CHƯƠNG 71 : THÂN PHẬN THÀNH ĐÔI – 3
Máu phun lên người, Hà Lân Sinh mặt thoáng chốc tái nhợt, chút ít hạnh phúc nháy mắt tản ra, chỉ còn lại sợ hãi như ngã vào hầm băng, máu đỏ sậm, máu như vậy chỉ có độc máu.
Hà Lân Sinh không biết mình làm thế nào đưa người lên giường, cũng không biết mình làm thế nào có thể tỉnh táo chẩn bệnh, y luôn luôn kiêu ngạo thế nhưng giờ lại sợ hãi mình không đủ khả năng, thậm chí bắt đầu hối hận đã tàn sát Thần Tiên cốc giết Dược Tiên.
Hà Lân Sinh không thể ức chế được run rẩy, tay bắt mạch cũng run lên, nếu chú ý kỹ sẽ phát hiện huyết mạch dưới cánh tay ấy đã muốn dừng lưu động, Hà Lân Sinh đang nỗ lực áp chế nỗi sợ hãi này.
Ho ra hai ngụm máu độc, ta trì hoãn quá lâu, nếu không phải đột nhiên phát tác như vậy, ta thiếu chút nữa đã quên mình đang “thân trúng kịch độc”, “mành chỉ treo chuông”, thở dài, đẩy nhẹ người đang cứng ngắc ngồi bắt mạch bên giường “Đi lấy Vũ Hoa Ngọc Lộ đến đây”
Độc phát rồi, ta còn định dùng nội lực để bức độc thì đúng là ăn no không có việc gì làm.
Đoạn Hồn chỉ có Vũ Hoa Ngọc Lộ có thể giải, mà vô luận là Vũ Hoa Ngọc Lộ hay kịch độc Đoạn Hồn đều từ tay Hà Lân Sinh mà ra, y còn tiếp tục khẩn trương như vậy chắc không phải không thể chẩn ra ta trúng độc gì, sợ là không nghĩ tới ta sẽ trúng thứ độc y tự phối chế, vốn là muốn làm ta vui vẻ, giờ lại đe dọa tính mạng ta, hẳn là đả kích quá lớn.
Hà Lân Sinh bị ta đẩy phục hồi tinh thần, hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, trong nháy mắt liền ôm một đống chai lọ trở về, người này hình như đã quên mình có võ công rồi, cước bộ lảo đảo vài lần thiếu chút nữa thì ngã, cuối cùng còn lật tung cái tủ, đồ đạc rơi‘bùm bùm’, thế nhưng y ngay cả liếc cũng không liếc một cái.
So với mấy bình Vũ Hoa Ngọc Lộ, Đoạn Hồn còn rơi lợi hại hơn, thấy Hà Lân Sinh cầm chai lọ gom tới, tựa hồ ta không uống hết đống Vũ Hoa Ngọc Lộ y sẽ quyết không bỏ qua, ngó ngó một đống bình chất trên bàn, bình tuy không lớn, hương vị bên trong cũng không tệ, nhưng rất tốn diện tích, nghĩ uống hết chỗ này, ta bỗng nhiên thấy trong bụng phồng lên, như ăn quá no, ngay cả cơm tối cũng muốn nghỉ.
Thấy ta nâng tay cản y, Hà Lân Sinh lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít giải thích lại không biết phải giải thích cái gì, chỉ cúi đầu xin được trị tội, trong đầu vẫn kinh hoàng lợi hại.
Ta đương nhiên sẽ không trách y, chỉ kéo y ngồi xuống bên cạnh.
“Giáo chủ” Hà Lân Sinh chần chờ mở miệng.
“Hửm?” Người ta nói không thể vuốt đuôi lão hổ, ai nói mông lão hổ không thể sờ? Bán híp mắt nằm trên giường, lấy tay nhéo nhéo kiều đồn của Hà Lân Sinh, xúc cảm thực tuyệt.
Nếu đổi là người khác sờ soạng mông đại ma đầu tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết này, chỉ sợ đã sớm bị ném xuống vách núi uy rết rồi.
