「Tiểu Tứ mắt! Mau nói cho ta biết ngươi ở nơi nào!?」 Hàn Kì bay nhanh qua quốc lộ, tránh thoát mấy chiếc xe tốc hành nhanh đến nguy hiểm, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cửa học viện. Run run cầm điện thoại hỏi người bên đầu kia, Hàn Kì nhìn LM học viện rộng lớn nháy mắt hận chết cái tên nào kiến tạo trường học như vậy.
Di động dính sát vào bên tai, Hàn Kì đầy cõi lòng sợ hãi chờ mong thanh âm kia đáp lại hắn.
Nhưng mà…… Di động bên kia lại chết tiệt không có thanh âm!!
Trả lời a! Tiểu Tứ mắt! Mẹ nó! Mau trả lời a!!!!
Gần như bị tâm thần cầu nguyện trong lòng, Hàn Kì đứng ở trên sân thể dục không ngừng hướng bốn phía nhìn xung quanh, muốn ở nơi có tầm nhìn bao quát tìm được bóng dáng nhỏ gầy kia.
Nhưng mà, mặt trời dần dần bị bao phủ, mang đến đêm tối yên tĩnh……
“Mẹ nó!!” Hung hăng ném điện thoại di động lên mặt đất,‘Ba’ một tiếng, di động màu bạc đời mới lập tức bị tứ phân ngũ liệt.
Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian chờ di động, Hàn Kì quyết định tự mình tìm!!
Thời gian không nhiều lắm, đã không cho phép hắn lãng phí thêm một phần một giây nào…… Hắn thật sự sợ, thật sự sợ Tiểu Tứ mắt này sẽ xảy ra chuyện gì…… Nếu là như vậy…… Hắn nên làm sao đây?
Vô lực đem ý niệm bất an sinh ra trong đầu thu hồi vào trong lòng, biểu tình của Hàn Kì chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, cái loại ánh mắt lãnh liệt sắc bén như trông chờ con mồi……
Đứng ở tại chỗ tỉnh táo lại, Hàn Kì từng chút từng chút bắt đầu phân tích vấn đề.
Thời điểm buổi chiều Tiểu Tứ mắt liền đi ra ngoài, con mọt sách như vậy đương nhiên trừ bỏ đọc sách cũng không còn chuyện gì khác có thể làm.
Mà muốn đọc sách nhất định sẽ tìm nơi yên tĩnh.
Nơi yên tĩnh nhất trong LM…… Hơn nữa hẳn là cách phòng cũng gần……Tiểu Tứ mắt sẽ không đi quá xa.
Nói như vậy……
Chống cằm suy tư, ánh mắt Hàn Kì ở nơi phụ cận quanh phòng ngủ đảo qua, bỗng nhiên dừng lại ở một nơi hoa viên được lấp đầy những tán cây cao lớn.
Di? Nơi đó có khả năng nga……
Trong lòng đập mạnh, Hàn Kì không hề do dự chạy về hướng hoa viên.
Nhảy xuống vườn hoa cao nhất, vội vàng chạy về cửa hoa viên được lá và nhánh cây vẽ nên bề ngoài.
Vừa mới chạy đến cạnh cửa, Hàn Kì đã bị một bóng đen vừa vặn chạy ra tông thẳng vào ngực.
“Ai! Ai nha?!” Kích khí, tên gia khỏa nào không đem mắt…… Cúi đầu cầm trụ đôi vai gầy đang rụt lui, căm tức đẩy ra bóng đen này.
Bóng đen bị gầm lên sợ tới mức run run, ngốc lăng ngẩng đầu.
“Tiểu Tứ mắt?!” Bên dưới đại thấu kính là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Khi nhìn đến gương mặt quen thuộc ngay tại dưới thân mình, tim của Hàn đại thiếu thiếu chút nữa đình chỉ nhảy lên, trong chớp mắt hắn cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, chỉ đem đôi tay đang đẩy dời đi kia kéo lại, gắt gao vòng quanh con mọt sách làm cho hắn lo lắng muốn chết này.
Bên sườn mặt dán lên bả vai Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng không thoải mái mà giãy dụa, Hàn thiếu này ôm đến cơ hồ làm cho hắn không thở nổi, xương ngực bị đè ép dường như muốn đem không khí trong phổi hắn hoàn toàn rút đi, khó chịu muốn chết.
Đang lúc Hàn Kì ôm Hoắc Mẫn Lăng như trân bảo đến kích động cùng vui sướng, thì bên trong hoa viên lại chạy ra vài bóng dáng.
Ân? Kinh ngạc ngẩng đầu, Hàn Kì đem Hoắc Mẫn Lăng kéo đến phía sau, cảnh giác nhìn nhóm nam nhân này.
