Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 54: Chương 54: Thủy Lao – 2




CHƯƠNG 54 : THỦY LAO – 2

“Hữu hộ pháp cầu kiến “

“Không gặp”

“Dạ”

Bạch Liêm nghiêng người dựa vào trường kỷ bạch ngọc, ***g ngực bực bội, sắc mặt cũng âm trầm.

Lúc này một bóng đen bên sườn điện lóe ra, quỳ phục xuống.

“Chúa thượng”

Bạch Liêm thoáng nâng tay trái, ý bảo hắc y nhân tiếp tục bẩm báo. Tay trái chống lên sống mũi, tinh mâu khép hờ, thái độ có chút mỏi mệt, thậm chí ánh mắt cũng có chút mê mang, khiến hắn thoạt nhìn giống như đứa trẻ lạc đường, nhưng vô luận đứa bé này có tìm được đường ra hay không, hắn vẫn có thể về nhà an toàn trước khi trời tối, bởi vì hắn có thứ người khác không có, mà hắn cũng không phải một đứa trẻ thực sự, hắn sẽ không như người thường men theo đường nhỏ mà đi, hắn chỉ biết trong thời gian ngắn nhất san bằng cây cối che mắt hắn, rừng rậm không còn cây cối hắn liền có thể dễ dàng đến nơi hắn muốn, có lẽ khi đó hắn còn không biết là mình vừa lạc đường nữa ——

“Lạc Bích lâu chủ cầu kiến”

Bạch Liêm nhíu mi, tựa hồ không ngờ lúc này Lạc Bích lâu chủ không thích lộ diện lại muốn gặp hắn.

“Cho hắn tiến vào” không biết đã xảy ra chuyện gì?

“Vâng”

Ám vệ bên người Bạch Liêm trước do Lạc Bích lâu phụ trách, hắc y nhân vừa bẩm báo cũng là người Lạc Bích lâu. Có thể nói Lạc Bích lâu ở tổng đàn địa vị cao hơn hẳn bốn lâu khác, dù sao bọn họ là kẻ nắm trong tay vũ khí bí mật của giáo.

Mà lâu chủ Lạc Bích lâu Cơ Tư Thần đã hơn năm mươi, là tam đại nguyên lão trong giáo, chưởng quản Lạc Bích lâu hơn hai mươi năm, chính Bạch Liêm cũng không khó có thể lay động địa vị lão, mà từ khi Bạch Liêm lên ngôi tới nay, số lần gặp được lão không quá ba lượt, lần này Cơ Tư Thần đột nhiên cầu kiến, thực khiến Bạch Liêm nghĩ không ra.

“Thuộc hạ Cơ Tư Thần tham kiến giáo chủ.” Người một thân hắc y, cơ hồ ngay cả mặt mũi cũng che kín.

“Cơ lâu chủ xin đứng lên” Bạch Liêm không kiến quái bất quái, ý bảo Cơ Tư Thần ngồi xuống.

“Tạ giáo chủ” Hắc y nhân cung kính tạ ơn.

“Không biết Cơ lâu chủ lần này đến có việc gì?” Đối với vị nguyên lão này, Bạch Liêm cũng không thể không khách khí ba phần.

Cơ Tư Thần trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài, đứng dậy lại quỳ xuống: “Khẩn cầu giáo chủ niệm tình lão phu, tha cho nghiệt tử một mạng.”

Bạch Liêm nhíu mày “Nga?” Hắn vẫn biết Cơ Tư Thần có một nhi tử, nhưng tới nay chưa từng gặp mặt.

“Nghịch tử ngu dốt, tạo thành sai lầm lớn, nay lão phu đích thân đoạn một tay của hắn, mong giáo chủ khai ân.” Thanh âm Cơ Tư Thần rõ ràng đã già nua đi rất nhiều, nói đến cùng cũng là con lão, giờ chính tay mình đoạn tay hắn, cho dù lão có lãnh tâm vô tình cơ nào cũng khó tránh khỏi đau thương.

Bạch Liêm cả kinh, Cơ Vô Song nhi tử của Cơ Tư Thần là sát thủ đứng đầu Lạc Bích lâu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến Cơ Tư Thần đoạn một tay của hắn?

“Cơ lâu chủ xin đứng lên, không biết lệnh lang phạm chuyện gì?”

“Giáo chủ anh minh, nghịch tử cấu kết ngoại giáo, bị xử tước hình.”

Bạch Liêm lập tức phản ứng “Nhâm Hiêu là gì của Cơ lâu chủ?”

“Nghịch tử Cơ Vô Song dùng tên giả Nhâm Hiêu, ẩn mình tại Tiên lâu.”

Sắc mặt Bạch Liêm lập tức trầm xuống, tựa hồ không nghĩ tới Nhâm Hiêu chính là Cơ Vô Song, thần sắc trên mặt ám minh không ngừng, lại nghĩ tới Tử Minh, sắc mặt không khỏi càng thêm âm trầm.

Người bên cạnh sửu nhân kia thật không ít, tay trái Bạch Liêm dùng lực, đốt ngón tay trắng bệch.

