Tam Thái Tử

Chương 239: Chương 239: Tự bạo




- Lý Lân, làm nam nân cần có lồng ngực rộng lớn, huống hồ Ny Ny cô nương vốn là hồng nhan tri kỷ của bản vương, bản vương không lâu nữa sẽ phải rời khỏi Hắc Thủy vương thành rồi, tự nhiên hy vọng có thể thảo luận âm luật với Ny Ny cô nương nhiều một chút.

Lý Chấn Uy có vẻ thành thạo nói.

- Hừ, tham lam háo sắc, sớm muộn gì cũng thua trong tay nữ nhân!

Lý Lân lười phản ứng với hắn. Trược tiếp đi về phía thúc tổ Lý Hoành thần sắc ngưng trọng. Lời nói của ba người Lý Hoành không hề để trong lòng. Mấy trăm năm sóng gió đã khiến ông coi nhẹ hồng trần, đừng nói chỉ là nam nhân tranh luận, cho dù là có một đôi nam nữ giao hoan trước mặt mọi người cũng không thể dẫn đến tâm cảnh ông biến hóa.

- Ngụy tử dùng bí pháp, thông tri người của Ngụy gia, hiện giờ đã có mười mấy người thông qua nơi này của chúng ta rời khỏi Hắc Thủy vương thành, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ có không ổn.

Lý Hoành mở miệng nói.

- Thúc tổ cũng không giải quyết được sao?

Lý Lân trầm giọng nói.

- Không biết. Dư Thương Hải, La Lợi, Phùng Vô Lương đều không phải đèn cạn dầu, hiện giờ chỉ có thể mong đợi Ngụy Thần Thông có thể làm địch nhân trọng thương, để ba người không rảnh quan tâm mà thôi.

Vẻ mặt Lý Hoành nhưng trọng. Ba người Dư Thương Hải lão cũng không e ngại, nhưng trấn giáo chi bảo của tam giáo, linh bảo hoàn chỉnh lại không cho phép lão coi nhẹ. Lão hiện giờ chỉ hy vọng ba người không nổi điên lên, lấy linh bảo của bản giáo ra.

Một tiếng nổ vang. Nửa phần trạch viện còn lại của Ngụy gia đồng thời sụp xuống, già trẻ gái trai Ngụy gia không kịp chạy đều bị võ đạo bá đạo này chấn động mà chết. Bộ phận may mắn sống sót cũng bị trọng thương, nằm trên mặt đất kêu rên. So với tứ đại cao thủ, người của Ngụy gia có khác gì con sâu cái kiến.

Côn ảnh đầy trời biến mất, lộ ra thân ảnh cực kỳ hư nhược của Ngụy Thần Thông. Khí tức dao động của Hỗn Thiên Côn trong tay hắn cũng rất mạnh, vượt xa uy áp tứ phương vừa rồi. Nhìn lại tam đại chưởng giáo bị lồng côn ảnh bao lấy, ai nấy vẻ ngoài chật vật, Ngụy Thần Thông nhìn có vẻ tốt nhất, chỉ là áo bào rách nát, lộ ra thân thể tráng kiện, khí tức vàng kim trên da chuyển động, nhìn có vẻ tu luyện một loại bĩ kỹ luyện thể. Mà Kim Mã đường La Lợi quần áo tuy còn nguyên vẹn, nhưng khóe miệng có tơ máu, xem ra vừa rồi đối kháng chịu chút thiệt thòi. Chẳng qua xét tổng thể thì cũng không có gì. Tức cười nhất là Phùng Vô Lương. Hắn tuy giữ được quần áo nguyên vẹn, nhưng trên mặt lại trúng phải một côn, tuy đã vận công xóa đi máu tụ trên mặt, nhưng một con mắt thâm quầng vẫn nhìn thấy rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ rất buồn cười.

Thần sắc Dư Thương Hải khẽ động, cả người bộ phát kim quang mãnh liệt, khí thế to lớn kia không hề thua kém Ngụy Thần Thông nhân khí hợp nhất vừa rồi.

Kim Mã đường La Lợi thần sắc biến đổi, đánh giá một lượt, trên người cũng bộc phát ra một cỗ thanh sắc chân khí, lại giằng co với Dư Thương Hải.

- La Lợi, ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Dư Thương Hải âm trầm, La Lợi chắn ngang đường hắn, khiến hắn không thể cho Ngụy Thần Thông một kích cuối cùng.

- Hôm nay Hỗn Thiên Côn này ai cũng có thể có được, chỉ có Thần Lang giáo các ngươi là không được. Phùng Vô Lương, không động thủ còn đợi lúc nào?

