Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 119: Chương 119: Đào Hoa Cẩm Trướng – 2




CHƯƠNG 119 : ĐÀO HOA CẨM TRƯỚNG – 2

“Còn nhớ rõ Đào Hoa Quỷ Cốc năm ấy không? Năm ấy ——” Hán Nghiêu Sinh xoay người lại chỉ chỉ đầu gói “Ngươi mới cao tới đây”

Năm ấy, vừa đúng thời điểm hoa đào nở rộ, hoa bay khắp núi, tựa như tuyết rơi, nhất là trong Đào Hoa Quỷ Cốc, dưới chân đầy những xác hoa nổi bật bóng người đứng đó.

“Năm ấy ta mới theo sư phó hồi giáo, sư phó đi gặp lão giáo chủ, mà ta ở lại dưới chân núi, đánh bậy đánh bạ đi vào Đào Hoa Quỷ Cốc kia, ta chưa từng thấy nơi nào nhiều hoa đào như vậy, bị gió đánh tới mặt, khi ta mở mắt ra thì lại thấy ngươi, dáng người nho nhỏ đều vùi trong đống hoa đào, giống như chồn bạc chui ra khỏi tuyết, chẳng qua tuyết này hồng sắc.” Lần đầu gặp mặt năm mươi năm trước, một tiểu mao đầu chưa biết suy nghĩ, một oa nhi bị hoa đào mê hoặc, một người bị hoa đào chôn lấp, một kẻ kinh ngạc khuyên bảo, quả là kỳ duyên xảo hợp.

“Ngươi khi ấy còn nhỏ, có lẽ không nhớ rõ, lúc ấy ta phải tốt rất nhiều khí lực, mới kéo ngươi khỏi đống hoa đào ấy, ngươi lại không lĩnh tình, còn hung hăng cào mất vệt trên mặt ta.” Hán Nghiêu Sinh vuốt mặt mình, tựa hồ nhớ lại lòng tốt năm đó bị coi là lòng lang dạ thú, khuôn mặt lộ vẻ khóc cười khó phân.

Động tác bưng chén rượu bị ngưng trệ, ta mơ hồ nhớ lại cái gì đó, năm ấy ta trốn người xung quanh, trộm xuống núi, lại lạc đường tới nơi hoa đào ngập trời, lại không ngờ gặp được Hán Nghiêu Sinh, có điều hắn lúc ấy cũng chẳng lớn hơn ta bao nhiêu, lần này lạc đường từ một người biến thành hai, cuối cùng là Hán Nghiêu Sinh thả tín hiệu cầu cứu, bọn ta mới có thể thoát khỏi một trời hoa đào kia.

Hán Nghiêu Sinh nói tiếp “Lần thứ hai nhìn thấy ngươi, tiền giáo chủ đang chọn hộ vệ cho ngươi, ta vốn chỉ cùng sư phó đến xem lễ, nhưng tiền giáo chủ lại nói muốn chọn ta, từ ngày đó ta thành hộ vệ của ngươi…” Thần xui quỷ khiến kết thành duyên phận, một hài tử cả ngày đuổi sau một oa nhi, hoa đào vẫn bay đầy trời, chỉ là lúc này không còn người lạc đường nữa.

Mỗi năm qua, thiếu niên dần trưởng thành, vẫn dưới bầu trời hồng sắc, chỉ là hài đồng đổi thành thiếu niên, mà mao đầu biến thành thanh niên, một kẻ lãnh ngôn vô ngữ, một người văn nhã phi phàm, trong hàng vạn hàng nghìn cánh đào, một sự hài hòa khó thấy được.

“Năm ấy, ta phụng sư mệnh xuống núi rèn luyện, nhưng lúc trở lại ngươi lại vì luyện Cửu Hỏa mà biến thành lãnh lãnh đạm đạm, ta mời ngươi đi xem hoa đào, ngươi vẫn đi, chẳng qua không còn nói chuyện cùng ta… Tính ra đến bốn mươi năm rồi ——” Hán Nghiêu Sinh đưa lưng về phía ta, nhìn hoa đào diễm lệ, ánh mắt có chút mê mang.

