CHƯƠNG 47 : KHUNG VIÊN – 1
Bạch Liêm tự nhiên có suy tính của mình, mới rồi người này còn niệm như kinh phật, Dịch Cân kinh hắn chưa thấy qua, nhưng kinh phật hắn cũng chỉ nghe tới Dịch Cân kinh.
Dịch Cân kinh vốn là Thiếu Lâm chí bảo, võ lâm sở truyền lại càng thần hồ kỳ kỹ, bảo điển chân chính hắn nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp, quả nhiên tinh diệu.
Quả nhiên không hổ là chi bảo trấn tự Thiếu Lâm mấy trăm năm, vạn người muốn chiếm đoạt, Bạch Liêm yên lặng gật gật đầu, quyết định về liền tập hợp người, vào Thiếu Lâm tự trộm Dịch Cân kinh.
Không thể không nói kỳ thật đệ tử của đệ tử ta có suy nghĩ tương tự ta lúc trước, ta lúc đầu cũng nghĩ Dịch Cân kinh lợi hại hơn Cửu Hỏa, dứt khoát đoạt lấy, cuối cùng tuy rằng nhận ra Dịch Cân kinh không thể bằng Cửu Hỏa, nhưng cũng phải công nhận nó không kém hơn Cựu Hỏa, đó là ta còn chưa nói, hòa thượng của Thiếu Lâm tự luyện thành Dịch Cân kinh phỏng chừng cũng mất bảy tám mươi năm, mà Cửu Hỏa của ta lại không phiền toái như vậy, tuy nói thời gian tu luyện có chút mạo hiểm, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Dịch Cân kinh luyện dễ nhưng muốn đại thành cũng thực tốn thời gian, có thể lý giải nguyên nhân ta không biết võ công, nhưng nếu ta có thể niệm được Dịch Cân kinh kia tất nhiên không thoát khỏi có liên quan đến Thiếu Lâm tự, lại nhìn ta tuổi không lớn, Bạch Liêm hoài nghi ta là đệ tử Thiếu Lâm cũng không gì đáng trách, về phần tại sao hỏi ta có phải hòa thượng không?
Dịch Cân kinh tuy là cao tăng đắc đạo cũng khó nhìn được một lần, ta nếu chỉ là một đệ tử tục gia, Thiếu Lâm sẽ bỏ bảo điển ra cho ta xem?
Ta không phải như Bạch Liêm suy đoán, ta chỉ hắn cũng không phải Dịch Cân kinh, nhưng cũng có liên hệ với Dịch Cân kinh, võ học chi đạo trăm sông đổ về một biển, năm đó ta xem được Dịch Cân kinh đối với công pháp đạt được ích lợi không nhỏ, lần này lại trải qua đại kiếp nạn ba mươi năm, một giấc chiêm bao thành không, rất nhiều chuyện trước kia nghĩ mãi không rõ cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, trong đó chính là Cửu Hỏa tầng thứ mười, đúng vậy, chính là tầng thứ mười, ba mươi năm trước Cửu Hỏa có lẽ chỉ có tầng thứ chín, nhưng ba mươi năm sau ta tỉnh lại hiện tại lại tiến tới tầng thứ mười ——
Mà vừa rồi ta chỉ hắn chính là quy luật chung để đột phá tầng thứ mười ——
Vốn là một quyển đồng nguyên gì đó, so với Dịch Cân kinh tự nhiên dễ dàng áp dụng hơn, nếu không hắn cho là hắn có thể khôi phục nhanh như vậy? Dựa vào cuốn sách rách nát thừa ý thiếu lời, hắn phỏng chừng còn chưa kịp hiểu đã thành bộ xương trắng, gặp được đại tiền bối ta đây coi như hắn may mắn.
Bạch Liêm thấy ta không đáp, cũng không tức giận, mặt mốc ngồi chỗ cũ, cá cũng không ăn, thân mình cũng không động, bóng đêm đậm hơn phỏng chừng giống như pho tượng, hắn cái dạng này ta tự nhiên không đi quấy rầy, đưa tay nắm lấy cây cỏ đã nát vụn trong lòng, nhìn nhìn, ta nghĩ ta nên đi bứt cây khác, một chưởng vừa rồi của Bạch Liêm tuy rằng không thương tổn được ta, như lực đánh vào cây cỏ này cũng không nhẹ, thứ này sinh trưởng nhìn đã khó coi, giờ bị nghiền nát trông càng them khó coi.
“Nó không thể ăn” Thấy ta đưa cây cỏ lên trước mặt, Bạch Liêm nhíu mi mở miệng.
Ta có chút kinh ngạc nhìn giáo chủ đương nhiệm U Minh giáo Bạch Liêm, cảnh giác xích qua bên cạnh, ta đương nhiên biết nó không có thể ăn, huống chi nhìn màu sắc của nó ta thật nuốt không trôi, nhưng một ma đầu tâm ngoan thủ lạt nổi danh đột nhiên “quan tâm” ngươi như vậy, thật có chút khó chấp nhận.
Huống chi ta lúc trước còn xé y phục của hắn, ăn đậu hủ hắn, làm hại hắn hộc máu…
Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, Cách Ngạo Sinh dạy đôi khi vẫn hữu dụng, vĩnh viễn không thể làm bạn với Ma giáo, tuy ta từng là đại đại ma đầu không chuyện ác nào không làm giết người phóng hỏa tâm ngoan thủ lạt mất đi nhân tính trong lời hắn, nhưng võ công ta hiện tại không muốn hợp tác, cho nên vẫn là hết thảy cẩn thận vẫn hơn.
