Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 113: Chương 113: Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm – 1




CHƯƠNG 113 : THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT KIẾM – 1

Đương nhiên không thể ——

Lên núi có hai con đường, một là sơn đạo gập ghềnh này, còn lại là vách núi xung quanh, nhưng vách núi cũng không phải ai muốn lên là có thể lên, bằng không cũng không có người chết hay tàn phế vì leo núi.

Mắt thấy Hàn Đàm đã biến mất khỏi tầm mắt ta, chưa nói đến bụng ta hiện đang nổi trống, đói đến hoa mắt, chỉ là ta ngàn dặm xa xôi đuổi đến đây không lý nào lại bỏ cuộc lúc này, nhưng ta lại không tiện liên lụy đến Hán Nghiêu Sinh, không nói đến ta vốn không muốn lệnh Thiên Huyền cung trở về U Minh giáo, chỉ là đối mặt với Hán Nghiêu Sinh ta ít nhiều cũng có chút không yên, huống chi liên lụy đến Hàn Đàm, cân nhắc kĩ càng, ta trước mặt đám thuộc hạ này thật không có nửa phần mặt mũi.

Cho dù ta da mặt đủ dày, nhưng có thể dấu vẫn nên dấu, chẳng lẽ muốn ta dùng thân phận cưỡng chế Hàn Đàm theo ta sao?

Nhưng những người trước mắt vẫn cứ cản ta, nhìn mũi kiếm sáng chói đặt trước mặt, ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, đột nhiên trên vách núi tro leo nhô ra một cái đầu, không phải Trọng Thích đang cười đắc ý thì còn là ai.

“Trọng thích, ngươi là đồ vong ân bội nghĩa, ta cứu mạng ngươi, ngươi lại đối xử với ta như thế, không thể tưởng được Thiên Huyền cung đại danh đỉnh đỉnh lại dung túng đệ tử môn nhân như vậy, hay là toàn bộ Thiên Huyền cung đều là hạng lang sói vong ân bội nghĩa —— “

Ta còn chưa mắng xong, Trọng Thích vốn đã đi lên lại tức giận sắc mặt đỏ bừng phiêu xuống, nói với đám quan môn: “Hắn đi cùng ta”

Biệt hữu động thiên —— đây là đánh giá của ta về Thiên Huyền cung, đứng dưới chân núi khó có thể tưởng được phong cảnh nhai thượng, lục liễu họa kiều trọng sơn nguy nga không ngờ là một mảnh cảnh sắc Giang Nam, quả nhiên là xảo phế tâm tư.

Kỳ thật ta cũng tò mò về Thiên Huyền cung không thua gì bất kỳ người nào, dù sao Thiên Huyền cung tồn tại, là vì ta mới dựng lên, tính ra Thiên Huyền cung chính là U Minh giáo thứ hai, mà xem thái độ của Hán Nghiêu Sinh, là muốn đem Thiên Huyền cung về U Minh giáo, dù sao Thiên Huyền cung mặc dù độc lập nhưng vẫn là người U Minh giáo dùng khả năng của U Minh giáo tạo ra, chẳng qua hiện tại Thiên Huyền cung địa vị đã ngang với U Minh giáo mà thôi.

Chỉ là ta lo lắng, vạn nhất Thiên Huyền cung thật sự sát nhập vào U Minh giáo, vậy sau đó, có phải Võ Lâm lại mở đại hội, kéo quân tới diệt trừ ma giáo.

Mấy năm gần đây Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo chế ước lẫn nhau, mới có võ lâm an tĩnh hôm nay, nếu phá thể cân bằng này, võ lâm sợ sẽ lại tinh phong huyết khởi, ai nói kẻ tu vũ hiếu học không màng danh lợi, đến lúc đó sợ là ngay cả Bạch mi lão ẩn cư đã lâu cũng bị liên lụy, ta cần gì phải tìm phiền phức.

“Ngươi ở nơi này”

Ta nhìn chung quanh, tiểu lâu tiểu viện, tuy đẹp và tĩnh mịch lại thiếu hơi người, so với Tây Lưu cung không biết kém bao nhiêu.

“Ngươi đây là diễn cảm gì, ta đem chỗ ta ở nhường cho ngươi, ngươi còn cái gì không hài lòng?” Trọng Thích càng nói càng tức, xoay bước đi, trực tiếp tới chỗ Đinh Hình tá túc.

Ta lặng đi một chút, lúc này mới kịp phản ứng, ta không muốn chỗ ở, ta cần chính là đồ ăn a, đến bây giờ ta còn đói bụng đấy, nhưng muốn tìm Trọng Thích, lại không còn thấy bóng người.

Thở dài, xem ra cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.

“Ngươi là?” Lúc này có một người nữ tử tay cầm y phục từ viên môn đi vào, nhìn thấy nam tử xa lạ không khỏi hoảng sợ.

“Ngươi tìm Trọng Thích, hắn mới vừa ra ngoài” Đây là chỗ Trọng Thích, nữ nhân này hẳn là đến tìm hắn.

“Ta, ta, ngươi mới đến sao?” Nàng kia vừa nghe Trọng Thích không ở đây, tựa hồ có chút thất vọng, đồng thời đối mặt với nam tử xa lạ cũng có chút không biết phải làm sao.

“Hôm nay vừa tới” Ta gật đầu.

“Đại công tử thái độ làm người tường hòa, có thể đi theo Đại công tử đó là may mắn.”