“Di? Cư nhiên còn có người đến……” nam nhân cầm đầu dường như đang lầu bầu, nhìn Hàn Kì ở đối diện, nhướng mày.“Thật sự là phiền toái……”
“Đại ca, làm sao đây?” nam nhân bên trái nhìn về phía hắn, dò hỏi.
“Đem tiểu tử này đánh bất tỉnh.” Thản nhiên hạ mệnh lệnh, khẩu khí không có một tia thương hại.
Nghe nói như thế, trong mắt Hàn Kì hiện lên một tia thần sắc phức tạp quái dị.
“Tiểu Tứ mắt, bọn họ không khi dễ ngươi đi?” Tuy rằng mặt hướng về phía trước nhưng thanh âm Hàn Kì vẫn là ôn nhu bay tới, Hoắc Mẫn Lăng nhìn long mâu tà nịnh đang nhìn hắn, lắc lắc đầu.
“Không có là tốt rồi.” Bên miệng bỗng nhiên xẹt qua mỉm cười, Hàn Kì nhìn đám người đang chậm rãi vây tới, đáy mắt lại phát ra quang mang hưng phấn.
“Chờ ta năm phút.” Đem đồng hồ trên cổ tay đưa cho Hoắc Mẫn Lăng, cởi bỏ áo khoác nặng bất tiện, trên mặt Hàn Kì tươi cười tràn đầy.
Đương nhiên, hắn đã lâu không hảo hảo đánh một lần rồi ……[=,= không biết ai lần trước còn bị cắt trúng……]
“Ách?” Tiếp nhận quần áo cùng đồng hồ bị ném đến, nhìn tay phải Hàn Kì còn băng bó, Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu cùng nghi hoặc. Sao vậy? Chẳng lẽ hắn bị thương cũng có thể đánh sao?
Kỳ thật vết thương của Hàn thiếu còn chưa có khỏi, bất quá tâm tư của hắn là……=,= dù sao bị thương còn có Tiểu Tứ mắt chiếu cố nga ~~ phục vụ sau khi bị thương thực siêu giá trị ~~!!
Còn về vấn đề đánh nhau…… Bản tác giả liền tỉnh lược …… Tỉnh lược tỉnh lược……
“Đau……” Ngồi ở trên giường, Hàn đại thiếu nhịn không được kêu lên tiếng.
Miệng vết thương bên tay phải vỡ ra lại bị máu tươi nhiễm hồng, mà trên khóe miệng cũng treo màu quang vinh. (khóe miệng cũng dính máu đấy ạ=.=)
Hoắc Mẫn Lăng nhìn nam nhân quần áo không chỉnh, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Trên tay quấn quanh, tiếp tục thượng dược cho gia khỏa này.
“ Mẹ nó! Cư nhiên dám đánh vào mặt bổn thiếu gia!” Oán hận mắng chửi, Hàn Kì ô khóe miệng phát đau, tức giận đến muốn chết.
“Nhất định là ghen tị bộ dạng bổn thiếu gia quá soái! Mẹ! Nếu mặt mày hốc hác ta tuyệt không buông tha gia khỏa kia!!” Vẫn còn tiếp tục lải nhải niệm, Hàn Kì có nghĩ sao cũng không thông, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, gương mặt vô cùng anh tuấn của hắn thế này……
Bất quá hoàn hảo, hắn có đá lại tam căn (cái í í=.=) của tên gia khỏa kia! Bất quá, so với hậu quả của việc lộng thương khuôn mặt xinh đẹp của Hàn đại thiếu hắn mà nói, chỉ đá tam căn thật sự là tiện nghi cho tên gia khỏa này! Hẳn là phải đá thêm mấy đá! Đá đến cuộc sống nửa đời còn lại của tên đó không thể tự ngoi lên được!!
Thấy bộ dáng Hàn Kì căm giận bất bình, Hoắc Mẫn Lăng lại nhìn nhìn khuôn mặt treo màu, quan sát một hồi, phát giác khi Hàn Kì bị thương thế nhưng sẽ có một loại vị nam nhân mê người……
“Kỳ thật ngươi như vậy xem rất được a……” Hoắc Mẫn Lăng thật sự là đứa nhỏ thẳng thắn thành khẩn, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.
“Ân?” Nghe được lời nói của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì nửa mang khó hiểu nửa mang tức giận nhìn về phía hắn.“Có ý gì? Ngươi đây là đang châm chọc bổn thiếu gia sao?”
“Không, chính là cảm thấy ngươi như vậy rất có vị nam nhân……” Ánh mắt vẫn không có theo cánh tay bị thương rời đi, chỉ bận rộn để ý miệng vết thương, Hoắc Mẫn Lăng nghĩ nghĩ rồi thành thật nói.