Ta dừng động tác rót rượu, tựa hồ cũng theo hắn trôi về năm đó ——

“Sau đó, ngươi xuống núi, ta ở chân núi một lần đợi lại mất đến hai năm, hai năm sau ngươi trở lại, lúc ấy ngươi không còn mê muội võ học, thậm chí kiếm cũng phong, cả người như thay đổi, biến Thiên Âm Nghiễm Khuếch điện thành bộ dạng hiện giờ, nguy nga lộng lẫy, ngợp trong vàng son —— “

“Ta mời ngươi đi uống rượu xem hoa, ngươi vẫn đi, chuyện trò vui vẻ, lại bức ta biến một bộ hảo kiếm pháp thành diện mục toàn phi (mất hết mặt mũi)…”

“Ta bao lần mời ngươi xem hoa, ngươi mỗi lần đều đi, vì thế ta cứ mời ngươi, chỉ có hai người chúng ta…”

“Người khác đều nói chúng ta tình ý thắm thiết, nào biết ta chỉ là sợ ngươi tĩch mịch mà thôi, ta sợ thế gian này sẽ làm ngươi mệt mỏi, ngươi sẽ một đi không trở lại.”

“Cho nên ngươi muốn luyện võ, ta giúp ngươi thu thập thiên hạ võ học, ngươi muốn xuống núi, ta giúp ngươi trông coi U Minh giáo, ngươi muốn hưởng lạc trân kỳ đế vương, ta giúp ngươi khai điện kiến viện, thu thập tất cả trân kỳ mỹ sắc thiên hạ…”

“Thế nhưng ——” Hán Nghiêu Sinh chợt ngừng, thanh âm có chút khàn khàn “Ngươi vẫn đi, biến mất vô ảnh vô tung, vô luận ta phái bao nhiêu người, cũng tìm không thấy nửa điểm tin tức của ngươi.”

Hán Nghiêu Sinh che mặt, cúi đầu cười vài tiếng, dùng muôn vàn thủ đoạn, lại vẫn không giữ được, trong lòng níu giữ hy vọng phái người đi tìm, lại như đá chìm đáy biển không có nửa điểm gợn sóng, đứng ngồi bất an, trằn trọc, vàng ngọc khó nuốt, đợi một năm lại một năm, vẫn không có tin tức ——

“Ngươi đột nhiên mất tích, ta cường ép tin tức, phái người toàn lực tìm kiếm, lại vẫn không tìm được, trong giáo xảy ra vấn đề, ta chỉ có thể mang theo thủ hạ cũ rời đi, giúp ngươi bảo toàn thực lực, vô luận ngươi trở về hay không, U Minh giáo vẫn là nhà ngươi, ta còn sống một ngày, tự nhiên sẽ muốn thay ngươi giữ một ngày.”

“Người võ lâm nghe tiếng, ý đồ mượn cơ hội đem U Minh giáo nhổ tận gốc, ta sao để bọn hắn thực hiện được, ta đưa bọn họ vây trong Quỷ Cốc, bọn hắn không kẻ nào có thể ra.”

“Sau đó…”

Hán Nghiêu Sinh kể từng chuyện từng chuyện, ta nghe từng chuyện từng chuyện, mỗi chuyện hắn kể, dưới đáy lòng ta lại hỏi một câu ——

“Đáng giá sao?”

“Đáng giá sao?”

“Đáng giá sao?”



Hán Nghiêu Sinh hít sâu một hơi “Ba mươi năm, ta mỗi khi soi gương, đều thấy mình già đi một phần, ta đã lo lắng ngươi thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rồi lại không dám nghĩ ngươi thật sự bất cáo nhi biệt, ta đã hi vọng ngươi bình yên vô sự, tự đắc khoái hoạt, lại sợ ngươi ấm lạnh bất điều, áo cơm bất chu, ta thậm chí không biết đến tột cùng tìm được sẽ tốt, hay không tìm thấy sẽ hay hơn, sau đó, nếu ngươi có một ngày trở lại, sẽ còn nhớ rõ ta sao?” Hán Nghiêu Sinh chậm rãi vuốt ve nếp nhăn khóe mắt, nhìn bầu trời, một con cú kêu một tiếng rồi bay xa.

Lúc này ta rốt cuộc không động đến chén, chỉ cảm thấy rượu trong chén kia nặng tựa thiên kim.

Cũng chẳng kém hơn sở liệu của Hán Nghiêu Sinh, năm đó ta đột nhiên quyết định xuống núi, không phải là chưa từng ghét cuộc sống, muốn đi tìm thứ gì đó, chẳng qua ta thần xui quỷ khiến tìm được lão Tửu Tiên, uống một chén Trường Sinh khiến ta nhập cơn mộng ba mươi năm, khi tỉnh lại đã cảnh còn người mất, giống như trải qua hai kiếp người.