Ta nghe thế mới biết nữ tử này coi ta là thủ hạ của Hàn Đàm, vội nói : “Ta không phải thủ hạ của Đại công tử, lần này lên núi bất quá là vì việc tư, đúng rồi, Trọng huynh vừa rồi mang đệm chăn đi, hẳn một hai ngày sẽ không trở về, cô nương có chuyện gì, có thể đến chỗ Đinh Hình Đinh huynh tìm hắn.” Cùng một tiểu bối xưng huynh gọi đệ, cảm giác thật đúng là khó chịu.

Nàng kia sửng sốt, lập tức như nghĩ đến cái gì, kinh hô một tiếng “Ngươi chẳng lẽ là ân nhân cứu mạng của Trọng Thích?”



Buông đũa trong tay, lão nhân gia ta thỏa mãn tự châm một chén rượu, chớ nói, bốn chữ ‘ân nhân cứu mạng’ này có thực nhiều tác dụng a, không uổng công ta dốc sức dùng cái bàn chụp tên tiểu tử đui mù kia xuống đất.

“Hà tiên sinh, ngươi cứu tính mạng hắn, ta thật không biết cảm tạ ngươi thế nào.”

Ta cứu hắn, hắn không cảm kích, ngươi cảm kích cái gì? Lòng nghĩ như vậy, trên miệng lại nói: “Cô nương khách khí, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, đạo nghĩa sở tại, giúp người gặp nguy nan vốn là chuyện nên làm.” Nếu không phải nể mặt Hàn Đàm, cả ba tên chết trước mặt ta, cũng chẳng liên quan đến ta.

Hàn Hựu Nương sao biết người trước mặt nàng đang oán thầm cái gì, vẫn coi người này là ân nhân cứu mạng của Trọng Thích, cảm kích tột đỉnh, nếu Trọng Thích biết ‘ân nhân cứu mạng’ hắn cố ý vứt bỏ được đãi ngộ tới mức này, không biết có phải sẽ tức đến hộc máu hay không.



Nơi này như thế nào không nói đến, lại nói về một người bị bỏ lại ở thành Nhạc Dương, vốn Hán Nghiêu Sinh vốn vẫn để ý người rất kỹ, nhưng chứng kiến người mình sớm tối mộ tưởng mấy chục năm lại vì một người khác mà đứng trước Cách phủ tròn ba ngày, bình dấm ủ mấy trăm năm, lần này tại đây mà quăng đổ, nhưng chỉ mới tìm một chỗ thanh tĩnh giận dỗi không đến một ngày, trở lại tìm người đã không còn ở đó, kết quả như vậy, thật không biết nói Hán Nghiêu Sinh số phận không tốt, hay nói ông trời hao hết tâm tư muốn hắn tuổi già đắc bảo.

Trên quan đạo từ Nhạc Dương tới Lạc Dương mấy con ngựa chạy như bay, đi trước là một người mặt như quan ngọc, nho nhã phi thường, lúc này trên ngựa lại hiện uy thế văn nhân không có, không phải Hán Nghiêu Sinh đang tìm người không thấy thì còn là ai?

Hán Nghiêu Sinh hiện tại tâm tư loạn như kiến bò, tuy từng có ba mươi năm, nhưng người này lại vừa mất tích, hắn àm sao có thể không sốt ruột, tuy nói bỏ lại Cách Ngạo Sinh trong lòng hắn đại khoái, nhưng vui mừng thực không dậy nổi.

“Cung chủ” Một con ngựa từ phía sau đuổi theo đám người Hán Nghiêu Sinh, đưa tin.

“Có tin tức sao?” Đây không biết đã là lần thứ mấy hỏi.

“Thuộc hạ vô năng, không tìm được tung tích vị đại nhân kia, bất quá thuộc hạ trên đường nghe được một tin không biết từ đâu truyền tới ——” Người bị Hán Nghiêu Sinh phái đi tra tin tức, lúc này lại lộ vẻ chần chờ, kỳ thật không phải y do dự, nhưng tin này thật không thể tưởng tượng.

“Nga?” Hán Nghiêu Sinh xoa xoa cái trán, hắn bây giờ đối với tin tức khác cũng không quá hứng thú, bất quá nếu không phải tin trọng yếu, thuộc hạ cũng sẽ không báo với hắn.

“Trên giang hồ có đồn đại, Đại công tử bắt cóc vị hôn thê của Cách thiếu minh chủ, thậm chí còn nói —— “

“Thậm chí còn nói, Đại công tử cùng Cát tiểu thư kia bỏ trốn”

“Nghe nói đã có người trên giang hồ vì thế muốn tới U Minh giáo đòi người, thuộc hạ nghĩ không bao lâu, khi biết tin Đại công tử phản U Minh giáo, đến lúc đó những người này sợ là sẽ ào đến Thiên Huyền cung…”

Tin tức này thực khiến Hán Nghiêu Sinh ngẩn người, lập tức cười ra tiếng, người khác không biết, nhưng hắn còn không rõ Cát tiểu thư kia đến tột cùng là ai sao, lời đồn này thực không thể tưởng tượng, lập tức lại nghĩ tới người mình đang tìm, một thân hoa y, không khỏi cười lớn hơn nữa.

“Đồn đãi đến cỡ này, không tin cũng khó.”

Hán Nghiêu Sinh nghĩ hẳn có người cố ý mưu hại, nhưng không có lửa làm sao có khói, ít nhất cũng phải cần ba phần thật đi.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.