Hà Lân Sinh đương nhiên cũng biết, nhưng một lòng vẫn dừng ở chuyện vừa rồi, liền nhẹ tới hành động mờ ám ấy, cân nhắc một chút hỏi: “Độc giáo chủ trúng phải chính là Đoạn Hồn?”
Ta gật đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, tuy nói chỉ thấy qua thành phẩm một lần, nhưng cũng không phải ngay cả mình trúng độc gì cũng không biết.
Hà Lân Sinh âm thầm hít một hơi sâu “Là người trong giáo hạ độc giáo chủ?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng đáy lòng cũng đã chắc đến tám phần, Đoạn Hồn do chính tay y phối, mà từ khi người trước mắt mất tích y đã không còn phối thứ độc dược kia, chỉ còn giữ trong Tây Lưu cung, người ra vào có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà có thể tùy ý dùng cũng chỉ có vài người mà thôi.
Y hỏi như vậy, ta cũng biết có ý gì, nhìn dáng vẻ của y sợ là muốn trực tiếp ném kẻ kia tới Hình đường đi, y bảo vệ ta như thế, ta tự nhiên vui vẻ, nhưng y muốn bắt là người ta không nỡ bắt, trêu ghẹo nói : “Trừ hảo đồ nhi ngươi ra dưỡng ra còn ai có thể hạ độc ta?” Nói như vậy, Bạch Liêm cùng Tử Minh cùng là do Hà Lân Sinh dạy dỗ, ta nói y phục Tử Minh thế nào không phải tím thì là hồng, mà Bạch Liêm thỉnh thoảng giữa phong vận cũng có vài tia mị sắc như vậy, thì ra đều là người này “dạy” ra, gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen, thật đúng mà. Nhìn tấc da thịt lộ dưới lớp y phục kia, ta âm thầm càng thêm khẳng định kết luận vừa rồi.
Người nói vô ý, người nghe có tâm, Hà Lân Sinh sắc mặt vốn xanh trắng nháy mắt biến thành không chút sinh khí “Tử Minh tội ác tày trời mạo phạm giáo chủ, nếu có xử phạt, thuộc hạ quyết không ngăn trở.”
Y đang tự xưng Lân Sinh, giờ lại trở thành thuộc hạ, cửu khúc tuần hoàn trong đó, khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Ta nheo mắt, lập tức mở, y giao đồ đệ ra mặc ta xử phạt như vậy, là muốn làm rõ tâm không có trá, quyết trung với ta.
Quả nhiên ngay sau đó, Hà Lân Sinh nói: “Thuộc hạ Hà Lân Sinh khẩn cầu giáo chủ trọng chưởng U Minh giáo.”
Trầm mặc, vẫn trầm mặc, Hà Lân Sinh quỳ gối trước giường, ta nằm trên giường, hai người đều không nhúc nhích.
Trọng chưởng U Minh giáo không phải ta không nghĩ tới, U Minh giáo vốn là của ta, đơn giản là ngoài ý muốn mà rời tay, huống chi U Minh giáo dựng giáo mấy trăm năm qua chưa từng có một giáo chủ không phải gia tộc, gia tộc trước nay nhân đinh bất vượng, ba đời trước ta con nối dõi lại càng bạc nhược, huyết mạch con một mấy đời, đó là vì sao ta năm đó mất tích giáo chủ U Minh giáo mới do Lân Sinh làm, y tuy là nuôi con của gia tộc, nhưng cũng vẫn chỉ là họ “Hà” mà không phải “Hợp”, đó cũng là do trong giáo có người không phục.
Thở dài, ta ngoắc ý bảo Hà Lân Sinh đứng lên, kéo tay y nói: “Việc này sau hãy nói đi.” Đã ba mươi năm, thu hồi cũng không dễ, huống chi ——
Ta nhìn Hà Lân Sinh, y đã thay ta giữ U Minh giáo ba mươi năm, nếu nói thật sự muốn để ta lãm quyền, hẳn sẽ rất cố chấp, nhìn bộ dáng y, lại không giống muốn ta trọng chưởng U Minh giáo, luận nhìn người, ta vốn chẳng kém ai.
