Từ sau khi phát sinh sự kiện Hoắc Mẫn Lăng chủ động nói muốn ôm, hai vị thiếu gia bỗng nhiên nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi cả ngày tựa như ăn mật, sắc mị mị dính vào bên người Hoắc Mẫn Lăng, muốn thừa thắng xông lên……= =|| cố gắng hoàn thành nghiệp lớn đuổi tới trên giường……
“Mẫn Lăng…… Cho ta được không?” Tiến đến bên tai Hoắc Mẫn Lăng ma xát, tay của Phương đại thiếu đã ái muội tham nhập vào trong T-Shirt ngắn tay mỏng manh.
Thanh âm khàn khàn, phượng nhãn xinh đẹp đã dấy lên tình dục, lửa nóng xuyên thấu qua lòng bàn tay mỗi lần rơi lên bụng Hoắc Mẫn Lăng.
Hoắc Mẫn Lăng đang đọc bảo bối sách tham khảo đã lâu không chạm vào, cảm thấy bên tai đụng vào nong nóng mà ngưa ngứa, không khỏi giống mèo con rụt lui đầu, hảo trốn cách xa hai vị hội trưởng lại bắt đầu có hành vi càng ngày càng thêm là lạ.
“Ân.” Nhẹ nhàng đáp ứng một câu, làm cho Phương Vu Hi sớm dục hỏa đốt người khố hạ lại nhanh bành trướng, hai mắt sương mù lập tức sáng ngời, thân mình sắp rướn lên ngăn chặn đôi môi mềm mại kia.
Ai ngờ, lúc này Hoắc Mẫn Lăng cũng tâm không cam lòng không nguyện đem sách tham khảo của mình đưa cho hắn.
“Ách?” Phương Vu Hi dừng lại động tác, trừng lăng nhìn tiểu gia khỏa đang vẻ mặt rầu rĩ.
“Ngươi không phải nói cho ngươi sao? Ngươi không cần a?” Hoắc Mẫn Lăng không buông tha nhìn sách của mình, oán khí liếc liếc Phương Vu Hi.
= =||||……………………
“Ý của ta không phải cái này, Mẫn Lăng……” Hạ thân cao kiều, Phương Vu Hi cắn cắn cánh môi, cố gắng ẩn nhẫn dục vọng dưới thân đang sắp nổ mạnh, trên trán trắng nõn đã tích ra mồ hôi tinh tế.
“Vậy không cần thì tốt ……” Vừa nghe nói vậy, biểu tình trên mặt Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng hòa hoãn xuống, tiếp sau hành động không biết lần thứ mấy vô tình khiến cho hội trưởng đại nhân dục hỏa tràn đầy đó, người ‘vô trách nhiệm’ liền vỗ vỗ mông bước đi……
“Mẫn Lăng……” Ngồi ở trên giường, Phương Vu Hi vô lực gọi bóng dáng càng chạy càng xa kia, cười khổ kéo qua chăn bịt kín ‘Đông Kinh tháp sắt’ của mình, bất đắc dĩ nghĩ tới mình có phải chuẩn bị diy hay không……
Mà Hàn hội trưởng đâu?= =|| đương nhiên cũng không có trái cây hảo ăn…… muốn cứng rắn đến lại bị Hoắc Mẫn Lăng thoáng liếc, hiện tại đang oa ở trên ghế hừ hừ ha ha ai oán sờ lộng ứ thương……
Ai……
Mẫn Lăng công phu lợi hại như vậy……đánh không lại……
Cứ tiếp tục như vậy,= =|| bọn họ đến lúc nào mới có thể ăn được tên tiểu gia khỏa kia nha……
Nghĩ như vậy, nhị thiếu không khỏi giống như gà trống bị đánh bại, thất bại cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt rất là không cam lòng……
[[ Chúng mỗ nữ ]:[ cười gian ] hắc hắc, yên tâm, a gia thương bọn ngươi lắm……]
Nhìn chim nhỏ ngoài cửa sổ, Hoắc Chấn Nguyên nhấp một ngụm hương trà, hảo tâm tình nhìn đứa cháu ngồi đối diện.