Bạch Liêm không tự chủ được nhíu mày, hiển nhiên không hài long với động tác của ta, cuối cùng thấy ta không có ý định ngồi lại, dứt khoát tự đứng dậy đặt mông ngồi xuống cạnh ta.
Ngoại y trên người hắn vốn khinh bạc, qua hành động ngồi xuống nội bộ như ẩn như hiện cảnh xuân không chỗ không tiết, lão nhân gia ta tuy nói tất cả đều đã xem qua, nhưng kiểu bại lộ này thật không dễ kháng cự, hảo ý giúp người chỉnh lại vạt áo, thuận tay ở trên đùi rờ mó chút xíu.
Bạch Liêm tựa hồ cũng không phát hiện mình bị ăn đậu hủ, thậm chí đối với động tác ân cần của ta còn phi thường hài lòng, sắc mặt cũng không còn âm trầm, có xu thế hoà dịu.
“Cá Hồ “
Băng tuyết sơ tan, làm ta tinh thần nhộn nhạo, nếu nói Tử Minh là băng mẫu đơn, thì người này chính là hồng mai, Tử Minh bề ngoài diễm lệ như nữ tử, cả người toát lên vẻ mị hoặc, nhưng bên trong bất cẩu ngôn tiếu, đúng là mẫu đơn mở nơi hàn tuyết, lúc tức giận không khí xung quanh liền băng hàn, mà Bạch Liêm lại hoàn toàn tương phản, bề ngoài lạnh như hàn sương ngạo như hàn tùng, nội lực lại giống như chích hỏa, một phen khí khái như hoa mai nở giữa hè.
Bạch Liêm nhìn kẻ trước mắt nhìn mình chằm chằm suýt nữa nhỏ nước miếng, có chút chán ghét lại càng nhiều vui sướng kiêu ngạo, nếu là bình thường hoặc là người khác, chỉ sợ sớm đã bị hắn thẹn quá hoá giận đại tiết bát đồng.
“Cá Hồ”
Ta mải so sánh, cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe được chữ ‘cá’, cho là hắn đói bụng muốn ăn cá, tùy tay cá đã nướng chín trên đống lửa đưa qua.
“Ăn đi” Hào phóng nói.
Bạch Liêm nhìn thứ đen sì sì trên tay, lại trầm mặc.
Tầm mắt ta vẫn không thể chuyển từ trên người hắn xuống con cá, chỉ vòng vòng nơi bị lộ ngoài ngoại y, tưởng tượng phong cảnh bên trong, thầm bực mình tại sao lại hồ đồ như thế, nếu không đưa y phục cho hắn ——
Lắc đầu xua tan ý tưởng trong đầu, lưu luyến thu hồi tầm mắt, cố gắng bày ra bộ dạng trưởng bối hỏi: “Ngươi không về sao?” Trời đã muộn, bé ngoan nên đi ngủ.
“Không về” Gọn gàng.
“Không ăn cơm?” Bụng sẽ đói bụng.
Bạch Liêm lần này rõ ràng ngay cả trả lời cũng bỏ, lắc lắc nửa con cá trong tay, coi như trả lời.
Ta nhìn nửa con cá trong tay hắn không phải là cá lóc yên lặng không nói gì, rút củ khoai dại từ trong lửa ra, ném tới.
Thấy hắn trực tiếp đón lấy củ khoai nóng bỏng, ta không khỏi kinh hô một tiếng, người này rốt cuộc có đầu óc không lại đi đón lấy thứ vừa rút từ trong lửa ra. Nhưng ta kinh hô còn chưa kịp thốt ra liền mắc kẹt, chỉ thấy Bạch Liêm vẻ mặt tò mò đánh giá củ khoai trong tay, không có dấu hiệu phỏng tay, ta lại nhìn bàn tay không có nửa điểm bị phỏng, lại nhớ tới hắn vừa rồi ngâm mình trong phí thủy (nước sôi), chép miệng, nhìn người ta công phu vô địch a.
“Ăn sao?” Bạch Liêm sợi tóc hỗn độn, chân trần ngồi trên đất, trên người áo rách quần manh, trên tay cũng bị tro nhiễm đen, nhưng dù là vậy người này lại không có chút chật vật nào, vẫn như khi hắn ngồi trong Thiên Âm điện rộng lớn, khiến người ta ca ngợi.
“Như vậy” Ta bới tiếp ra một củ khoai, cầm trong tay lăn qua lăn lại, đáng tiếc độ nóng không có ý định giảm nhanh, dứt khoát đặt vào tay người kia lăn lăn, tuy vẫn nóng hầm hập nhưng rốt cuộc đã khá nhiều, vừa thổi vừa bóc vỏ, đang định cắn một miếng thơm ngon dụ nhân ấy, ngay sau đó củ khoai ta đã bóc vỏ xong xuôi lại chạy lên tay người kia, tiếp sau đó củ khoai ta đã bóc vỏ xong xuôi đi vào miệng người kia, tiếp sau đó ——
Tiếp sau đó ta chỉ có thể lại bới ra củ mới ——
.
.
.