“Giáo chủ anh minh, nghịch tử mặc dù lớn mật nhưng không chút quan hệ với Lưu Ly công tử…” Cơ Tư Thần là ai, thấy thần sắc Bạch Liêm không đúng lập tức mở miệng.

Hắn thân là Lạc Bích lâu chủ, chủ chưởng tình báo sát bộ, lại nhiều kinh nghiệm, tuy rằng không rõ nội tình, nhưng từ dấu vết để lại cũng nhìn ra, lúc này lão đánh cược nhi tử của lão sở dĩ bị xử tước hình hoàn toàn là vì tên nam sủng Khinh Trúc giả mạo kia, con mình “bính” người của giáo chủ, đương nhiên ——

Cơ Tư Thần rất nhanh giản lược kể lại sự tình, nhấn mạnh việc con mình chưa làm bất cứ việc gì, hoàn toàn là thanh thanh sở sở, đương nhiên ngôn ngữ lão cũng bao hàm, không phải ý nói con lão oan uổng, dù sao lão cũng không chắc chắn tội của Cơ Vô Song là do Lưu Ly ——

“Ngươi là nói, lệnh công tử cùng Lưu Ly không phải quan hệ bất chính?” Bạch Liêm mày không tự giác giãn ra, xem ra hắn quan tâm nhất vẫn là việc này.

“Những lời thuộc hạ nói đều là sự thật, nghịch tử cùng người nọ bất quá chỉ gặp qua một lần mà thôi, sao —— sao có thể làm cái loại.” Cơ Tư Thần hiển nhiên cũng không biết hình dung thế nào việc con mình cùng nam nhân trên giường, xấu hổ nói.

“Là bản tôn hiểu lầm” Bạch Liêm tâm tình tức khắc tốt lên, chỉ có thanh âm vẫn không có phập phồng biến hóa, nhưng nhiều ít đã có độ ấm, Cơ Tư Thần không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

“Việc này đến đây thôi.”

“Tạ giáo chủ khai ân.”



Ngâm mình trong dòng nước lạnh như băng thật không dễ chịu, ta luôn nghĩ vậy, chẳng qua hiện tại ta nhận thức càng thêm sâu sắc thôi, cổ tay bị khóa bằng xích sắt lớn run lẩy bẩy, ta chưa từng mong ngóng Tử Minh từng khắc như bây giờ, chẳng sợ tránh dưới sàng xem y đập phá đồ so với hiện tại còn tốt hơn trăm lần, ít nhất ta sẽ không cảm thấy khổ sở.

Rầu rĩ thở dài một tiếng, nếu lúc này ta có tuyệt thế võ công, dù chỉ một thành công lực, cũng hoàn toàn đủ để xông ra khỏi đây, đáng tiếc là, võ công ta tự cho là thiên hạ vô địch lúc này lại không có nửa điểm tác dụng, thiên tính vạn toán, tính ra võ công có thể phá giải toàn bộ chiêu thức trong thiên hạ, lại chưa từng nghĩ tới, nếu ta mất đi võ công sẽ phiền toái thế nào.

Ta đánh giá bốn phía, chỉ cảm thấy khát nước khó nhịn, nhưng nơi này tuy nơi nơi đều là nước, lại tuyệt đối không có một giọt để uống. Thậm chí nước này còn lạnh thấu da thấu thịt, lạnh đến khớp hàm ta run lên.

Thủy lao này xây trong động đá vôi, cùng hàn đàm tương thông nên nước vô cùng âm hàn, người thường chỉ cần ở đây một ngày đã chịu không nổi, huống chi ta còn là lão nhân gia mất hết võ công, nếu còn ngâm ở đây không chừng sẽ bị phong thấp?

Đùa nghịch xích sắt trên tay, thành công tìm được một khe hở, lại duỗi tay tìm tòi mắt xích đã han rỉ trong nước, móc vào khe hở dùng sức kéo, còng tay liền lỏng ra, ta thử một chút miễn cưỡng rút được tay ra, không nghĩ tới năm đó cách Chung Minh Ngọc dùng để chạy trốn hiện tại lại giúp được ta.

Dùng phương pháp y hệt thoát khỏi dây xích, ta nhìn lướt qua thủy thế chung quanh, lội nước đến mỏm đá lộ giữa thủy đàm, mỏm đá không lớn, đại khả đủ cho một người nằm, mặt đá bóng loáng, hiển nhiên là do quanh năm ngâm trong nước, thân đá sắc nhọn thập phần cứng rắn, ta đưa tay lần theo thân đá xuống nước, quả nhiên đụng đến một cái vò, trong lòng vui vẻ, hai tay dùng lực lôi ra khỏi nước, mở vỏ định uống một ngụm thật lớn, nhưng mới đưa tới miệng lại nhớ từ lúc tỉnh lại đã hứa không bao giờ uống rượu nữa ——

Nhảy lên mỏm đá, có chút đáng tiếc nhìn thoáng qua cái vò trong lòng, mùi rượu nồng đậm, tửu sắc dưới ánh đuốc lấp lánh như bảo thạch.