“Tiểu Lăng, bằng hữu của ngươi đâu?”
“Ân……” Trốn được tới chỗ của gia gia đọc sách, Hoắc Mẫn Lăng nhìn sách yêu trên bàn trúc, không yên lòng lung tung đáp.
“Ân ân ân cái đầu nhí ngươi a! Thời tiết tốt như thế oa ở nhà xem sách làm cái gì? Khó có được bạn bè cùng nhau đến, hẳn là hảo hảo đi ra ngoài bồi bạn chơi một chút, làm tròn chức trách chủ nhà a. Miễn cho……có người nói Hoắc gia chúng ta vô tình……” Một phen kéo qua sách trước mặt Hoắc Mẫn Lăng, Hoắc Chấn Nguyên giáo huấn đạo lý rõ ràng. Hoắc Mẫn Lăng nguyên bản còn có chút não khí vừa nghe gia gia nói như vậy, cũng tự giác đuối lý, trên mặt lòe ra một tia hổ thẹn.
“Đều do a gia, chỉ là muốn cháu mình học tập chăm chỉ giỏi giang, có vài thứ vẫn không có dạy cho ngươi, cứ thế để hôm nay ngươi ngốc đến như thế, trừ bỏ đọc sách thì cái gì khác cũng không biết……” Hoắc Chấn Nguyên đột nhiên trở nên thương cảm, nhìn đứa cháu đang lăng lăng nhìn mình, cảm thấy…… kỳ thật nó có thể có được thời thơ ấu càng vui vẻ khoái nhạc hơn…… Chính là mình nhất thời sơ sẩy…… tạo thành tính cách ôn hoà kỳ quái như ngày nay……(Su: cụ cũng chẳng bình thường đâu ạ)
“Không có nha, a gia, ngươi không cần nói như vậy……” Không hiểu cũng bắt đầu thương cảm theo, thấy gia gia bộ dáng thương tâm, Hoắc Mẫn Lăng tâm không đành lòng, hít hít khí muốn đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hoắc Chấn Nguyên an ủi gia gia mình một chút.
“Không cần không cần……” Phất tay ngừng động tác của Hoắc Mẫn Lăng, mi mắt Hoắc Chấn Nguyên buông xuống, bỗng nhiên hiện lên một tia quang mang quỷ dị……
Hắc hắc hắc……
“Tiểu Lăng a, đi tìm tìm xem, bút ký của a gia có trong ngăn kéo hay không?” Che giấu tinh quang dưới đáy mắt, Hoắc Chấn Nguyên bỗng nhiên chỉ ngăn tủ phía sau Hoắc Mẫn Lăng nói.
“Nga.” Vừa nghe thấy gia gia phân phó, Hoắc Mẫn Lăng lập tức xoay người, bắt đầu hướng ngăn kéo của cái tủ năm ngăn phía sau tìm kiếm cuốn nhật kí màu đỏ lão gia tử thường xuyên mang theo.
“A gia, tìm được rồi.” Thật vất vả ở bên trong ngăn kéo lấy ra bản bút ký kia, Hoắc Mẫn Lăng xoay người, cung kính đem nó đưa cho gia gia.
“Ân…… Ngoan……” Hoắc Chấn Nguyên mỉm cười gật đầu, vừa tiếp nhận cuốn bút ký, chợt nghe thấy một trận tiếng đập cửa.
“Tiến vào.” Nhìn bút ký, cũng không ngẩng đầu lên, Hoắc Chấn Nguyên tựa nghiêng thân mình, tươi cười trên mặt tức khắc bay không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Theo thanh âm hạ xuống của hắn, cửa trúc nhắm chặt vừa mở ra, lưỡng đạo bóng dáng cao to thật cẩn thận đứng ở ngoài cửa.
“Hoắc gia gia hảo.”
“Hoắc gia gia hảo.”
Phương Vu Hi cùng Hàn Kì vẫn mang theo sợ hãi như trước đối với lão nhân này, sau khi cung kính cúi mình vái chào, lưỡng đạo ánh mắt bắn về phía Hoắc Mẫn Lăng ngồi ở bên kia.
