Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 4: Chương 4: Thu Nhỏ




CHƯƠNG 4 : THU NHỎ

Sáng sớm ánh sáng nhạt xuyên qua cành lá, nước chảy róc rách mang theo vài chiếc lá rụng lẳng lặng chảy xuôi, ngay cả sơn động nặng nề tựa hồ cũng được rửa sạch một lần, tràn đầy cảnh xuân, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, e là ta đã như đoá phù dung trướng ẩm (hưởng thụ), hướng tới nơi ấm áp bên người cọ cọ, ta khẽ hắt hơi một cái, đầu xuân, buổi sáng vẫn còn có chút lạnh, huống chi hiện tại quần áo ta không chỉnh tề cơ hồ toàn thân loã thể, động động ngón tay vươn vai, cuối cùng là chớp chớp mí mắt.

Già rồi ngay cả tinh thần cũng không bằng trước, ta lại càng cảm thán, thử ngẩng đầu ngó ngó người bên cạnh đang ngủ say, nháy mắt nhớ tới bộ dạng người này tối hôm qua ở trên người ta đong đưa vòng eo lớn tiếng rên rỉ, yết hầu căng thẳng, trong miệng có gì đó nóng nóng, hai dòng máu tươi cứ như vậy chảy xuống, ta đưa tay sờ sờ, nhanh chóng lấy tay áo chà lau, hủy thi diệt tích, lão già mất nết mà…

Ngay lúc ta lau máu mũi, ta ý thức được có gì đó không đúng, lăng lăng nâng bàn tay lên, tay áo rách nát so với hôm qua lớn gấp đôi, vẫy vẫy vài cái liền lộ ra một đôi tay nhỏ bé dưới ống tay, ta ngơ ngác nhìn hai tay của mình, thật lâu sau mới bất đắc dĩ buông xuống, ai thán một tiếng, ta sao lại quên mất chuyện tra xét chứ?

Ta luyện loại nội công tên là Cửu Hỏa, rất nhiều người muốn luyện, có điều chỉ có bọn ta mới luyện được, cũng không biết tổ tiên ta trước kia nghĩ thế nào, lắc đầu thở dài, thở dài lắc đầu, đầu óc ta giằng co một lúc, chẳng lẽ lớn tuổi, ngay cả trí nhớ cũng thoái hóa sao? Người quả nhiên là không thể không già a!

Cửu Hỏa phân thành chín tầng, mỗi tầng luyện thành công lực liền gia tăng gấp đôi, tinh diệu phi thường, có thể là người ngoại không biết, luyện Cửu Hỏa mỗi một tầng lại gặp liệt hỏa phân thân một lần, trải qua cảm giác nóng rực như ở trong Phượng Hoàng niết bàn, gia tộc ta đời đời đều là đứng trong hàn đàm luyện thành Cửu Hỏa, thế nhưng ta thế nào bẩm sinh lại sợ nước, bình thường khi tắm đều dùng tảo chà người, huống chi là cái đàm băng sâu không thấy đáy kia, phụ thân ta đành phải tìm Thanh Long quả trợ lực cho ta.

Thanh Long quả kia cũng là thứ bảo bối khó có được, cho dù là phụ thân ta cũng phải dùng rất nhiều thủ đoạn mới đoạt được, truyền thuyết nói rằng Thanh Long quả có khả năng khải lão hoàn đồng, khởi tử hồi sinh, ta vốn còn không tin, chỉ biết nó vị chúc lạnh vừa vặn có thể phả phệ với Cửu Hỏa, hiện tại xem ra sợ là đã thành sự thật, động động cái chân dưới lớp áo choàng, ta thật là dở khóc dở cười, bộ dáng ta làm sao còn giống như đã trên năm mươi, nói đến đây lại nhớ tới mình còn chưa kịp nhìn diện mạo bản thân sau ba mươi năm, bất quá hiện tại… thân hình này mà nói, phỏng chừng ta cũng cần phải xem lại.

Ta nghĩ sở dĩ trước đây phát triển bình thường, không có nửa điểm dị thường, hẳn là nhờ có Cửu Hỏa, Cửu Hỏa nóng Thanh Long quả lạnh triệt tiêu lẫn nhau, cho nên ta luyện thành Cửu Hỏa vẫn bảo đảm cơ thể cùng tuổi tác, lúc này nội lực ngưng trệ, Cửu Hỏa trong người không thể hoạt động, dược lực Thanh Long quả không có gì ức chế, đây hẳn là nguyên nhân ta đột nhiên thu nhỏ.

Nghĩ thông suốt trước sau ta tĩnh tâm lại, thử đề khí thăm dò, chỉ cảm thấy đan điền trầm xuống, ngay sau đó liền phun ra một ngụm máu, ta lau vết máu bên môi, chỉ cảm thấy quanh thân chợt nhẹ, Cửu Hỏa đang ngủ yên rốt cục có động tĩnh, một ngụm máu tươi lại phun trào, ta cũng không để ý, khối thân thể này đã ngủ lâu lắm rồi, hủ huyết ứ đọng, hiện tại phun ra trái lại thấy sảng khoái hơn nhiều.

