CHƯƠNG 95 : ĐẢO LOẠN HÔN YẾN – 2
Hỉ sự nhà Minh chủ võ lâm, thú Phó cô nương là thân thích của Đông Phương gia, hơn nữa liên quan tới Phó Thanh Vân phái Võ Đang, tiệc mừng này có thể nói là khá lớn, ít nhất bày dài ba viện, người sơn nam sơn bắc đến chúc mừng chen chúc chật như nêm, trù tử cả Nhạc Dương đều bị mượn hết.
“Cách Minh chủ cung hỉ cung hỉ, đây là thiếu minh chủ đi, thế nào không thấy tân lang?”
“Đại đệ tử thú được thiếu nữ xinh đẹp, Cách Minh chủ thật là hảo phúc khí a, Phó cô nương bần tăng đã gặp qua, thật sự xinh đẹp, cùng lệnh đồ thật sự là trời đất sinh một đôi.”
“Ha ha ha ha, Triệu chưởng môn thỉnh”
“Lâm chưởng môn đến chậm vậy, mau mời vào.”
“Lão gia, Võ Đang chưởng môn tới” Quản gia thần tình vui mừng chạy tới thấp giọng bẩm báo bên tai Cách Khâu.
“Nga? Mau mau nghênh đón, thất lễ thất lễ”
“Tiêu Nhi đâu?”
“Lâm thiếu gia sẽ tới ngay.”
“Hảo hảo hảo”
Hiếm khi có hỉ sử, đến Cách Khâu mặt mày luôn uy nghiêm, cũng hồng quang đầy mặt.
Mà lúc này, lão nhân gia ta mặt dày mày dạn chen trong nội đường, Lâu Tâm Nguyệt bên cạnh đã tức giận tới độ hai má phồng lên như cóc.
“Tên mặt dày mày dạn vô lại.”
“Ta chỉ uống hỉ tửu, cũng không phải nhà ngươi, ngươi gấp làm gì?”
“Ngươi ra ngoài cũng có thể uống, vì sao lại muốn đến đây, ta cảnh cáo ngươi, nếu xảy ra tai vạ gì, ta nhất định đá ngươi ra ngoài.”
“Đây không phải nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta?” Khinh lão nhân gia ta sao?
“Ngươi —— ngươi chờ, chờ sư phó ta đến đây ta —— “
“Tâm Nhi”
“Sư phó?” Lâu Tâm Nguyệt thiếu chút nhảy dựng lên, ào ào chạy tới trước mặt hôi y nhân “Sư phó sao giờ người mới đến?”
“Trên đường gặp chút việc, vị này là?” Vương Bốc Chi nhìn nam tử vừa nói chuyện với đồ đệ mình, thấy người nọ khoảng hai bảy, hai tám, phượng nhãn trường mi, cánh mũi rủ xuống như huyền đảm, một thân bố y lại khó nén khí thế, cả người lại lười nhác, thật khiến người ta nhìn không thấu.
“Hừ, sư phó không cần để ý đến hắn.”
“Tâm Nhi” Vương Bốc Chi đã qua bốn mươi, đối với nữ đồ đệ duy nhất cưng chiều như nữ nhi.
“Cho hắn bệnh chết mới tốt”
“Người con nói chẳng lẽ chính là hắn?” Vương Bốc Chi nghĩ đến người đồ đệ nói trong thư, không khỏi lại đánh giá kẻ đang dùng tay xé gà, nhìn gương mặt hồng hào, thật sự không giống kẻ mắc bệnh nan y a!
“Vương lão đệ, ngươi đã đến rồi”
“Lão ca, cung hỉ”
Thấy Cách Khâu cùng Võ Đang chưởng môn đi tới, Vương Bốc Chi nhanh chóng nghênh đón, lão cùng Cách Khâu thời thiếu niên tương giao, tụ họp thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này thật vất vả gặp mặt, tự nhiên vô cùng thân thiết.
“Vương thần y cũng tới”
“Đạo trưởng gần đây khỏe chứ?”
“Lão đạo cả ngày ngồi ngốc trên núi có thể có chuyện gì.”
Ngay khi Vương Bốc Chi cùng Võ Đang chưởng môn hàn huyên, lại một người trung niên đi đến, mà phía sau người trung niên còn theo một người, thịt bò trong miệng ta rớt xuống, ngàn nghĩ vạn tưởng không ngờ tới Hán Nghiêu Sinh lại tới đây.
Ánh mắt Hán Nghiêu Sinh đảo qua khách phòng, thấy ta thì hơi dừng lại một chút, cũng không lộ kinh ngạc, hẳn đã sớm biết ta ở đây. Đưa đũa lên, lại gắp thêm miếng thịt, tiệc rượu còn chưa bắt đầu ta cũng đã lửng dạ, không biết ta trăm cay nghìn đắng ở lại đây, liệu có thể như nguyện gặp được Cách Ngạo Sinh hay không.
Nói thế nào đây cũng là hôn yến của sư huynh hắn, hắn ít nhiều cũng nên lộ mặt mới đúng, đến lúc đó ta đối mặt với hắn thế nào đây?