La Lợi trầm giọng nói.

- Yên tâm đi! Tuyệt đối sẽ không để hắn chạy thoát!

Trên người Phùng Vô Lương bạo xuất một cỗ hồng mang xông thẳng lên trời, khoảng cách rất xa vẫn thấy nóng bức, nến không phải nhìn ra là chân khí hỏa thuộc tính, rất dễ khiến người ta cho rằng đó là Phượng Hoàng Thiên Hỏa có thể thiêu đốt mọi thứ.

Trên mặt Ngụy Thần Thông không hề có vẻ khẩn trương, ngược lại lộ ra một tia vui cười. Hắn vô cùng quả quyết ném Hỗn Thiên Côn về phía Phùng Vô Lương, dường như đang chống cự lại vậy.

- Xem như ngươi thức thời, thứ này bản tọa thu lấy...

Phùng Vô Lương còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc kinh khủng.

Hỗn Thiên Côn kim quang khởi động, lại hoá thành một con cự viên cả người đầy lông vàng, Hỗn Thiên Côn trong tay đón gió lớn lên, một côn xuất, giữa trời đất dường như chỉ có một côn đỉnh phong này.

- Pháp thân! Phùng Vô Lương tránh mau!

La Lợi thần sắc đại biến, quát lớn một tiếng.

Phùng Vô Lương phản ứng cực nhanh, lợi dụng chân khí màu lửa đỏ đột nhiên hiện ra trên người, liên tiếp đánh ra mười mấy quyền, mượn phản lực nhanh chóng lùi lại.

- Gào...!

Một tiếng rít gào vang trời, kim côn cự viên giống như đánh nát không gian, trực tiếp phá tan toàn bộ, nện lên trên người Phùng Vô Lương.

Một tiếng nổ vang, nửa người dưới Phùng Vô Lương trực tiếp nát bét, máu tươi rải đầy trời. Phùng Vô Lương phát ra một tiếng hét thảm, nửa người từ trên trời rơi xuống.

Dư Thương Hải thấy chuyện không ổn, quyết đoán chạy trốn. Thế nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, côn thứ hai của cự viên không hề lựa chọn La Lợi, mà trực tiếp tìm đến Dư Thương Hải thực lực mạnh nhất.

- Thánh kiếm, ra!

Vẻ thong dong trên mặt Dư Thương Hải biến mất, hiện giờ tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Một thanh trường kiếm vàng kim dường như xuất hiện từ hư không, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Một cỗ phong duệ chi khí khủng bố đến cực điểm phát ra, ngay sau đó kim kiếm hóa thành một đạo kim mang, xông thẳng lên trời, nghênh đón Hỗn Thiên Côn.

Một tiếng nổ vang, Hỗn Thiên Côn không gì không phá bị chém làm đôi, đồng thời trên thánh kiếm vàng kim cũng xuất hiện một chỗ mẻ rõ ràng.

- Gào!

Cự viên rít gào phẫn nộ, thân hình hùng tráng lao về phía Dư Thương Hải.

Kim mang chớp động, cự viên trực tiếm bị thánh kiếm vàng kim chia làm hai nửa. Thú thể khổng lồ hóa thành ánh sáng, một lần nữa ngưng tụ thành Hỗn Thiên Côn bị chém làm hai đoạn.

- Ha ha, Hỗn Thiên Côn của lão phu bị hủy rồi, thánh kiếm của ngươi cũng tàn rồi. Đáng giá, đáng giá!

Ngụy Thần Thông gần như điên cuồng gào lên!

- Lão thất phu, ngươi đáng chết!

Dư Thương Hải sắc mặt dữ tợn.

Hắn không ngờ Hỗn Thiên Côn còn có thể ngưng tụ ra pháp thân cường hãn như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng thánh kiếm vàng kim cứng rắn chống đỡ. Tuy đã phá hủy Hỗn Thiên Côn, nhưng lại tạo thành tổn thương cực lớn với thánh kiếm, muốn chữa trị không biết cần bao nhiêu thời gian nữa! Nghĩ đến thôi trong lòng Dư Thương Hải lại phẫn nộ dị thường.

Thánh kiếm vàng kim hóa thành thiểm điện, chém về phía Ngụy Thần Thông.

- Ha ha! Chết cũng không giao Hỗn Thiên Côn cho ngươi!

