CHƯƠNG 104 : VI LÃO BẤT TÔN – 2
Sấm dậy đất bằng, khiến cơn buồn ngủ của lão nhân gia ta lặn mất tăm ——
Sắc dục huân tâm, lời ấy quả không sai, nếu không phải ta tham hưởng thụ, thế nào Cách Khâu đứng ngoài lại không biết, võ công của ông ta dù cao cường, nhưng sao hơn được ta, nghĩ đến đây không khỏi vừa giận vừa hận.
Mà Cách Khâu đến, không thể nghi ngờ sét đánh vào người Cách Ngạo Sinh, Cách Ngạo Sinh vội vàng từ trong hàng vạn hàng nghìn nhu tình ác nghiệt phục hồi lại tinh thần, sắc mặt nháy mắt biến thành trắng bệch, gần như người chết, cuống quít ngã xuống giường, quỳ rạp trên đất, thân hình cứng ngắc, nội tâm run rẩy, yết hầu như mắc xương cá, nơm nớp lo sợ cũng nhả không ra một chữ.
Hắn sợ, hắn thật sự sợ, từ đầu đến cuối hắn sợ nhất chính là tình huống này, đêm khuya hồi mộng còn mồ hôi ướt đẫm, lúc này thật sự xảy ra, hắn sao có thể mở miệng xin lỗi, hắn và một nam nhân cùng một chỗ, biết bất kể thế nào hắn cũng không có khả năng được tha thứ.
Kỳ thật Cách Ngạo Sinh bị tình huống đột ngột phát sinh làm loạn trí, nội tâm áp lực nặng nề, sự tình gần đây phát sinh quá mức đột ngột, hơn nữa hắn trước giờ tối sợ hãi Cách Khâu, mấy ngày gần đây thể xác và tinh thần lại tiền tuỵ không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nghĩ đến sự tình mình sợ nhất phát sinh.
Kỳ thật Cách Khâu là vì sự tình ban ngày mà ngủ không được, lúc này đến bất quá là muốn hỏi cho ra lẽ, dù sao cũng là con mình, huống hồ vô luận ông nghĩ thế nào cũng có chỗ không thông, nếu Cách Ngạo Sinh thật sự không có tình ý với Cát cô nương, ông cũng sẽ nghĩ cách chu toàn, đương nhiên đây là vạn bất đắc dĩ.
Nhưng Cách Khâu trăm triệu lần không ngờ, mình trằn trọc cả đêm, sáng sớm tới đây muốn lén hỏi ý kiến nhi tử độc nhất, lại vô tình chứng kiến cảnh này, sao có thể không tức giận, lập tức lại nghĩ tới lời Cát cô nương hôm qua, ông vốn nghĩ lời Cát cô nương đều là giả, nhưng lúc này xem ra, đến một nửa đều là thật sự, mặc dù không có thai nhi, nhưng tằng tịu với nhau chắc chắn là có, uổng công mình vì tưởng nghĩ oan cho tiểu súc sinh này, mà lòng áy náy.
“Sư đệ ——” Lâm Minh Tiêu theo sau Cách Khâu hiển nhiên cũng bị tình hình trong phòng làm khiếp sợ, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt qua chỗ khác, nhưng chỉ xem một cái liền biết trước khi mình cùng sư phó tiến vào trong phòng đã xảy ra chuyện gì, kỳ thật Lâm Minh Tiêu thế nào cũng khó mà tin được sư đệ luôn giữ mình trong sạch, khiêm nhượng ôn hoà thuần hậu sư phụ sẽ làm ra chuyện như vậy, mặc dù biết nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng trước khi thành thân vậy —— cũng quá mức, nghĩ đến thân phận chủ nhân y phục trên mặt đất kia, không khỏi càng thêm nhức đầu, lúc này cho dù sư phó chịu tha hắn, sợ là Bạch mi lão cũng không tha cho hắn.
Cách Khâu đã tức giận đến nói không ra lời, lúc này nhìn thấy Lâm Minh Tiêu tiến vào, lập tức nhớ tới Lâm Minh Tiêu lúc trước lén tìm mình, cả giận nói: “Tiêu Nhi nói cho ta biết ngươi sớm có người chung tình, làm ta không thể vì Bạch mi tiền bối mà không để ý ý nguyện của ngươi, giờ ngươi lại cưỡng đoạt Cát cô nương, ngươi cho ta là cái gì?” Càng nói càng giận, Cách Khâu nâng tay muốn đánh, Lâm Minh Tiêu vừa thấy không ổn, nhanh chóng tiến lên ngăn lại.
“Sư phó nguôi giận, sư đệ nói không chừng có ẩn tình gì đó.” Lâm Minh Tiêu trong miệng là nói vậy, trong lòng lại kêu khổ, hắn tìm Cách Khâu kể chuyện đó, bổn ý là muốn giúp Cách Ngạo Sinh, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn là biến khéo thành vụng.
Hắn vốn nghĩ, Cách sư đệ đã có người chung tình, tự nhiên là không muốn cùng thú nữ tử khác, mình dù không thể giúp Cách sư đệ cùng nữ tử hắn kính yêu đạt thành sở nguyện, ít nhất cũng không thể nhìn Cách Ngạo Sinh khó chịu khổ sở, mới kể cho Cách Khâu chuyện ngày đó Cách Ngạo Sinh tặng kiếm, ý đồ để Cách Khâu ngăn trở hôn sự của Cách Ngạo Sinh cùng nữ nhi Bạch mi lão, hắn biết sư phó tuy rằng thoạt nhìn nghiêm khắc, kỳ thật đối với sư đệ này là đau đến trong lòng, nếu việc này không như ước muốn của Cách Ngạo Sinh, cũng không phải là không có cách cứu vãn, có ai nghĩ được thế nhưng lại thấy tình huống thế này, âm thầm kêu khổ bao lần, không khỏi lo lắng đến phản ứng của Bạch mi lão.
