Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 66: Chương 66: Tang Oán - Vong Khước




“Thế giới Y Thuật, có một nửa là thao tác trên tử thi, vì thế vai trò của Táng Phu cực kỳ quan trọng. Chưa nói tới bảo quản, nội việc xử lý và mai táng thôi, cũng cần phải được đào tạo tỉ mỉ, cẩn thận. Thạch đầu tử ngươi cứ thử tưởng tượng, trong thời kỳ bệnh dịch lây lan, những hố chôn tập thể, những mộ địa khổng lồ sẽ khủng khiếp đến cái mức nào?”

Nặc lão từ tốn cất giọng, bắt đầu bài giảng quen thuộc.

Xác người, hay động vật, đều có khả năng trở thành nơi nguồn cơn tích tụ, là môi trường lý tưởng để dung dưỡng mầm bệnh. Táng Phu nhiều kinh nghiệm, lập tức tìm ra phương pháp xử lý thoả đáng nhất, phối hợp cùng Niệm Y Sư để tận diệt hoạ căn.

“Thêm vào đó, Táng Phu còn kiêm luôn cả công việc tiễu trừ ‘Lệ khí’, thứ - theo như phàm phu mông muội, vẫn thường gọi là oán niệm - đản sinh trực tiếp từ ‘cái chết’, khiến không chỉ mỗi thân nhân phải ôm lấy bi ai, mà ngay cả người dưng gặp qua cũng đồng cảm đau xót. Càng nhiều xác thây chồng chất, sẽ càng nhiều Lệ khí tích tụ, nếu cho chúng thời gian đủ lâu để dồn nén, mặc dù vô tướng vô hình, thì vẫn gây nên ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng, tạo ra cái trường cảnh ‘thương hải tang điền’, nhà cửa đìu hiu...”

Lệ khí âm thầm bào mòn đi ý chí của những kẻ sống sót, tra tấn tinh thần, đả kích tư tưởng họ. Đối với phàm nhân, khuất bóng là hết, là giá lạnh vĩnh hằng, oán niệm từ đó làm người ở lại nhớ nhung dấm dứt, hoặc thù hằn khôn nguôi. Hệ quả của nó, nếu nhỏ đương nhiên không bàn, còn lớn thì có thể gây gió tanh mưa máu, thậm chí đảo lộn thời cuộc.

Vì vậy, ngoài nhiệm vụ mai táng, Táng Phu gánh thêm cả phần nghĩa vụ cúng tế, siêu độ oán niệm, hay hiểu theo cách nói của Tu Chân Giới: ngăn cản Lệ khí đạt được cơ hội ngưng hình.

“Ồ, như vậy, Táng Phu chẳng phải là Tu Chân giả sao?” Gã kinh ngạc thắc mắc.

“Ngươi nghĩ Táng Phu chỉ đi khiêng với chôn cất xác chết thôi chắc?” Nặc lão cười mỉa mai lắc đầu, đoạn trả lời “Việc trừ bỏ Lệ khí, hiện do hai chức nghiệp, Trấn Hồn Sư và Liệm Thi Sư phân chia đảm nhận, những người này đều là Luyện Thần Giả đỉnh đỉnh đại danh, đức cao vọng trọng cả đấy...”

Ở bán đảo Vô Vọng, Mạt Vận Yêu Vương quái dị khủng bố, sử dụng Tài Khấu cướp đoạt may mắn, khiến hạnh sự bại lụi, Lệ khí theo đó cũng mặc nhiên trùng điệp, hoành hành vô kỵ. Thời bấy giờ, chỉ mình nhóm Nhân tộc bản xứ là hoàn toàn không đủ sức đối phó đồng thời hai mặt giáp công, bèn cầu viện thế lực bên kia eo biển Già Thiên - có tên ‘Mộ Châu’ đảo - chung tay giúp đỡ. Cuối cùng, họ thành công chống trọi, vượt qua bĩ cực, khi quật khởi liền kết minh hữu với nhau ngàn đời.

“Nhóm người bản xứ, như ngươi đã biết, chính là tổ tiên Nặc gia. Còn Mộ Châu kia, vốn cũng là một trong Cửu Châu, thuộc liên minh Quần Châu Định Hải...”

Lão nói tới đây, đoạn trầm ngâm, mục quang trở nên rét lạnh, nhưng thanh âm vẫn đều đều như trước.