Hán Nghiêu Sinh không quay đầu, hắn vẫn đưa lưng về phía ta, ta đứng quay lưng về phía hắn, mặt bàn trơn nhẵn sạch sẽ, do thường xuyên sử dụng, nơi này, Hán Nghiêu Sinh không phải đến lần đầu.

Nơi này cũng không phải tự nhiên mà có, nắng hè chói chang, sớm qua thời gian hoa đào nở rộ, vì sao lại có rừng hoa trước mắt, lại vì sao có —— bàn đá như giữa Đào Hoa Quỷ Cốc, thế nào đến chén ngọc cũng bày sẵn.

“Khụ khụ” Hán Nghiêu Sinh đột nhiên dựa gốc đào đứng dậy, ta cả kinh, vội đứng dậy tiến đến.

“Làm sao vậy?” Nắm chặt cổ tay hắn, kiểm tra mạch tượng.

Hán Nghiêu Sinh lại ho khan hai tiếng, cười khoát tay “Vô sự, chỉ là uống hơi nhiều.”

Ta lại hồ nghi dò xét mạch tượng hắn một chút, không phát hiện dị thường, mới yên lòng.

Hán Nghiêu Sinh xoay người sang chỗ khác, tựa hồ muốn quay lại bàn đá, nhưng chân lảo đảo suýt nữa ngã xuống, ta vừa thấy, còn không biết xảy ra vấn đề sao, lần này tiếp tục nắm lấy mạch đập, mạch tượng hỗn độn, rõ ràng cho thấy do cảm xúc trở nên mãnh liệt, ngũ tạng chịu thương tích, nội tức lại rối loạn không chịu nổi, đấu đá lung tung.

Ta cả kinh, vội vàng rót một tia nội lực vào cơ thể Hán Nghiêu Sinh, mới miễn cưỡng áp chế được khí tức rối loạn, dẫn đường trở lại quỹ đạo ban đầu.

“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”

Hán Nghiêu Sinh cười khổ một tiếng, nhẹ lời nói: “Chỉ mỗi khi cảm xúc dữ dội mà thôi, không cần phải khẩn trương như thế, điều dưỡng một chút là tốt rồi.”

Hơn năm mươi năm chuyện xưa, đọng lại ba mươi năm nôn nóng lo lắng, một khi phá đê, dù là thần tiên cũng khống chế không nổi, Hán Nghiêu Sinh cười càng chua sót, hận a oán a, còn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, tình cảm chôn dưới đáy lòng, theo chuyện xưa mà dâng trào, giống như đê vỡ, dễ dàng nghiền nát tất cả.

Ta nhìn Hán Nghiêu Sinh như vậy, rốt cuộc ép không nổi chua sót trong lòng, thở dài một tiếng, rốt cục vẫn hỏi ra miệng “Đáng giá sao?”

“Nơi này là ta dựa theo bộ dạng Quỷ Cốc năm đó tạo ra, dưới lòng đất là hàn tuyền, hoa đào nơi đây thời gian ra hoa lâu hơn nơi khác, chỉ là hoa kỳ quá dài, không thể kết trái.”

“Đáng giá sao?”

“Ngươi xem gốc đào bên kia, có giống gốc đào năm ấy không, ta nhớ khi đó ngươi ôm thật chặc thân cây, làm hại ta mất nửa ngày mới kéo được ngươi, chẳng lẽ ta năm ấy giống người xấu vậy sao?”

“Đáng giá sao?”

“Ai! Cũng đã nhiều năm như vậy.”

“Đáng giá sao? Ngươi nói cho ta biết đáng giá sao?” Ta cũng nhịn không được nữa, người này đến tột xem nhẹ vấn đề của ta đến cỡ nào? Ta dùng sức khiến Hán Nghiêu Sinh loạng choạng, tựa hồ như vậy là có thể có được đáp án ta muốn.

Hán Nghiêu Sinh ngẩng đầu, hít sâu một hơi, trăm mối ngổn ngang phun ra, dùng thanh âm cơ hồ lấy ta nghe không được mà nói: “Ba mươi năm đều đã qua” Đáng giá sao? Có cái gì đáng giá hay không, ba mươi năm đều đã qua, cả đời hắn còn có thể có bao nhiêu cái ba mươi năm, đáng giá hay không có trọng yếu sao?

Hoa đào ngập trời thổi tới, thổi bay mê man trong mắt, trong tâm ta…

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.