“Mẫn Lăng, đi ra ngoài chơi một chút được không?” Phương Vu Hi đứng ở cạnh cửa, nhẹ nhàng mà hỏi. Ở trong phòng thật sự rất nhàm chán, tiểu gia khỏa này lại không ở đó, còn muốn hắn đối mặt với tên Hàn Kì kia, cô nam quả nam, thực không phải tư vị……
“Tiểu Tứ mắt, đi thôi…… Hôm nay thời tiết tốt như vậy……” Hàn Kì quay đầu nhìn trời đã dần bắt đầu hạ, hơi nóng ban ngày chậm rãi tán đi, gió lạnh ban đêm cũng nổi lên, lúc này đi ra ngoài dạo nhất định sẽ thực thoải mái ……
Hoắc Mẫn Lăng dừng một chút, khi nhìn thấy gia gia ở một bên đang tập trung tinh thần nhìn bút ký, nhớ tới lời vừa rồi gia gia nói qua, nghĩ nghĩ, gật đầu.
“Vậy a gia, tiểu Lăng đi ra ngoài chơi nga……” Hoắc Mẫn Lăng nửa đứng lên, trước khi đi vẫn là phải hỏi ý kiến gia gia trước.
“Đem trà uống xong, không cần lãng phí.” Hoắc Chấn Nguyên nửa liếc nhìn, chỉ chỉ chén trà trước người Hoắc Mẫn Lăng, lạnh lùng nói.
“Nga.” Cầm lấy chén trà, Hoắc Mẫn Lăng đem nửa chén nước trà uống sạch sẽ, sau đó đứng lên cùng nhị thiếu đi ra ngoài.
“Gia gia gặp sau.”
“Hoắc gia gia gặp sau.”
“Hoắc gia gia gặp sau.”
Nhị thiếu vội vàng theo Hoắc Mẫn Lăng lễ phép chào, liền vây lấy tiểu gia khỏa thật vất vả kéo trở về thành đám, vui rạo rực ly khai ‘Trúc ốc’.
Nghe tiếng ba người nói chuyện với nhau càng ngày càng xa, Hoắc Chấn Nguyên vẫn luôn nhìn bút ký bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chén trà không Hoắc Mẫn Lăng vừa uống xong, còn lưu một chút nước trên mép, phản chiếu ra một cái tươi cười ý vị thâm trường của hắn……
Hắc hắc hắc…… Thừa dịp lúc vừa rồi tiểu Lăng xoay người…… Hắn đã hạ một chút thứ yêu thương nga…… (mô phật O.o)
Ha ha ha ha ~~~~~!
Hoàng hôn, sắc trời vàng cam cùng âm thầm lay động không ngừng, rừng trúc một mảnh nồng đậm ở trong gió lạnh phát ra tiếng vang ‘Xoát xoát’.
Lúc này đi tản bộ quả nhiên là tốt nhất, Hoắc Mẫn Lăng hướng vài người quen cũng đến tản bộ gật gật đầu, tiếp tục đi xuống gò đất gập ghềnh kia.
Có một loại mát lạnh thoải mái đến tận trong da thịt, đem một ngày mỏi mệt này đều cuốn đi sạch sẽ……
“Oa, Tiểu Tứ mắt, nơi này trúc thật nhiều……” Hàn Kì nhìn trúc dài cao ngất trong mây trên đỉnh đầu, không khỏi thở dài.
Cành trúc tung bay từ từ hạ xuống, ở trong này lại xây nên một loại ý cảnh tươi mát, tựa như chụp quảng cáo, còn có sự tĩnh lặng giống như [ Ngọa hổ tàng long ], tựa hồ hắn đều có thể chân thật cảm nhận được ……
“Ân. Người dân nơi này đều là dựa vào trúc mà sống, hiện tại làm một ít sinh nghiệp, coi như là duy trì gia kế.” Đi ở phía trước, Hoắc Mẫn Lăng vừa giúp hai người mở đường, vừa giải thích.
“Vậy Mẫn Lăng, nhà ngươi cũng thế sao?” Phương Vu Hi cẩn thận nắm một cây trúc bất ngờ oằn xuống gò đất, nhìn bên người lá rụng đầy đất, tò mò hỏi.
