Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 100: Chương 100: Giả Hí Vi Thân – 2




CHƯƠNG 100 : GIẢ HÍ VI THÂN – 2

Từ ngoại đường chuyển tới nội đường, Bạch mi lão vẫn ngồi ở thượng vị, Cách Khâu ngồi một bên, bên kia là cha con Đông Phương Thanh cùng Vương Bốc Chi.

Cách Ngạo Sinh vừa vào liền tự động quỳ xuống, vốn theo lý ta cũng phải quỳ bên hắn, nhưng Bạch mi lão còn không có ý bắt ta quỳ, người ngoài tự nhiên cũng không dám nói gì, phải biết rằng nhân sĩ võ lâm chính phái, nặng nhất một chữ nghĩa, Bạch mi lão là tiền bối võ lâm, lại là sư phụ Cách Ngạo Sinh, một ngày làm thầy cả đời làm cha, giờ lão có tức giận mà giết Cách Ngạo Sinh, người ngoài cũng không dám nói nửa câu, nhiều lắm cũng chỉ tiếc hận, cảm thán.

Những người này kiêng kị nhất cũng là kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.

“Hiền chất ngươi có lời gì muốn nói?” Vương Bốc Chi vốn muốn hỏi Cách Ngạo Sinh ta nói thật hay giả, nhưng nghĩ tới thân phận ta, không khỏi cân nhắc, dù sao cũng không nên làm tổn hại mặt mũi Bạch mi lão nhân.

Cách Ngạo Sinh tâm tư bách chuyển, muốn nói lời người nọ đều giả dối hư ảo, muốn phản bác lại không có căn cứ, huống chi sư tôn Bạch mi lão nhân cũng liên lụy, hắn muốn rửa sạch tội không thể nghi ngờ là nói Bạch mi lão nhân nói dối, nói ra chưa kể không ai tin, chỉ sợ phụ thân nghe xong cũng sẽ nổi giận lôi đình, suy trái nghĩ phải căn bản không biết nói gì, không khỏi liên tục cười khổ, hắn thiên tính vạn toán, cũng không nghĩ đến người nọ thậm chí có thể kéosư phó Bạch mi lão theo nói dối, lập tức lại nghĩ tới người nọ ba mươi năm trước hô phong hoán vũ, võ công thế lực đều đỉnh đỉnh, còn có cái gì không thể làm chứ.

Vương Bốc Chi thấy Cách Ngạo Sinh muốn nói lại thôi, thần sắc chần chờ khổ sở, không khỏi âm thầm sốt ruột, chỉ e Cách Khâu lại muốn giết con tạ tội, nhìn người đứng cạnh Cách Ngạo Sinh, Vương Bốc Chi nảy ra ý hay, lão làm nghề y nhiều năm, cái khác không dám xác định, nhưng nữ tử này mang bầu hay không vẫn có thể nhìn ra “Hiền chất, Cát cô nương thực mang thai?” Lời này vốn là có chút đi quá giới hạn, dù sao liên quan đến danh tiết nữ tử, lại liên luỵ đến Bạch mi lão nhân, lúc này Cách Ngạo Sinh còn nói không nên lời, về sau chất tử lão thật sự xong rồi, Cách Khâu quản hạ cực nghiêm, thái độ làm người lại cực kỳ chính trực cố thủ, nếu thực cho rằng con mình làm sai, chắc sẽ dùng tầng tầng trách phạt để tạ tội, đến lúc đó đứt tay đứt chân ai cũng ngăn không được, huống chi nếu vậy, chẳng phải là cả đời đều bị hủy.

Lại nhìn Bạch mi lão nhân, rõ ràng vô cùng cưng chìu nữ nhi của mình, nếu đổi nhà khác, làm ra chuyện tổn hại danh tiết mực này, còn cùng nam tử bỏ trốn, sợ đã sớm trừng phạt, ít nhất cũng nổi giận răn dạy vài câu, nhưng Bạch mi lão nhân lại không vậy, đừng nói là đánh đến mắng cũng không lão có ý làm, thậm chí cả quỳ một chút cũng bỏ qua, khác biệt như thế, Vương Bốc Chi còn nhìn không ra, vậy đúng là kẻ mù.