Kỳ thật rượu này cũng có chút lai lịch, chẳng qua người năm đó giấu rượu sẽ không tới mở rượu, rượu này vẫn là rượu của U Minh giáo, chủ nhân của nó cũng đã là chủ nhân Huyền Thiên cung, chỉ không biết Tả hộ pháp của ta có còn nhớ hắn đã từng giấu rượu nơi đây không ——

Không nhớ là tốt nhất, ta không uống, toàn bộ để cho hắn ——

Đẩy nhẹ, cái vò liền đổ xuống, một dòng vàng óng chảy ra, tràn trên mặt đá, chậm rãi hòa nhập vào thủy đàm, ánh sang vàng óng xen lẫn trong thủy đàm bích thanh vừa quỷ dị lại xinh đẹp.

Dỡ cây đuốc gần nhất xuống, tạo một đống lửa đơn giản, cởi khố tử ra hong, mặc dù đã ra khỏi nước, nhưng ta vẫn còn cảm giác hàn khí từ y phục len vào, dù sao vẫn còn ngồi dưới đất, lại ở cạnh hàn thủy, muốn ấm lên cũng không dễ dàng như vậy, ngồi cạnh đống lửa ta ôm vò rượu ngửi thấy hương rượu lan đi khắp nơi.

Ánh vàng lưu động trong nước nhanh chóng giảm đi, chỉ để lại hương rượu nồng đậm càng làm ta miệng khô lưỡi cháy, lắc lắc cái vò, tựa hồ còn thừa lại một chút, dứt khoát không để ý đến lời thề vô căn cứ trước kia, há miệng rót vào bụng, rượu thực tinh khiết, là hảo tửu, rượu của Hán Nghiêu Sinh trước đến nay đều là hảo tửu, lực đạo kéo dài, trong như tơ lụa, hương rượu thấu mũi, tại nơi băng hàn này lại càng quý giá.

Ta không có say đi, rượu thông thường căn bản không thể khiến ta mơ màng nhất mộng ba mươi năm, chỉ là ta nghĩ ta vẫn có chút say, cầm cái vò lại uống một ngụm, rượu vẫn là hương vị ba mươi năm trước, nhiều lắm chỉ là thêm hương đất, nơi này cũng cơ hồ không có gì biến hóa, cho dù có biến hóa cũng không phải người không thường tới như ta nhìn ra, ta có một loại ảo giác, ngay sau đó tựa hồ sẽ có người tới tìm ta, hoặc Chung Minh Ngọc hoặc Hán Nghiêu Sinh hoặc một ai đó, sau đó nói cho ta biết hết thảy chỉ là một giấc mộng, ta vẫn là Hợp Hư, vẫn sống mơ mơ màng màng, ngày đêm không dứt…

Ngay lúc ta lõa thể, không chút hình tượng ôm vò rượu nhớ lại chuyện xưa, cửa sắt phía trên lại truyền đến tiếng mở cửa, người cơ hồ là cước bộ vô thanh xuất hiện trước mặt ta, tiếng xích sắt leng keng càng khiến không khí nơi đây trở nên mờ ảo, cho nên ta lại sinh ra ảo giác, ảo giác nói cho ta biết có lẽ tất cả chuyện này thực sự chỉ là một cơn mộng hoang đường và nực cười, ta nhìn chăm chú vào cánh cửa sắt đang mở ra, đáng tiếc ——

Lúc này còn muốn lấy khố tử che một chút cảnh xuân của mình đã không kịp.

Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Bạch Liêm, ta xấu hổ hướng hắn cười cười, người ta nói thiên lý sáng tỏ, sơ nhi bất lộ, trả thù tới thật đúng là mau, hôm qua ta gặp hắn trong hoàn cảnh này, hôm nay đến phiên hắn nhìn ta, nhưng còn hơn hắn, ta cũng chẳng có gì đáng xem, suy cho cùng thì ta cũng không tính là lỗ vốn.

Bạch Liêm đỏ mặt, nghiêng đầu qua một bên, thanh âm cũng mất tự nhiên: “Còn không mặc y phục lên?”

Ở trong động sâu, hiện tại cũng chỉ có ta với hắn, không gian rộng lớn, hắn vừa nói, thanh âm vang đến mười mấy lần mới dần dần tan đi, so với Sư Tử Hống Thiếu Lâm có chút phong vị khác biệt.



“Hữu hộ pháp” Thị nữ Bích Hải Triều Sinh các cúi người thi lễ.

“Giáo chủ còn chưa ra?”

“Hữu sứ vẫn nên về trước đi, chờ giáo chủ luyện công xong, Cung Tư lập tức phái người thông truyền Hữu sứ.”

Tử Minh nhăn mày, y đã ở hậu viên này hơn ba canh giờ, Bạch Liêm lại thủy chung không thấy ra, thủy lao kia vô cùng âm hàn, cho dù là người võ công thâm hậu cũng chịu không nổi, huống chi người nọ một điểm nội lực cũng không có, Tử Minh vòng qu vòng lại, dứt khoát không đợi nữa, lắc mình lao về phía thủy lao, trước đem người ra rồi nói sau ——

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.