Ngày hôm qua tên hắc y kia tuy rằng làm ta bị thương nhưng cũng vừa khéo mở cho ta một khe nhỏ, bất quá muốn trong thời gian ngắn khôi phục nội lực sợ là không thể nào.

“Khụ khụ” Cách Ngạo Sinh khẽ động cơ thể đau nhức, ký ức trong nháy mắt tràn vào trong óc, cho dù là luôn luôn sát phạt quyết đoán, tính tình trầm ổn cũng không nhịn được mà nhíu chặt mày, nhắm mắt lại, Cách Ngạo Sinh lộ ra vẻ bi ai nồng đậm, lại mỏi mệt không chịu nổi.

Ta không tự chủ được vươn tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn kia, không biết vì cái gì ta thực không thích bộ dạng hắn nhíu mi, ngay sau đó thứ gì đó rơi xuống đất “ba” một tiếng làm cho đối phương mở mắt, ta xấu hổ cười cười, thứ vừa từ trong người ta rơi ra còn không phải là túi tiền của người ta sao? Ta vốn cho là hắn đã chết, ai biết hắn lại sống đến giờ ——

Cách Ngạo Sinh tựa hồ đến bây giờ mới nhìn thấy ta, bộ dáng rõ ràng là sửng sốt, ngay lúc ta tính lấy lên túi tiền cùng ngọc bội trả lại cho hắn, Cách Ngạo Sinh đột nhiên một phen kìm chặt cổ tay ta, ánh mắt hoảng sợ giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, trái lại khiến ta ngượng ngùng kêu đau.

Chỉ thấy môi hắn khép khép mở mở, đại khái qua thời gian ba nén nhang mới run rẩy phát ra tiếng “Ngươi, tối hôm qua ngươi ở đây?” Cách Ngạo Sinh không dám xác định hỏi, hắn không tin hắn thế nhưng ——

Hắn nhớ rõ là có một tên khất cái, nhưng hắn không biết tên khất cái kia không ngờ là một đứa bé, không, tên khất cái kia sao có thể là một đứa bé?

Thấy hắn một bộ dạng thở không xong, bộ dạng bị đả kích lớn, ta không đành lòng giáng them một kích vào hắn, nhanh chóng phối hợp gật đầu. Vẫn không quên đem tiền cùng ngọc bội trong tay thả vào ngực hắn, ân hoặc là thả trên đùi hắn, dù sao hắn hiện tại, ta cũng tìm không thấy cái loại túi ngầm gì đó.

Cách Ngạo Sinh cả người run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhìn thoáng qua đồ vật ta thả trên đùi hắn, cắn môi dưới, hít sâu một hơi lại hỏi “Tối hôm qua chỉ có ngươi ở đây?” Thanh âm khàn khàn, xem ra đêm hôm qua đã hét quá nhiều.

Ta lại gật đầu, giật quần áo phủ thêm lên người hắn, chẳng là vậy, lão nhân gia ta máu cũng không nhiều lắm, không chịu nổi kiểu lúc nào cũng chảy ròng ròng thế này.

Ta nhìn người nam nhân trước mắt này, chịu đựng xúc động muốn tiến tới vuốt ve vòng eo mềm dẻo kia, tận lực bình ổn dục hỏa đang dâng trào, bất quá lại nói, ta hiện tại từng tuổi này sợ là muốn làm cũng không nổi đi, thở dài, bề ngoài là bộ dáng tiểu hài đồng chin tuổi, thực tế đã là năm mươi bảy, vô luận thế nào cũng không nên có thứ suy nghĩ xấu xa đó mới đúng.

Nhịn không được lại liếc nhìn nam nhân một cái, nói thật, người nam nhân trước mắt này, vô luận là từ góc độ nào cũng không thể làm người ta tưởng lầm là nữ nhân, thân thể tràn ngập sức mạnh, cơ thể cứng rắn thậm chí là ngũ quan tuấn lãng thô lỗ còn có đám râu ria nhỏ vụn đều tỏ rõ hắn là một nam nhân hàng thật giá thật, tuyệt đối không có khả năng nghĩ hắn là nữ giả nam.

Ta không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ ta thật ra là thích nam tử? Tuy nói trong mắt ta nam nữ cũng không có bao nhiêu khác biệt cùng kiêng kị, nhưng là chân chính xác nhận điểm này cũng khiến ta kinh nhạ một chút, dù sao năm mươi năm qua ta đều không phát hiện.

Ngay tại khi ta đang tự hỏi bản thân từ khi nào thì bắt đầu thích nam tử, nam nhân mở miệng lần nữa hỏi ta “Là ngươi tối hôm qua cùng ta —— giao hoan?”

Ta sửng sốt không nghĩ tới hắn lại hỏi trắng ra như vậy, bất quá ta trố mắt nhìn trong mắt hắn lại trở thành một loại ý tứ khác.

Chỉ thấy hắn miễn cưỡng kéo ra một nét cười, lấy ngón tay chỉ bộ vị nhỏ nhỏ giữa hai chân ta “Đi vào sao?”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác gật đầu, ngơ ngác nghĩ bản thân thật sự đã thành lão già lỗi thời rồi ——

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.