnh mẽ ép xuống.

Lực lượng cây sinh mệnh thong thả tiến vào cơ thể Lý Lân, chữa trị kinh mạch bị thương do lực lượng cuồng bạo của cây sinh mệnh tạo thành. Hỗn độn có thể làm tiêu tan vạn vật, vậy mà lại thành thuốc bổ cho cây sinh mệnh, không ngừng bị nó điên cuồng cắn nuốt.

Vũ vương phức tạp nhìn hai chí bảo thời không trên đầu Lý Lân. Nếu Lý Lân dùng chí bảo thời không mà tác chiến ngay từ đầu, e là hắn đã sớm chấm dứt trong thất bại rồi.

Vũ vương khóa chặt ấn ký thời không, sau khi Lý Lân hơi chút khôi phục, hai người phá toái hư không trở lại đại lục Thương Long.

- Nơi này là Thiên cương lĩnh!?

Lý Lân biến sắc, không nghĩ tới khách Vực ngoại lại buông xuống trước cửa nhà mình.

- Không nghĩ tới lại là nơi này, xem ra hiểu biết của người Vực ngoại về đại lục Thương Long nhiều hơn so với dự đoán của chúng ta.

Vũ vương trầm giọng nói.

Hai người dựng thân đứng giữa không trung, thần niệm quét qua toàn bộ Thiên Cương Lĩnh.

- Là Thiên Cương Môn sao?

Thần niệm của Lý Lân tập trung về nơi đó trước tiên, phân tranh của Trung Vực là bắt đầu từ Thiên Cương Lĩnh, nếu không biết về bí mật thượng cổ, có lẽ chỉ cho rằng đó chỉ là tranh giành địa vực. Nhưng hành động của Thiên Cương Lĩnh lúc trước có lẽ không đơn giản như tưởng tượng.

Nếu cẩn thận suy diễn, địa vực Thiên Cương Lĩnh cực kỳ đặc thù, nếu không có Lý Lân chặn ngang một cước, đẩy vạn tộc thượng cổ ra khỏi Hỗn Loạn Lĩnh. E là Thiên Cương Lĩnh sẽ trở thành nơi tiếp giáp giữa Nhân tộc cùng vạn tộc thượng cổ. Cũng là nơi ẩn tàng tốt nhất cho cường giả Vực ngoại.

- Đi xem đi!

Vũ vương ngạo nghễ đi trước, nháy mắt đã xuất hiện trên bầu trời Thiên Cương Môn, khí thế Thần cấp đỉnh phong không chút che dấu, uy áp phóng xuống bốn phía.

Thiên Cương Môn chiếm cứ toàn bộ Thiên Cương Lĩnh, thực lực cực kỳ cường đại, Vũ vương mới buông xuống liền kích động người mạnh nhất bên trong. Một cường giả Thần cấp đỉnh phong từ bên dưới sơn môn vọt lên, người này râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn hơi già. Nhưng khí tức trên thân cực kỳ cường đại, lão ngưng trọng nhìn Vũ vương.

- Ngươi là kẻ nào? Vì sao tự tiện xông vào Thiên Cương Môn!

Lão già trầm giọng hỏi, đối với Vũ vương cùng Lý Lân, lão thấy rất lạ, trong số các lão bất tử của những thế lực lớn bốn phía hẳn là không có hai vị này mới đúng.

- Bản vương truy đuổi kẻ có khí tức Vực ngoại mới đi vào Thiên Cương Lĩnh. Bản vương hoài nghi cường giả Vực ngoại tiềm phục trong Thiên Cương Lĩnh của các ngươi!

Vũ vương trầm giọng nói.

- Nói bậy, ngươi rốt cuộc là ai? Nếu còn nói nhăng nói cuội, đừng trách lão phu không khách khí!

Sắc mặt lão già liền trở nên khó coi, nói.

- Hừ, người Vực ngoại vì muốn đảo loạn đại lục Thương Long mà đến, ngươi lại bao che hắn như thế, chẳng lẽ ngươi cũng là kẻ hàng phục với người Vực ngoại hay sao?

Vũ vương nói, trong lúc nói chuyện, trên người hắn bộc phát ra sát khí nặng nề.

- Nói hưu nói vượn, ngươi rốt cuộc là ai, muốn dùng cái cớ này là có thể khai chiến với Thiên Cương Môn chúng ta sao?

Lão già giận tím mặt, từ sau khi Thiên Cương Môn bắt giữ vài thế lực xâm lấn mà khôi phục lại. Nếu những lời nam tử trước mắt này truyền ra, mặc kệ là thật hay giả, tất nhiên sẽ tạo ra một vòng phiền toái mới. Mà Thiên Cương Môn đã bị thương nặng nề, vô luận thế nào cũng không thể thừa nhận tổn thất lớn hơn nữa.