Hà Lân Sinh muốn nói, cuối cùng vẫn không thốt ra, ánh mắt lưu luyến cũng không dám nhìn thẳng, chỉ thấp đầu mặc ta cầm tay. Muốn hỏi cái gì rồi lại sợ không quy củ, chọc ta không vui, do dự do dự đến ta nhìn còn nóng lòng thay cho y, nếu là oa nhi trước kia, sẽ không băn khoăn nhiều như thế, nhưng y dù sao cũng đã không như năm ấy, tự nhiên cũng thiếu sự hồn nhiên lúc trước, khi đó y làm ra vẻ thâm trầm, giả lão thành, hiện tại lại thật sự lão thành rồi.
Bốn mươi năm đời người, mười mấy tuổi đã nắm giữ giáo chủ vị, ba mươi năm doanh doanh mưu đồ, trên giang hồ thanh danh hiển hách, cộng lại vậy là đủ rồi, thậm chí so với kẻ đã ngủ ba mươi năm sống hai mươi bảy năm như ta, người trước mắt còn lão làng hơn nhiều.
“Ngươi tới xem mặt ta, là dùng dược dịch dung gì, sau cho người lấy giải dược cho ta” Ta nói.
Hà Lân Sinh lên tiếng, bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chấm đỏ đầy mặt ta xem đi xem lại, càng xem càng kích động, nhưng vẫn đè nén.
“Thì ra là dịch dung, ta, ta còn tưởng rằng —— “
Ta buồn cười “Tưởng cái gì?”
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, kỳ thật cũng tính kể cho ngươi.” Ba mươi năm trước đột nhiên mất tích, ba mươi năm sau đột nhiên trở về, hơn nữa còn lấy bộ dạng này xuất hiện trước mặt y, cho dù Hà Lân Sinh thông minh cỡ nào, cũng đoán không ra mấy chấm đỏ này từ đâu đến.
Ngày đẹp, ta ăn uống no đủ tự nhiên không vội, chậm rãi đem chuyện phát sinh ba mươi năm từ đầu tới đuôi kể một lần, cũng như chuyện sau khi tỉnh lại.
Hà Lân Sinh càng nghe càng ngạc nhiên, thử nghĩ trong đó có bao cơ duyên xảo diệu, mà giấc mộng ba mươi năm lại hãi tục cỡ nào, chờ ta nói đến việc thân thể thu nhỏ ở hậu hoa viên của Phó Thanh Vân gặp Tử Minh bị uy Đoạn Hồn, Hà Lân Sinh rốt cục có chút động tác, chen lời “Nghiệp chướng”, ta tự nhiên vẫn tiếp tục kể, đôi khi người luôn cần kể hết mọi thứ, mà bây giờ ta vừa vặn có người luôn nhất định nghe ta nói.
Mọi chuyện phát sinh trong vòng nửa năm như dòng suối chảy vào đầu, ta cũng vừa ý thức được thời gian ngắn ngủn mấy tháng mà ta đã trải qua biết bao sự tình, còn hơn năm đó hưởng lạc, bế quan gì đó, không thể nghi ngờ kiếp sau ta còn trọng sinh sẽ càng đa sắc màu.
“Cách Ngạo Sinh kia có từng làm khó giáo chủ?”
Ta không khỏi ho khan một tiếng, dù sao cũng có chuyện không thể nói thẳng, huống chi ngươi gặp qua người nào ôm người này trong ngực còn kể chuyện từng ôm người khác chưa, đấy không phải là hết việc làm sao?
Ta vẫn cao minh đem ba cái chuyện đó giấu đi, mà ngay lúc ta cùng Hà Lân Sinh nói chuyện, người trong Thiên điện bên kia đã sớm phát hỏa.
Tử Minh yên lặng thật lâu rốt cục ngồi không yên, một chưởng vỗ lên bàn trà “Không đợi nữa!”
.
.
.