“Ân. Trong nhà mọi người hỗ trợ làm, toàn bộ tiền cung cấp cho ta đọc sách.” Hoắc Mẫn Lăng gật gật đầu, nhảy đến một chỗ rộng lớn ở đất bằng phía sau liền đúng đó, không tiếp tục đi.
Một mảnh rừng trúc kia càng mở rộng, trên mặt đất bằng phẳng nơi nơi là gậy trúc, một mảnh lại một mảnh, xanh mĩ khiến người hoa cả mắt.
Nhị thiếu cũng đứng lại theo, một người đứng ở một bên, cùng Hoắc Mẫn Lăng giống nhau ngưỡng đầu, nhắm mắt lại cảm thụ thiên nhiên thần bí và xinh đẹp……
Trúc tán sàn sạt, bên tai chỉ có tiết tấu yên tĩnh như vậy…… mà tuyệt vời đến mê hoặc lòng người……
Vẫn đứng đó, ba người tựa hồ cứ như vậy cùng rừng trúc hòa hợp nhất thể……
Ở trên bầu trời, lẳng lặng đứng lặng……
“Ngô……”
Một tiếng rên vang lên, làm cho Phương đại hội trưởng còn đang trầm túy bên trong yên tĩnh mãnh liệt quay người, phượng nhãn thoáng nhìn ở giữa, liền nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng không biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, nhưng theo động tác kia nhìn lại thì tựa hồ không quá thoải mái.
“Mẫn Lăng, xảy ra chuyện gì?”
Vội vàng ngồi xổm người xuống, dìu qua thân mình kia, Phương Vu Hi đem Hoắc Mẫn Lăng nâng lên, chỉ thấy trên làn da trắng nõn, đôi mi thanh tú nhíu chặt, huyết sắc cũng thành tái nhợt.
Bị thanh âm Phương Vu Hi đánh gãy mơ màng, Hàn đại thiếu cũng mở mắt, nhìn thấy Phương Vu Hi đang dìu Hoắc Mẫn Lăng ngồi xổm xuống, vẻ mặt cấp thiết.
“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Tứ mắt……?” Hàn Kì thiếu chút nữa bị dọa bay hồn vía, ngồi xổm người xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia vì khó chịu mà tái nhợt, một lòng đau thành hỗn loạn.
“Không biết, có thể là lạnh đi……” người trong lòng tựa hồ đã nói không nên lời, Phương Vu Hi nhìn quanh bốn phía, cảm thụ từng trận gió lạnh tám hướng đánh úp lại, không xác định hạ một cái kết luận.
“Vậy chạy nhanh về ‘Trúc ốc’ đi.” Đem một bàn tay Hoắc Mẫn Lăng đáp lên vai, Hàn Kì không nói hai lời liền ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng ngay cả đứng cũng không vững, bước nhanh đi hướng đường cũ.
Phương Vu Hi sửng sốt, mày lo lắng nhíu, cũng lo lắng đi theo.
Khó được có thể một mình ở chung một chút, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Ai…… Thật sự là không có thời vận……[[ Chúng mỗ nữ ]: Nga?[ cười gian ]]
“Tiểu Tứ mắt, Tiểu Tứ mắt.” Đau lòng nhìn tiểu gia khỏa ý thức không rõ trên giường, Hàn Kì vươn tay nắn nắn xoa xoa hai má phấn nộn, nhẹ nhàng kêu gọi.
“Như thế nào?” Phương Vu Hi bước nhanh đi tới, đứng ở đầu giường cúi thắt lưng, sờ sờ cái trán nhỏ toàn mồ hôi lạnh.
“Không biết, sao lại bỗng nhiên giống như hôn mê…… Không có chuyện gì đi?” Hàn Kì lo lắng nhìn về phía Phương Vu Hi, rõ ràng phát hiện gương mặt xinh đẹp kia cũng vô thố giống như mình.
“Không biết a…… Có phải nên đi kêu Nguyên di đến không a? Trời ạ…… Sao lại như vậy……”Tay sờ lên cái trán chạm được một mảnh lạnh lẽo, kinh hách thu trở về, đáy mắt lo lắng của Phương Vu Hi càng trầm.