Càng nghĩ càng buồn rầu.
“Đại hỉ Cách huynh, thật đáng mừng a!” Tây Môn Oán cười hì hì thi lễ với nhóm Cách Khâu.
“Tây Môn huynh tới chậm a, vị này là?” Cách Khâu đưa mắt nhìn người đứng phía sau Tây Môn Oán, ánh mắt lóe lên một cái.
“Nga, một bằng hữu, nghe nói ở đây có hỉ tửu, liền cùng tới, Cách huynh không phải không chào đón đi.” Tây Môn Oán tuy cười, nhưng vẫn nhìn ra y có chút câu nệ với người đứng sau.
“Chúc mừng đại hỉ Cách Minh chủ, lễ vật nho nhỏ thay kính ý.” Hán Nghiêu Sinh cười ôn hòa, nhận lễ vật thị tong đưa tới, nói tiếp: “Tại hạ đường đột tới đây, vốn là không nên, Cách Minh chủ không cần tiếp đón tại hạ, tại hạ tùy tiện tìm một chỗ ngồi là được.”
Nói xong cũng không đợi chủ nhân nói gì, lập tức đến bên cạnh ta, ngồi xuống.
“Lão ca, ngươi cũng không cần tiếp ta, bên kia vừa khéo có một bệnh nhân, ta cũng tới đó.” Vương Bốc Chi cười nói, nhưng ai cũng nhìn ra, lão xem bệnh là giả, coi chừng Hán Nghiêu Sinh mới là thật, tuy đã đổi y phục, nhưng đường đường là cung chủ Thiên Huyền cung sao có thể như người thường, Vương Bốc Chi là muốn âm thầm giúp Cách Khâu chiếu cố mà thôi.
“Vừa vặn cũng có thể thay lão ca chiêu đãi khách nhân một chút.”
Cách Khâu không nói gì thêm, ông cùng Vương Bốc Chi giao tình không cạn, chuyện này lão nguyện hỗ trợ tự nhiên cũng không chối từ, dù sao người nọ thật sự không phải bình thường, giống như đã từng gặp ở nơi nào.
Lắc đầu, nhưng người được gia chủ Tây Môn gia tự mình giới thiệu, sợ thế nào cũng không đơn giản.
“Bên này thỉnh”
“Thỉnh”
“Huynh đài họ gì?” Vương Bốc Chi hữu ý vô nghi đánh giá Hán Nghiêu Sinh.
“Họ đơn một chữ Hán” Hán Nghiêu Sinh cười ôn văn nho nhã, khiến người có cảm giác xuân phong phất diện.
“Nha” Vương Bốc Chi nhất thời không biết nói gì, quanh co nửa ngày, phi thường xấu hổ, đơn giản chuyển qua ta “Nghe tiểu đồ nói ngươi có bệnh bẩm sinh?” Nói xong ý bảo ta đưa cổ tay ra.
Hán Nghiêu Sinh cũng cả kinh, kinh hoàng bắt lấy cổ tay ta xem mạch “Ngươi thân mình không tốt?”
“Không có gì, ngươi đừng có gấp” Ta vội trấn an, mặc hắn nắm cổ tay.
Thấy hành động của hai người chúng ta, Vương Bốc Chi kinh ngạc nói: “Hai vị —— nhận thức?”
Hán Nghiêu Sinh ngưng mi bắt mạch, đợi xác định ta thật sự không có việc gì, mới hạ một hơi, lúc này mới để ý đến Vương Bốc Chi “Vương thần y chê cười “
“Không nghĩ tới hai vị lại quen biết” Vương Bốc Chi vuốt chòm râu, trầm ngâm liếc nhìn ta một cái.
“Chúng ta là cố giao.” Hán Nghiêu Sinh nói xong đặt cái bát trước mặt ta, còn lọc xương cá cho ta, hành động của hắn không thể nghi ngờ đã khiến Vương Bốc Chi kinh hãi thất thần.
Lâu Tâm Nguyệt trừng mắt, nàng thế nào cũng không hiểu người như thần tiên này thế nào lại nhận thức với tên vô lại này, còn có vẻ như giao tình không cạn.
Lúc này giờ lành đã đến, người hỉ nương đỡ Phó Hồng Hương một thân hồng y tiến vào, ba tiếng hô, đại bái cao đường làm lão nhân gia ta thấy mà thèm, Cách Ngạo Sinh không biết xuất hiện lúc nào, giờ đứng bên Cách Khâu cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Cung hỉ cung hỉ”
“Đồng vui đồng vui” Cả sảnh đường reo hò, người chủ trì hô câu ‘lễ thành’, Cách Khâu đứng dậy, giơ cao hai tay ý bảo im lặng, mọi người không khỏi đều vểnh tai, muốn nghe xem Cách lão minh chủ nói cái gì.
“Các vị đến dự là phúc khí của đồ nhi, hôm nay mượn ngày đại hỉ, lão phu sẽ tuyên bố một hỉ sự” Cách Khâu cùng gia chủ Đông Phương gia liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều là ý cười “Khuyển tử tuổi tác không nhỏ, muốn mượn ngày này định ra hôn sự.”
.
.
.