“Sở hữu toàn bộ Mộ Châu, tông phái mang tên ‘Táng Thần Vực’, thực lực vô cùng mạnh mẽ, hành tung ẩn dật lánh đời, lại xuất thân thâm căn cố đế nơi đây, nên tu vi Vực Chủ và các cường giả Nội Vực thâm bất khả trắc...”

Ra bên ngoài thực thi, tất nhiên chỉ là đám đệ tử ở Ngoại Vực, mà trong đó, Táng Phu thông thường chiếm đa số, được lác đác Trấn Hồn và Liệm Thi Sư đích thân dẫn dắt.

“Khử xú uế, thực tế cũng do sau khi tiên tổ Nặc Vô Ưu dựng nên Nghinh Phong Thành, mới xuất hiện nhu cầu. Người thống nhất cùng Vực Chủ Táng Thần Vực, đào tạo Táng Phu trở thành những Tảo Phu đầu tiên, chăm lo dọn dẹp, lâu dần truyền ra khắp Phàm Nhân Lục Địa, mới phổ biến như ngày nay...”

Lạc Thạch chống cằm, ngồi tĩnh lặng, vừa tiêu hoá đống kiến thức phức tạp về các phương thế lực, vừa thầm đánh giá lần nữa tư duy và khả năng của nhân loại thời đại này. Tuy lạc hậu về Khoa Kỹ, nhưng ý thức họ thì thậm chí còn cao hơn cả Trái Đất, nơi loài người luôn tự cho mình ‘thượng đẳng’, khiến gã không khỏi lắc đầu tự giễu.

Lạc Nhiễm gần đấy vẫn đang say sưa với đề tài về Lục Ương - ‘Tang Oán’ của nó, chân tay khua múa hùng hồn, câu chuyện trở nên vô cùng sinh động, làm mấy đứa kia nghe như nuốt lấy từng lời.

“Trong cuộc chiến Thất Độ Bát Ương, ‘Cầu Sinh Hoả’ do nhân loại thiêu đốt hy vọng, chung sức thắp lên, suốt bảy ngày bảy đêm giúp Sơn - Thuỷ nhị vị Thượng Thần tịnh hoá yêu nghiệt. ‘Tang Oán’ được sinh ra từ chính những người đã ngã xuống, phủ kín trời Nam, dân đen lầm than, khổ cực trăm bề. Thứ này đã hơn một lần chủ động công kích tinh thần họ, hòng dập tắt ngọn lửa Cầu Sinh...”

Bị bức vào tuyệt lộ, ý chí mưu cầu được tồn tại vượt trên cả bi phẫn mà bùng lên dữ dội, Cầu Sinh Hoả vì thế, dù chỉ vụn vặt leo lắt nhưng vẫn âm ỉ ngoan cường. Thuỷ Thượng Thần thấy con dân bất khuất, hy sinh máu xương, thì lòng đau nhỏ lệ, nơi những giọt nước mắt Người rơi xuống, chạm đất lập tức mọc lên Lạn Bào Thụ (#1), có phiến lá lớn như manh chiếu, nhưng rách nát thảm thương.

Dân đen hái Lạn Bào Diệp, đem khoác lấy thân mình, liền cảm thấy ấm áp kỳ lạ, toàn thể gần như đạt được tâm ý tương thông, Thần - Phàm đồng cảm, giúp xoa dịu đi mất mát, oán niệm theo đó cũng giảm tác dụng, tự động khu trừ.

Lục Ương - Tang Oán nghiền nát ý chí, chà đạp Nhân tính, gây ra đạo đức suy đồi, nhẹ thì trộm cắp nhiễu nhương, còn nặng, thậm chí có thể khiến dân nổi can qua, thay triều hoán vị.

Tang Oán đáng sợ ở chỗ, hoàn toàn vô hình, lại âm thầm tích tụ, nên cũng chẳng ai hay ai biết, và người ta cũng chỉ nhận thấy được sự đáng sợ của nó khi chính thức bùng nổ, dẫn đến những hệ luỵ cực kỳ khó khắc phục, mà kết cục thường là diệt vong.

“Lạn Bào Diệp vào miệng, ban đầu mang vị cay nồng, ăn xong muốn khóc, bất quá, chúng giúp dạ dày ấm áp, thần tĩnh tâm an. Mọi người, Lạn Bào Thụ hiếm có vô cùng, tốn kha khá mới mua được một lá về đó...”

...