Vê râu mà đứng, lão không phải không để ý danh tiết Cát cô nương, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Cát cô nương này phạm sai gì tám chín phần mười cũng sẽ không bị trừng phạt, mà Cách Ngạo Sinh lại bất đồng, vì mình tư tâm, Vương Bốc Chi tự nhiên hết sức gỡ tội cho chất tử, có nhiều tính ít, Vương Bốc Chi sợ Cách Ngạo Sinh tính ngay thẳng, cứng rắn kéo tội danh lên người, vội thêm một câu: “Phụ thân ngươi cả đời nặng nhất tín nghĩa, hiền chất cũng không thể nói dối a!”

Cách Khâu một quyền chụp lên bàn “Hắn dám”

Cách Ngạo Sinh mím môi, trong lòng phi thường mâu thuẫn, hắn nếu nói thật thì là đang nói Bạch mi lão nhân nói dối, tuy rằng hắn tin sư tôn có lý do của người, mà dù sao thân làm đệ tử lại coi Bạch mi lão như ông như cha, hắn từ nhỏ đã vô cùng kính trọng, nói gì nghe nấy, thậm chí Bạch mi lão nhân có giết hắn, hắn cũng sẽ không nói một câu, nhưng —— hắn lại có thể nào lừa gạt lão phụ ——

Ngay khi Cách Ngạo Sinh khó xử, bỗng nghe thấy thanh âm của Bạch mi lão nhân “Đồ nhi, ngươi cứ nói sự thật.” Cách Ngạo Sinh ngẩng đầu thấy Bạch mi lão nhân vẫn ngồi vê râu, cười nhìn mình, mà người xung quanh lại không chút khác thường, mới biết lão nhân dùng mật âm nói chuyện, mặc dù không rõ tâm ý Bạch mi lão nhân, nhưng cũng không còn dày vò như vừa rồi, lại nghĩ tới kẻ bên cạnh dám nói nhiều điều giả dối như vậy, không khỏi buồn bực, nghĩ hắn đang nghẹn khí, lúc này có thể thốt ra, liền không tiếp tục do dự, dập đầu nói : “Ngạo Sinh tuy rằng cả gan làm loạn, cũng không dám lừa gạt phụ thân, ta cùng Cát cô nương quả thật có quen biết, nhưng nói mang thai vứt bỏ gì đó thật sự là giả dối hư ảo.” Nói xong, cười khổ, nếu người này thật sự mang thai hài tử của hắn, vậy cũng tốt ——

Đáng tiếc đều là nam tử, bên nhau đã là nghịch luân, còn nói nam nam sinh tử, nghĩ đến đây ngực không khỏi đau xót, nếu Cách Khâu vừa rồi thật sự một kiếm giết hắn, cũng không phải chuyện không tốt, việc hắn làm, thật sự đáng chết ——

“Nghịch tử, ngươi còn dám nguỵ biện?” Cách Khâu thế nào cũng không tin một cô nương có thể tự làm bại hoại danh dự của mình, nhưng nhi tử của ông, ông thế nào lại không biết, xem bộ dạng nhi tử rõ ràng rất thành khẩn.

“Phụ thân không tin, có thể trực tiếp đến hỏi.” Cách Ngạo Sinh cười khổ mà chống đỡ, hiện tại hắn nói cái gì người khác cũng không còn tin tưởng.

Cách Khâu hồ nghi, lại chần chờ liếc nhìn Bạch mi lão nhân, kỳ thật nếu không phải Bạch mi lão nhân tự mình thừa nhận, ông sẽ tuyệt không tin tưởng nữ tử đột nhiên xuất hiện này.

“Hừ” Đông Phương Mẫn ở bên cạnh nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Nếu muốn biết còn không đơn giản, nhờ Vương tiền bối lên bắt mạch liền biết thiệt giả.” Đông Phương Thanh tuy biết thất lễ, nhưng cũng biết nữ nhi khí giận khó bình, cũng không nói gì thêm.

Nhưng trong lòng lão biết hôn sự này bất kể thế nào cũng không thành.

Nếu không ngại Bạch mi lão nhân, Vương Bốc Chi đã sớm yêu cầu như vậy, lúc này Đông Phương Mẫn nói ra tự nhiên là tốt.