“Ân, như vậy cũng tốt. Ân…… Tiểu Tứ mắt, xảy ra chuyện gì? Ngực không thoải mái sao?” Hàn Kì gật gật đầu, đang muốn đứng lên ra khỏi phòng lại thấy tay Hoắc Mẫn Lăng chộp vào ngực, năm ngón tay nắm chặt kiện áo T-Shirt tựa hồ đang ức chế cái gì.
Sợ hắn vì đau mà bấu vào thịt của chính mình, Hàn Kì vươn tay, muốn vặn bung ra hai bàn tay không ngừng vặn vẹo kia.
Ai biết, làm sao cũng gỡ không ra, khí lực của Hoắc Mẫn Lăng thật là đại kinh người.
Nhưng mà như vậy mới làm cho Hàn Kì càng lo lắng, khí lực lớn như vậy nếu tiểu gia khỏa bấu chính mình thì làm sao?
Vừa nghĩ tới đó lại xuất ra lực đạo lớn hơn nữa, muốn kéo xuống năm ngón tay đang không ngừng túm vặn cái áo.
“Mẫn Lăng, mau nói cho ta biết…… Làm sao không thoải mái?” Cầm trong tay một cái khăn lông thấm nước ấm, nhẹ nhàng điểm lên mồ hôi trên trán, Phương Vu Hi lo lắng đến độ sắp chết.
“Ngô…… Không có khí lực a……” Tay chộp lên áo nhẹ buông, Hoắc Mẫn Lăng nhắm mắt, hô hấp dồn dập, đem một tay phóng tới trên trán.
Xảy ra chuyện gì?…… Cảm giác…… cảm giác khí lực trên người đều bị ăn mòn……
Hảo nhuyễn…… Hảo vô lực…… Không được…… tay của hắn đều nâng không nổi ……
“Không có khí lực? Sao lại như vậy?” Nghe được tiểu gia khỏa trả lời, Phương Vu Hi vội vàng ở trong đầu tìm tòi bệnh trạng tương tự với lần này, lại bởi vì nóng vội nên cái gì cũng không nghĩ ra được.
“Tiểu Tứ mắt…… Ta thấy vẫn là đi gọi Nguyên di đến đây đi……” Hàn Kì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia khó chịu, tâm của mình cũng trở nên khó chịu theo, thật sự không thể tiếp tục ngồi xem, thân hình vừa ngồi xuống lại muốn đứng lên.
Này vừa đứng lên, tay Hoắc Mẫn Lăng nguyên bản đang cố gắng vặn xoáy, bỗng nhiên bị người lôi kéo.
“Có chút nóng…… vừa nóng…… Lại không có khí lực……” Cơ hồ đã vô ý thức lầm bầm lầu bầu, Hoắc Mẫn Lăng nắm chặt thứ đang khoát lên trên tay hắn, mặt trên truyền đến một cảm giác mát nhập vào nội tâm.
Thanh âm đứt quãng, hai tay kia bỗng nhiên bắt lấy hai người làm nhị thiếu càng thêm kinh ngạc.
“Mẫn Lăng, rất khó chịu sao?” Phương Vu Hi ngồi ở đầu giường, vươn tay đem Hoắc Mẫn Lăng trên giường ôm vào trong lòng.
“Hảo quái nga…… Nóng thành như vậy…… Ân…… Nóng……” Não bộ đã không tiếp thu được thanh âm bên ngoài, Phương Vu Hi ôm ấp làm cho Hoắc Mẫn Lăng một mảnh lửa nóng chấn động, khôn cùng mát lạnh, giảm bớt nhiệt nóng của hắn rất nhiều, thế là hoạt động không ngừng hướng trong lòng kia cọ đi.
Nhị thiếu ngồi ở bên giường sửng sốt, cơ hồ là hai đôi mắt cùng lúc ngạc nhiên chống lại.
Không phải bọn họ muốn đoán như thế…… Mà là…… lời nói Hoắc Mẫn Lăng phun ra càng ngày càng giống rên rỉ khi kích hoan……
Hơn nữa, vừa nóng…… lại không có khí lực…… Chẳng lẽ……
Ở trên tình trường tung hoành lâu như vậy, một đáp án có khả năng thật lớn lặng lẽ nổi lên trong lòng hai người.