Mục tử ngẩn mặt tò te, ánh nhìn phiêu hốt, ngó đăm đăm vào từng mảng lôi vân sáng tối lập loè, thỉnh thoảng lại có vài tia điện mang nổi lên, như mãng xà hoang dại trườn quanh.

Sấm dậy liên hồi, cào xé thinh không, đám huynh đệ Đại Bức đồng thời cũng cố gắng truyền âm, nhưng bên tai Mục tử chỉ vang tiếng “Chi... Chi...” đau nhói màng nhĩ. Nó vô thức đập cánh, chậm rãi bay lên giữa trời đêm, cặp nhãn đồng vẫn dán chặt lấy dị tượng trên đầu. Hàng loạt lưỡi đao gió vô hình lao ra, tưởng như sở hữu linh trí, nhắm thẳng sinh vật nhỏ bé kia mà ập tới.

Tuy vậy, Mục tử vẫn ngây ngốc nguyên trạng, hoàn toàn phớt lờ đạo đạo phong mang dữ dằn cảnh cáo.

“Toàn... Toàn Oa...” Nó khẽ thì thào.

Lũ Noạ Bức hối hả bay quanh, lo lắng liếc cơn giông tố hung hãn cận kề, phong vân lôi đình quần loạn, không rõ hình thù, vô ảnh vô tung.

Nhưng trong mắt Mục tử lúc này, thì lại là một tràng cảnh kinh tâm động phách khác, mà có vẻ, duy chỉ mình nó hiện đang bị rơi vào. Từng đầu lốc xoáy đột ngột vén mây dần dần hiển lộ, trực tiếp ló ra từ hư không, nhất loạt đâm xuống chỗ Mục tử phiêu phù, đồng thời, ảm vân bùng sáng chói loà, lôi điện tề phát, xé vụn trời đêm.

“Lưu Khảo...?!” Tiếng hô vừa dứt, bóng bạch kiêu lập tức rung rinh dữ dội, “uỳnh” một cái, Quyển Phong như vuốt trảo khổng lồ bén nhọn, nặng nề vỗ lên thân ảnh Mục tử.

Đám dơi trợn trắng im bặt, ba anh em Đại Bức cũng á khẩu, hốt hoảng đưa cánh che mắt, sợ phải chứng kiến cảnh tượng phanh thây.

Mục tử bị dị quang rực rỡ nuốt chửng, một sát-na ngẳn ngủi, tưởng chừng đông cứng cả thiên địa.

...

Tối ngày thứ năm, Khinh Vũ càng rơi càng dày thêm, bọn trẻ ngồi tụ tập cùng nhau, mấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, nứt nẻ đỏ ửng, đương xoè ra, hua hua cạnh bếp than hồng, miệng phả sương trắng xoá, xuýt xoa vì lạnh.

Lạc Kỷ ôm chặt búp bê vải mới, má cọ cọ lên lớp bông mềm mại đầy thích thú, gã ngồi kế bên, cũng đang chăm chú lắng nghe Lạc Nhiễm say sưa kể chuyện.

“Thất Ương được đánh giá kỳ dị nhất trong số tám cái nạn tai, mang tên ‘Vong Khước’ (#2), bởi lẽ, nó chẳng có một tác dụng gì rõ ràng, hoặc giả...”

Hoặc giả Vong Khước thực sự quá kinh khủng!

Tương truyền rằng, nó đưa con người ta đến tận cùng của ‘sự quên lãng’, thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết. Có câu: “Sinh tử hữu mệnh”, theo quan niệm phàm nhân, chính là mọi sự tự có số, hành sự do người, mà thành sự thì do trời, vô phương khả biến. Nhưng dù sống hay chết, thông qua quá trình ‘hành sự do người’ kia, cũng đều sẽ để lại ít nhiều Nhân - Quả, thế nên không dễ gì muốn ‘quên’ là quên được. Trừ khi, vật đó hoàn toàn bị loại ra khỏi chuỗi tham biến theo đúng nghĩa đen, tức xoá đi toàn bộ ảnh hưởng của nó lên dòng chảy thời gian, hay nói cách khác, giống như chưa từng tồn tại.

“Không đơn giản chỉ là tận diệt, Vong Khước, bằng cách thức nào chưa rõ, còn đem cả đoạn ký ức về những thứ liên quan, vĩnh viễn phong kín...”