- Bổn vương chính là thái tử đệ nhất của Đại Tần đế quốc. Thiên địa này thật sự thay đổi rồi, một tên lĩnh chủ nho nhỏ cũng dám trái ý ta!

Vũ vương nghiêm túc nói. Hiển nhiên lời của lão già Thiên Cương Môn làm hắn giận rồi.

- Đại Tần đế quốc. không có khả năng, không phải đế quốc thượng cổ đều tan biến hết rồi sao? Sao lại còn xuất hiện?

Lão già biến sắc, người có tên cây có bóng, đế quốc thượng cổ đại biểu cho thời đại đỉnh cao của Nhân tộc. Nếu thân phận của đối phương là thật, không cần nói một Thiên Cương Môn nho nhỏ của lão, dù là toàn bộ Trung vực muốn xử lý thế nào cũng phải nghĩ kỹ càng.

- Hừ, tông môn thượng cổ cũng có thể truyền thừa lại, đế quốc thượng cổ sao không thể?

Vũ vương tức giận nói.

Lão già biến sắc, quả thật, tuy tông môn thượng cổ rất huy hoàng, nhưng so với đế quốc thượng cổ thì không phải cùng một cấp bậc. Tông môn có thể yên ổn vượt qua mấy trăm vạn năm dài, vì lý do gì mà đế quốc thượng cổ lại không thể.

- Chúng ta ở trong Hỗn độn truy tung theo dao động không gian tên cường giả Vực ngoại lưu lại, căn cứ dao động mới đuổi tới Thiên Cương Lĩnh này. Liên quan tới người Vực ngoại, tất phải làm cho rõ ràng.

Vũ vương trầm giọng nói.

- Này… Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?

Lão già hỏi lại, dù rất kiêng kỵ đối với đế quốc thượng cổ, nhưng lão già cũng là cường giả Thần cấp đỉnh phong, là tinh anh sống sót từ trên chiến trường thượng cổ, không có khả năng dễ dàng khuất phục người khác. Huống chi, người tới là người của Đại Tần đế quốc thần bí, không ai có thể nói rõ ràng thân phận của đối phương là thật hay không!

- Ngươi không có lựa chọn, thật khó khăn mới truy tung được hơi thở của đối phương, dù là thiên vương lão tử đến đây cũng đừng mơ ngăn cản.

Vũ vương cực kỳ cường thế, hắn hiểu rõ sự khủng bố của đối phương, người Vực ngoại cực kỳ giảo hoạt. Nếu không làm rõ tình huống trước khi bọn chúng hành động, đại lục Thương Long đang còn chia năm xẻ bảy này rất có thể bị chúng tính kế, tiếp đó tiêu diệt từng bộ phận.

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Lão già trầm giọng nói.

- Nếu như vậy, đừng trách ta không khách khí!

Vũ vương lạnh giọng nói, sau đó hắn đánh ra một chưởng, chụp về phía lão già.

- Lão phu cũng là cường giả Thần cấp đỉnh phong, sợ ngươi sao?

Lão già tức giận quát lớn, cũng đánh ra một chưởng về phía Vũ vương.

Rầm một tiếng, hư không sụp đổ, Vũ vương không chút sứt mẻ, lão già bị bắn lui hơn ngàn trượng, khuôn mặt già nua đỏ lên.

- Hừ, võ giả đột phá sau thời thượng cổ, ngươi cho là trải qua chiến trường thượng cổ thì chính là cường giả siêu cấp rồi sao! Ấu trĩ!

Vũ vương hừ lạnh.

Lão già đỏ mặt lên, lão sinh ở thượng cổ hậu kỳ, dù đại chiến còn chưa chấm dứt, nhưng quy mô cùng cường độ đã gần trở về cuối. Lúc lão tham gia đại chiến thì mới đột phá Thần cấp không lâu, hơn nữa, thời gian đại chiến không kéo dài bao nhiêu thì đã kết thúc. Bởi vậy, dù có trải qua chiến trường thượng cổ, nhưng so với người trải qua kinh nghiệm đại chiến tàn khốc nhất như Vũ vương, căn bản không cùng một cấp bậc.

- Vũ vương, giao lão cho ta đi!

Lý Lân đột nhiên nói. Cho đến lúc này, Lý Lân mới phát hiện mình đánh giá thấp Vũ vương, hắn ở thượng cổ đã vượt qua Thần cấp, hiện tại chỉ là do liên quan tới thân thể nên mới không đạt được viên mãn mà thôi. Dù là như vậy, Vũ vương cũng gần như là vô địch trong Thần cấp. Đương nhiên, nếu Lý Lân sử dụng chí bảo thời không, kết quả lại hoàn toàn khác rồi. Dù sao, thực lực của Vũ vương vẫn còn hạn chế ở trong tiêu chuẩn Thần cấp. Mà lão già trước mắt này, thần hồn cùng thân thể đã tu luyện gần như đạt tới trình độ viên mãn, tuyệt đối là một đối thủ không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.