Mặc dù Hỗn Thiên Côn bị cắt đứt, nhưng cũng mạnh mẽ hơn tạp phẩm linh bảo bình thường. Nếu tìm được cao gia luyện khí sư, có lẽ còn có thể chữa trị. Vì thế Dư Thương Hải nhìn có vẻ phẫn nộ, nhưng cũng muốn có được hai đoạn Hỗn Thiên Côn trong tay Ngụy Thần Thông.

Thân thể Ngụy Thần Thông đột nhiên bành trướng, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn. Khí tức trên người vốn đã suy yếu trong nháy mắt tăng vọt, lại đạt tới, thậm chí vượt qua uy áp của Cửu phẩm Vương Tọa. Mà sau đó cả người tránh khỏi Dư Thương Hải, lao về phía chưởng giáo Kim Mã đường La Lợi.

- Tự bạo! Ngụy Thần Thông, tên điên nhà ngươi!

La Lợi sắc mặt đại biến, nào còn dám lưu lại, xoay người chạy trốn.

- Diệt Ngụy gia ta, ai cũng đừng mong tốt đẹp!

Trên mặt Ngụy Thần Thông hiện lên vẻ điên cuồng. Sống nhiều năm như vậy, ai không tiếc sống chứ. Cho nên hắn vì sao lại thể hiện cương liệt như vậy, sợ rằng người khác không được rõ ràng.

Nhìn thấy Ngụy Thần Thông lao về phía La Lợi, Dư Thương Hải vốn vì linh khí bị thương mà phát cuồng đột nhiên chạy chậm lại. Dường như có ý để Ngụy Thần Thông và La Lợi liều mạng, bản thân ngồi đó hưởng lợi.

Vẻ mặt Ngụy Thần Thông không đổi, mượn lực lượng tự bạo và tự phá hủy Hỗn Thiên Côn, Ngụy Thần Thông một khắc này tốc độ còn nhanh hơn La Lợi một phần.

Oanh!

Một đạo kim quang chói mắt chiếu rọi cả Hắc Thủy vương thành. Kim quang bạo phát ra uy lực khiến các kiến trúc trong phạm vi nghìn mét sụp đổ hoàn toàn. Các cao thủ Kim Mã đường và Phượng Hoàng Cốc lưu lại nơi này quan sát bị ép chết quá nửa, còn lại cũng gần như bị thương toàn bộ. Đây chính là một bát phẩm Vương Tọa tự bạo, trong đó còn trộn lẫn với lực lượng của linh bảo, phàn lực lượng này đã vượt xa thực lực của Vương Tọa đỉnh phong.

- Kết thúc rồi!

Phủ tổng đốc, Lý Hoành hơi chút cảm thán. Ngụy Thần Thông cũng tính là nhân vật tung hoành một phương Hắc Thủy vương thành, không ngờ hôm nay lại ngã xuống như vậy.

- Cử động của Ngụy Thần Thông có phần cổ quái, lấy thực lực bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong của hắn, lại phối hợp với lực lượng của nhất phẩm linh bảo Hỗn Thiên Côn, chạy trốn không hề khó, cử động của hắn hiện giờ giống như một lòng mong chết, thực sự là khác với bình thường.

Lý Chấn Uy có phần khó hiểu nói.

- Ngụy Thần Thông làm vậy khẳng định có lý do của hắn. Đến tuổi tác và thực lực này của chúng ta, những thứ thực sự có thể để ý không nhiều. Chẳng qua cho dù Ngụy Thần Thông vì cái gì, cố nhân ngã xuống cũng khiến người ta thương xót.

Lý Hoành trầm giọng nói.

- Tam đại thế lực lần này mất cả chì lẫn chài, không chỉ không có được Hỗn Thiên Côn, ngược lại còn khiến bản thân trọng thương. Trận chiến này ảnh hưởng đối với cả Hắc Thủy vương thành vượt xa chúng ta tưởng tượng.

Lý Lân mở miệng.

- Không sai, nếu chưởng giáo của tam đại thế lực chết vì Ngụy Thần Thông tự bạo, vậy thì chuyện vui lớn rồi!

Lý Chấn Uy đầy vẻ chờ mong nói.

- Căn bản không có khả năng. Ngụy Thần Thông lần này cố gắng tạo thành trọng thương lớn nhất với tam đại thế lực, nhưng còn xa mới đạt tới mức thương gân động cốt. Chẳng qua Ngụy gia tan vỡ cũng đã mở màn cho lần động loạn này của Hắc Thủy vương thành. Lý Lân, ngươi phải chuẩn bị tâm lý. Thế cục lúc này, cho dù là lão phu cũng chưa chắc có thể đảm bảo ngươi được an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.