Tim đập rõ ràng gia tốc, hai người mạnh mẽ nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng trên giường đang vặn vẹo không thôi……
Nhưng mà vừa thấy cảnh này, hai nam nhân vốn ẩn ẩn giấu diếm dục vọng trong nháy mắt liền bỏ qua gông xiềng lý trí!!
Trên thân đã không có chút khe hở, da thịt tuyết trắng như ngà voi rung động mang theo dụ hoặc quỷ dị, giống như mỗi lần kêu gọi bọn họ.
Mắt sắc nhìn thấy tay Hoắc Mẫn Lăng đã vươn đến lưng quần, Phương Vu Hi mãnh liệt chế trụ hai cái tay non mịn kia, một cái cúi người gần sát Hoắc Mẫn Lăng, nhìn vào đôi mắt trong suốt mà mê ly khó nhịn.
Một đạo thanh âm thấp trầm mà khàn khàn, nhẹ nhàng vang lên:“Mẫn Lăng, cho ta được không?”
Hoắc Mẫn Lăng đã không biết nên làm sao trả lời, mơ mơ màng màng nhìn bóng người mông lung trước mắt, cổ họng run lên, phát ra một cái đơn âm chết người:“Ân.”
…………
“Khó mà làm được, còn có ta a, Tiểu Tứ mắt……” Một đôi tay hữu lực bỗng nhiên từ phía sau đầu xuyên qua cánh tay (từ gốc là nách) Hoắc Mẫn Lăng, hoàn thành một vòng tròn, nhẹ nhàng đem thân thể trắng nõn dụ hoặc nhập vào trong lòng.
Mát lạnh đột nhiên tới làm cho Hoắc Mẫn Lăng cúi đầu rên rỉ, đôi môi phấn hồng khó chịu khẽ mân, hai cái má nhỏ trong sắc trắng lộ ra ửng hồng khẽ nghiêng, đáng yêu đến cực điểm. Đôi mắt nhỏ hướng về phía trước tĩnh lặng, ý thức dao động ở bên cạnh như gần như xa, làm cho hắn cố hết sức phân biệt ra gương mặt soái khí kia.
“Hàn hội trưởng……”
Vốn kêu thôi thì được rồi, nhưng là cố tình Hoắc Mẫn Lăng trúng mị dược, thanh âm này nghe ra giống như là ái ngữ thâm tình khi kêu gọi người yêu, làm Hàn Kì ở phía sau cả người run lên, giữa hai chân hướng lên trên cơ thể lại cố nén nhịn, chỗ xung yếu đã sắp nghẹn mà phá thoát quần dài màu đen.
“Ngươi này tiểu gia khỏa, thật sự là giết chết người……” Hàn Kì mỉm cười, thanh âm từ tính đã vì tình dục mà khàn khàn thấp trầm, bàn tay to đang vòng ôm nhẹ nhàng xoa tấm ngực hoạt mĩ trước người, cảm thụ sự mềm dẻo truyền đến dưới tay, bạc thần (môi) nhẹ day day tiểu vành tai, ám ách khó nhịn:“Ngươi bảo ta làm sao nghĩ không cần ngươi a?…… Cho ta được không? Tiểu Tứ mắt, đáp ứng ta…… Cho Hàn hội trưởng……”
“Ân……”
Lại là một tiếng ngâm mơ mơ màng màng mất hồn, Hoắc Mẫn Lăng bất tri bất giác đã đem chính mình bán cho hai đại hôi lang.
Nghe được câu trả lời, trên khuôn mặt tuấn tú cười đến ái muội, Hàn Kì cúi đầu, kìm lòng không đậu ở trên bên má phấn nộn nhợt nhạt in lại dấu hôn.
Bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Phương đại hội trưởng ngồi ở phía trước.
“Ngươi trước ta sau đi……” Hàn Kì thản nhiên nói, tuy rằng sắc mặt thực trầm tĩnh, nhưng đáy mắt rõ ràng thấy được sự khó nhịn lẫn không cam lòng.