Nặc lão đồng thời thở dài cảm thán, Lạc Thạch liền hiểu được Vong Khước thập phần yêu dị kia, có khả năng đáng sợ là điều không phải nghĩ bàn.

“Xoá tham biến Nhân - Quả? Khái niệm chết tiệt gì đây...”

Gã tặc lưỡi lắc đầu, ngay cả Khoa Kỹ ở Trái Đất, cũng sẽ cố né tránh dấn thân vào vấn đề phức tạp như thế này, không phải vì thiếu kiến thức thực hiện, mà vì hậu quả của việc phá vỡ quy tắc dòng chảy thời gian là cực kỳ nguy hiểm. Các khoa học gia bộ môn vật lý lý thuyết thời đại gã, quả thật đã từng có vài lần ‘chạm’ được lên lằn ranh cấm kỵ mang tên ‘Nhân - Quả - Thời - Không’ này, nhưng toàn bộ buộc phải thu tay, bởi loài người vẫn chưa sẵn sàng để xử lý, trong tình huống, nếu biến cố khó lường xảy ra.

Vong Khước chôn vùi thời đại, biến ‘tàn tích’ thành ‘tuyệt tích’, gián tiếp ngăn cản sự liền mạch tiến hoá, của không chỉ riêng phàm nhân, mà tất cả các Đại Tộc khác nói chung. Bất quá, nó lại giống như Táng Phu của Thiên Đạo, lão Thiên muốn ngươi diệt, ngươi không thể không diệt, thậm chí, là vĩnh hằng lãng quên, đẩy khỏi luân hồi.

“Thế nên Vong Khước quả thực được thiên địa chiếu cố, thừa hưởng đặc ân. Là cái Ương duy nhất bất ác, nhưng cũng bất thiện, vô chính vô tà. Chỉ khi khí vận đã tận, ông trời quở trách, nó mới tự động đản sinh, ‘dọn dẹp’ mọi thứ, kể cả ‘kỷ niệm’...”

Lạc Nhiễm khua tay múa chân, bọn trẻ lập tức nhao nhao tranh luận, tiếng hai anh em Kiên Định thắc mắc.

“Kinh khủng như vậy? Có bằng chứng gì không?”

“Có thì cũng sẽ quên mất tiêu, làm sao còn nhớ để kể lại cho đệ nghe chứ?”

“Thực kỳ khôi, không ai biết gì về nó, thì mới đúng là đáng sợ đấy...”

“Mọi người yên tâm!” Lạc Nhiễm lại vỗ vỗ tay, đoạn tiếp lời.

“Thất Ương - Vong Khước tại trận chiến năm xưa, nghe đâu vô cùng nhỏ yếu, chứng tỏ khí số Nam Cương lúc ấy chưa tận, cũng coi như ông trời thương xót, cảnh cáo, chứ không giáng xuống Thiên Khiển thật sự...”

“Đặc biệt hơn cả, thứ này mạnh yếu, lên xuống theo chính vận khí của đối phương, nên nó thích đi theo Lập Phong vui chơi và tu luyện. Nó, tuy vai trò là một trong Bát Ương, nhưng đồng thời cũng chính là vật cưỡi của Mạt Vận Yêu Vương kia, ngọn gió của sự lãng quên, ‘Tâm Vẫn (#3) Si Phong’ Vong Khước!”

Nặc lão nói đoạn rồi vuốt râu, lặng lẽ hướng đầu về phía Đông Bắc, hoài niệm cứ thế ùa về.

“Vong Khước đến cùng, liệu đang tồn tại hay không, thì cũng chẳng thứ gì nhận biết được, nên dĩ nhiên, cũng chẳng có loại nguyên liệu nào phù hợp. Bất quá, chỉ cần trời cao còn đức hiếu sinh, bản thân Vong Khước dù oái oăm đến mấy, đều sẽ tự khắc bại lui. Vì vậy, tục lệ cho rằng, cúng tế cảm tạ trời đất bằng thứ thực phẩm quan trọng nhất trong năm vừa qua liền được, không quá cưỡng cầu. Thay vì chống lại Vong Khước, phàm nhân tình nguyện bái Thiên, cầu Người nương tay che chở. Lạc Dược Trai chúng ta, theo truyền thống, mùa đông dĩ nhiên chọn Nhục Mễ để cho vào, đặc sản Nam Cương, chắc đệ không phải giới thiệu nữa a...”

(#1): cây áo rách.

(#2): sự lãng quên.

(#3): tim chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.