Mắt thấy chối từ không được, ta đang định nói hài tử đã bị sảy, lúc này lại thấy Cách Ngạo Sinh xoay đầu lại hung hăng trừng mắt ta, sờ sờ cái mũi, ý niệm trong đầu cũng tan thành mây khói, dù sao so với Cách Khâu, tâm ý Cách Ngạo Sinh trọng yếu hơn, nếu thực chọc giận hắn, đó mới là thực phiền phức ——

“Ngươi nói thế nào thì làm thế ấy” Chuẩn bị tốt để nhận tội, dù sao trải qua chuyện này, Cách Ngạo Sinh tám chín phần không thể thú Đông Phương Mẫn kia nữa.

Mọi người thấy ta bộ dáng chờ đón, tuy rằng còn không dám xác định, nhưng cũng đoán mười phần chắc, Vương Bốc Chi mím môi nhìn về phía Bạch mi lão nhân, nhưng Bạch mi lão nhân lại thật kỳ quái, sau khi tới chẳng những một câu chưa nói, xem bộ dáng, hoàn hảo giống như chuyện không liên quan đến lão.

Cách Khâu tả hữu cân nhắc, mặc dù không rõ khúc mắc trong đó, nhưng cũng biết chuyện này không chưa minh bạch, nhìn nhi tử quỳ dước đất, nhìn lại người bên cạnh nhi tử, đứng dậy, hướng Bạch mi lão nhân cung kính cúi người thi lễ.

“Cát lão tiền bối, việc này đến giờ sợ đã phong thanh lan toàn thành, Cách Khâu lúc này thay mặt nhi tử thỉnh hôn, thỉnh tiền bối đem lệnh thiên kim gả cho khuyển tử làm vợ.”

“Phụ thân không thể” Cách Ngạo Sinh nghe vậy kinh hãi, nghĩ người nọ vốn là nam tử thế nào lại gả hắn, huống chi thân phận người nọ ——

“Nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện” Cách Khâu làm sao hiểu, chỉ khổ cho Cách Ngạo Sinh nói không nên lời.

Lại nhìn Bạch mi lão, cũng đem tầm mắt chuyển sang đương sự, đợi người nọ lắc đầu, bản thân lập tức thoát khỏi bể khổ.

Nhưng lão ngàn mong vạn muốn, cũng không nghĩ tới kẻ mắt cao hơn đầu kia, lại không có lắc đầu, ngược lại gật đầu, lần này, không thể nghi ngờ khiến Bạch mi lão bể rớt hàm răng, lão vốn nói đệ tử thế nào vô ý đắc tội ma đầu kia, bị hắn trêu đùa như thế, lúc này xem ra là có ẩn tình khác, nghĩ đến đây không khỏi nhìn Cách Ngạo Sinh, lo lắng, vô luận là loại tình huống nào, có quan hệ với ma đầu kia đều không phải chuyện tốt.

Mọi người trong nội đường đều có tâm sự, nếu sự tình đã định xuống, tin tức cũng nên truyền ra ngoài, nhưng mới bước ra cửa đã thấy một người đứng ở ngoài, người nọ sau khi nghe thấy động tĩnh lập tức xoay người lại, hoa y cẩm mang, long tư phượng chương, quả nhiên là ôn như ngọc, tính như lan, làm người ta thấy chi tỏa ra xuân dương hòa tuân ấm áp như phong, tiếp tục nhìn kỹ lại thấy người này khí chất không tầm thường, giơ tay nhấc chân đều chứa phong khí phách giả.

Vương Bốc Chi thấy người này, lập tức tiến lên hai bước, hỏi: “Hán huynh sao ở chỗ này?”

Đám Cách Khâu Đông Phương Thanh cũng nhận ra người này, không phải kia người Tây Môn Oán đưa tới còn là ai, nhìn nhau đều không biết người này tới đây làm gì.

Hán Nghiêu Sinh cùng Vương Bốc Chi hành lễ, khẽ cười nói: “Cố nhân đến đây, có thể nào không đến gặp.” Nói xong tầm mắt liếc qua ta hơi tạm dừng, lập tức cười nhìn về phía Bạch mi lão nhân, lời nói: “Cát huynh biệt lai vô dạng?”

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.