Này cũng không có gì, hắn quả thật chỉ là cảm thấy như vậy a……
Nhưng là nghe được lời nói này của hắn, Hàn Kì vốn còn như bà già niệm không ngừng lập tức tĩnh xuống dưới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang giương ra vẻ mặt khẳng định, trong lòng Hàn đại thiếu không tự giác nổi lên một chút ngọt ngào, thẹn thùng ‘Hắc hắc’ ngây ngô cười lên, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên vết đỏ bừng.
Tiểu Tứ mắt khen ngợi hắn nha ~~~
“Ai…… Tiểu Tứ mắt, ngươi vừa rồi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem……” Vui vẻ đến nỗi muốn nhảy dựng lên, Hàn Kì ngưỡng thân mình về trước, mãn nhãn ý cười nhìn Hoắc Mẫn Lăng.
“Ta nói ngươi có vị nam nhân.” Hoắc Mẫn Lăng còn tưởng rằng Hàn Kì không có nghe rõ ràng, thế là lại ngoan ngoãn lập lại một lần.
Vị…..Nam…… Nhân……
Ôi, không biết vì cái gì, hắn vừa nghe đến Tiểu Tứ mắt gọi hắn như vậy hắn cũng rất hưng phấn nha…… Thật là dễ nghe……
Tâm say mê chìm trong biển hư vinh cực kỳ thỏa mãn, Hàn Kì quả thực mừng rỡ đến mức muốn bay lên trời.
“Tốt lắm.” Buông ra bàn tay phải đáng thương chịu thay cho chủ nhân, Hoắc Mẫn Lăng ở trong hòm thuốc lục lọi, xuất ra một chai thuốc sát trùng cùng băng cá nhân.“Tiếp theo là nơi này……”
Nghiêng thân về phía trước, Hoắc Mẫn Lăng tiến gần sát khuôn mặt tuấn tú của Hàn Kì còn đang ngây ngốc say mê, cầm bông y tế dính chút thuốc sát trùng.
Đầu bỗng nhiên bị người xoay đi, gương mặt của Hoắc Mẫn Lăng phóng đại rõ ràng ở trước mắt mình, Hàn Kì sửng sốt, hô hấp không khỏi giảm bớt xuống dưới.
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng chấm thuốc sát trùng, vì muốn thấy rõ ràng nên tiến quá gần khuôn mặt, đặc biệt xuống tiếp phía dưới, đôi môi phấn nộn đang hé mở thỉnh thoảng mân động, cứ như vậy gần ở trước mắt hắn.
Đôi môi đang giương kia có hình dạng rất đẹp, sắc màu phấn nộn, thuần khiết mà tươi sáng tựa như chủ nhân nó.
Bị dụ hoặc, Hàn Kì lăng lăng nhìn cánh môi phấn hồng sáng nay ở trong mộng triền miên hôn, cổ họng vừa động, một cỗ khí khô cực nóng từ võng mạc rơi vào hạ phúc của mình.
Hoắc Mẫn Lăng hết sức chuyên chú vẽ loạn lên miệng vết thương, hoàn toàn không biết hơi thở tự nhiên của mình ở trên người Hàn đại thiếu tạo thành xao động như thế nào.
Mê ly hạ nửa mắt, Hàn Kì nhìn đôi môi đứng ở trước mặt mình không có chút phòng bị, khuôn mặt tuấn tú vừa động, vô ý thức lặng lẽ mà cẩn thận đem bản thân mình tiến lên.
“Ai, đừng nhúc nhích.” Cũng sắp dán đến lại bị Hoắc Mẫn Lăng một phen đẩy trở về, cuộc săn môi thất bại, Hàn Kì nhìn hộ lý viên đang chuyên tâm muốn chết, hận cũng không thể tức cũng không được.
Sao lại như vậy……
Trong lòng hận muốn chết, chính mình đều đã sắp tự thân dâng lên mà Hoắc Mẫn Lăng lại vẫn là một bộ dáng không động, Hàn đại thiếu giận chó đánh mèo quay mặt đi, không hề phối hợp với công tác của Hoắc Mẫn Lăng.
Nhìn hành động của Hàn đại thiếu, Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu nhíu mi, hắn thật sự không rõ, chẳng lẽ mình giúp y xử lý miệng vết thương cũng chọc phải sinh vật giống đực này sao? Thật sự là sinh vật tò mò kì quái nga…… Vậy y trước kia rốt cuộc là như thế nào cùng người ở chung a?
Không muốn cùng Hàn Kì so đo, Hoắc Mẫn Lăng nghiêng người, lại hướng cái mặt treo màu kia dán lên.
Ai biết, Hàn Kì lại càng trốn càng xa, vẫn lùi sát về phía sau, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ phía trước nghiêng theo, trọng tâm lập tức trở nên không xong, chân trợt một cái, hai người song song té trên giường.