“Tiêu Nhi, ngươi đích thân đi thỉnh Bạch mi lão tiền bối tới đây.” Cách Khâu không phải hạng người lỗ mãng, tuy rằng tức giận cả người phát run, nhưng cũng biết sự tình không thể không giải quyết, mà việc này lại tuyệt đối không nên cho ngoại nhân biết, đành phái Lâm Minh Tiêu tự mình đi làm.
Lâm Minh Tiêu tuy thực lo lắng, nhưng lúc này cũng không có lựa chọn, chỉ đành vội vàng tới Đào viên, không dám dừng lại một chút, dù sao Cách Ngạo Sinh dưới cơn thịnh nộ của Cách Khâu, không biết lúc trở về còn mạng hay không, chỉ mong có thể nhanh trở về, tuy rằng không làm được gì cũng có thể ngăn trở một phần.
Không nói đến Lâm Minh Tiêu lòng không yên đi mời Bạch mi lão, Cách Khâu ở lại phẫn nộ, ta ngồi trên giường cũng toàn thân cứng ngắc, dù sao tình huống hiện tại đã ngoài dự tính của ta.
Không khí trong lành sáng sớm, không có còn lại nửa phần, Cách Ngạo Sinh vẫn quỳ trên đất không dám ngẩng đầu nhìn Cách Khâu, tuy rằng đã trấn định lại, nhưng lòng vẫn u sầu, bởi vì một ngày nào đó bí mật hắn không muốn để lão phụ biết cũng sẽ lộ ra ngoài.
Cách Khâu nhìn thấy nhi tử độc nhất quỳ trước mặt mình, lại sinh ra cảm giác vô lực, từ khi thê tử qua đời, hắn bận về việc đối với nhi tử cũng có nhiều chỗ thua thiệt, mà Cách Ngạo Sinh bảy tuổi được Bạch mi lão thu nhận, lại càng xa cách, một năm hơn nửa thời gian không gặp.
Tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng Cách Khâu cũng không cho rằng phụ tử sẽ có cái gì ngăn cách, ngược lại, ông cho là ông hiểu rõ nhi tử, tính cách nhi tử, cùng với thái độ làm người, nhưng hiện tại xem ra, ông bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ điều ông hiểu biết trước giờ đều là giả?
Đảo qua đống hỗn độn trên đất, nhìn nhi tử tùy tiện cuốn y phục, bộ dạng chật vật, Cách Khâu lại thở dài, trong mắt trừ phẫn nộ càng nhiều hơn là không ngờ, chán nản cùng thương tiếc, tử bất giáo, phụ chi qua, nhi tử làm ra chuyện thế này, ông làm sao có thể tránh trách nhiệm.
Lại thấy trên giường từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, hẳn cũng không phải bị cưỡng bức, nhi tử tuổi còn trẻ, Cát cô nương cũng xuân xanh chính mậu, hai người nhất thời tình mê ý loạn cũng không phải không thể hiểu, mặc dù hữu vi lễ, nhưng nghĩ đến hai người sắp đính hôn, ít nhiều cũng coi như có chút danh phận, thiếu niên nhất thời làm chuyện hồ đồ, chỉ cần giáo huấn sửa chữa, làm trưởng bối cũng không thể tuyệt đường hối lỗi của tiểu bối, vì cái gọi là biết sai có thể thay đổi, thiện mạc đại yên, bên Bạch mi lão cũng chỉ có một mình gánh chịu, nghĩ đến đây, sắc mặt Cách Khâu dịu lại, nhưng nhìn Cách Ngạo Sinh lại xanh mét như cũ.
“Nghịch tử, ngươi gây chuyện đến mức này muốn tính ăn nói thế nào với sư phó ngươi.” Cách Khâu thở dài một tiếng, lập tức lại nghĩ tới cái gì, nhíu mi hỏi “Tiêu Nhi nói ngươi có người yêu tha thiết là sự thật?”
Cách Ngạo Sinh sao dám không đáp “Đúng như lời sư huynh.”
Cách Khâu một chưởng chụp lên bàn “Vậy ngươi còn làm ra chuyện như vậy?”
Cách Ngạo Sinh cười khổ một tiếng, ánh mắt không khỏi liếc qua màn, Cách Khâu sửng sốt, chẳng lẽ ——
Cách Ngạo Sinh tiếp tục khấu đầu, như muốn xác thực suy nghĩ của Cách Khâu, thản nhiên nói: “Con cả đời này sợ chỉ yêu một người này mà thôi.”
Ta cả người chấn động, nhất thời trong lòng nhạc khai liễu hoa, hơn lần trước nghe lén, lúc này không phải vậy, Cách Ngạo Sinh trọng sĩ diện, lúc này có thể trước mặt ta nói ra như vậy, hẳn ta trong lòng hắn đã khắc vô cùng sâu.
“Sư phó, Bạch mi lão tiền bối tới” Vừa dứt lời, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xoá đi đến, mà đi theo phía sau lão đúng là Lâm Minh Tiêu mà Cách Khâu đã phái đi thỉnh người.
.
.
.