“Ai!! A!!”
“Ngô!”
Tiếng kêu thảm thiết cùng thống khổ vang lên, mặt Hàn thiếu ở trong khoảnh khắc té ngã liền vặn vẹo không giống hình người, nhìn người đang kêu thảm thiết liên tục, Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, nghĩ rằng đã áp đến miệng vết thương của hắn liền vội vàng đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngồi ở bên cạnh Hàn thiếu gia đang như con cá chết nằm ở trên giường, Hoắc Mẫn Lăng áy náy nhìn khuôn mặt như sắp đau chết, không biết như thế nào cho phải.
“Ngươi…… Ngươi muốn bổn thiếu gia tàn phế a?!” Nghiêng người nằm ở trên giường, Hàn Kì hữu khí vô lực nói, tay trái bấu chặt hạ thân, cắn răng nhịn đau.
Này Tiểu Tứ mắt……=,= cư nhiên áp một cái liền áp lên đệ đệ của hắn a…… Má ơi…… Đau chết hắn!! (=]]]]]]]]]]]]])
Có thể tàn phế hay không nha?
Trách cứ trừng Hoắc Mẫn Lăng, Hàn thiếu gia thật sự là đau đến chết đi sống lại. Đương nhiên! Ngươi bị một người áp lên thử xem, mẹ nó……
“Thực rất đau sao? Muốn ta giúp ngươi nhu nhu hay không?” Nhìn bộ dáng Hàn đại thiếu thống khổ lăn qua lộn lại, Hoắc Mẫn Lăng cũng không biết nên làm sao, trong não liền xẹt qua ý tưởng nhu nhu đi, nhu nhu có lẽ có thể giảm bớt đau đớn ……
Hàn đại thiếu vừa rồi còn ở trên giường đau đến sắp chết vừa nghe đến những lời này, long mâu sáng ngời, động tác dừng lại, trong mắt vui sướng nhìn Hoắc Mẫn Lăng,“Thật sự?”
“Ách…… Ân.” Nhìn khuôn mặt kia bỗng nhiên khôi phục sinh cơ, Hoắc Mẫn Lăng sao lại cảm thấy có loại cảm giác bị mắc mưu……
“Hảo, ngươi nói nga, giúp ta nhu, lại đây.” Không hề lãng phí thời gian, Hàn đại thiếu lập tức dọn xong tư thế cơ thể [- -+ tư thế cơ thể?], không, là tư thế, phất phất tay kêu Hoắc Mẫn Lăng đi lại.
Hoắc Mẫn Lăng nhìn bên cạnh hắn không có một vị trí, có chút chần chờ, không biết nên ngồi vào làm sao.
“Lại đây, chính là nơi này.” Ngón tay ở đầu bên cánh tay phải giật giật, ý bảo đúng là vị trí trống chỗ tay phải cùng thân thể tạo thành góc vuông bên Hàn thiếu.
Hoắc Mẫn Lăng nháy mắt có chút hối hận, nhưng đáp ứng người ta rồi phải làm thôi, sao có thể đổi ý đâu? Nghĩ nghĩ, có thế nào cũng không thể lui lại, chỉ phải cứng rắn bước lên cẩn thận nằm bên người Hàn Kì.
Hai người mặt đối mặt, Hàn Kì nắm qua tay phải của Hoắc Mẫn Lăng, liền hướng phân thân phủ lên.
Bàn tay nhỏ gầy ở trên thứ cực đại của mình nhẹ nhàng xoa nắn, mu bàn tay có phần thô ráp phủ lên, hạ thân đau đớn cũng bởi vì sự mềm nhẹ này mà vơi đi không ít.
Nhìn bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng dường như lại đang ngơ ngác thất thần, Hàn Kì rất có điểm không vui, đem bàn tay còn lại của Hoắc Mẫn Lăng kéo qua, xuyên qua bên dưới huyệt thái dương của mình (ý là đầu a ý nằm lên bả vai tiểu Lăng,tay e ý vòng qua đầu a), thân mình xê dịch, không biết xấu hổ cọ lên, tựa đầu chôn ở dưới cằm Hoắc Mẫn Lăng.
Hạ thân được tiến hành phủ động nhẹ nhàng chậm rãi, Hàn Kì thoải mái mà nhắm hai mắt lại, ở trong lồng ngực gầy bạc tìm vị trí, nhẹ hít lấy hương vị trên người Hoắc Mẫn Lăng, ngủ trong hương vị ngọt ngào……
Bỗng nhiên nhớ tới hảo mộng sáng nay……
Bạc thần mỉm cười, nguyên lai, mộng đẹp cũng có thể trở thành sự thật ……