“Ân?” Phương Vu Hi sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Kì lại bỗng nhiên nói ra như vậy. Dĩ vãng y cái gì cũng đều cùng hắn tranh, lần này sao lại…… Phượng nhãn vừa nhấc, cực độ khó hiểu nhìn Hàn Kì, hiển nhiên, hắn đối với lần thoái nhượng lần này của người này cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí là bất khả tư nghị…… Bởi vì hắn hiểu Hàn Kì, cái gì cũng đều muốn tranh thứ nhất, đặc biệt là hiện tại…… Nếu hắn không đoán sai, cảm tình của tên gia khỏa này đối với tiểu gia khỏa tuyệt đối không ít hơn hắn…… vậy…… Đến tột cùng là cái gì thúc đẩy y đem cơ hội như vậy chắp tay tặng cho hắn a?
Ôm ôm nhanh thân thể trong lòng đang nóng lên, Hàn Kì thật sâu nhìn thoáng qua cái đầu đang nâng kia, đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn Hoắc Mẫn Lăng của hắn, con ngươi chảy qua nồng đậm tình yêu.
Nhẹ nhàng hôn xuống trán Hoắc Mẫn Lăng, Hàn đại thiếu mới ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vu Hi, do do dự dự nói ra băn khoăn của hắn:“Ngươi hẳn là hiểu ta, ta không phải là người thực ôn nhu, Tiểu Tứ mắt mới lần đầu tiên…… Ta không muốn làm cho hắn bị thương……”
Phương Vu Hi nghe xong hiểu được, lặng yên hồi lâu, bỗng nhiên cúi người xuống, động tác chậm rãi vươn đầu lưỡi linh hoạt, nhẹ nhàng hàm một nhũ tiêm ở trên ngực Hoắc Mẫn Lăng.
Bởi vì dược tính của mị dược, nhũ tiêm phấn nộn đã đứng thẳng ngạo thịnh (ngập đầy cứng rắn), đỉnh tiêm tựa hồ muốn tích ra dịch thủy trong suốt……
Đầu lưỡi đặt trên nhũ tiêm, cẩn thận lướt qua nhũ thân khéo léo, theo đỉnh đầu tròn tròn chuyển xuống, quấn qua nhũ thân cũng đồng dạng tròn tròn, tiếp đó một ngụm hàm lấy.
“Ách!” Hoắc Mẫn Lăng nguyên bản ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Hàn Kì đôi mắt nhỏ trợn to, không biết vì cái gì, cỗ nhiệt kia lại không làm cho ý thức của hắn hoàn toàn xói mòn, còn sót lại một chút cảm giác nhận biết, làm cho hắn mơ hồ thấy được cảnh tượng đầu lưỡi giao triền trên nhũ tiêm nơi ngực mình, đôi môi xinh đẹp đang như oa nhi mút sữa, đưa nụ hoa của hắn trọn vẹn nhập trong miệng, ở trong miệng thưởng thức.
“A……” Không có gặp qua trường hợp quái dị như vậy, Hoắc Mẫn Lăng mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng cả người nóng bỏng vô lực làm cho hắn khó chịu, mà nụ hoa bị hàm lại truyền đến một trận mát lạnh tê đau, làm cho hắn đã không thể tự động điều khiển.
“Tiểu Tứ mắt……” Hai ngón tay nhẹ nắm lấy cái cằm thon nhỏ của Hoắc Mẫn Lăng, nhẹ nhàng nhấc về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sương mù khoảng cách ngưỡng hướng về phía hắn.
Cúi đầu, tay phải Hàn Kì vuốt lên bên má, chống đỡ cho cái đầu nhỏ kia tựa vào trong lòng mình, tiếp đó ở trên cánh môi phấn hồng đang hé mở ấn hạ một cái hôn thật sâu theo phương thức Pháp.
“Ngô……” Lấy khỏi bàn tay đang chống đỡ phía sau, Hoắc Mẫn Lăng vì hô hấp không được không khí mà thân mình hơi hơi nghiêng qua một bên, hai tay vòng quanh cổ Hàn đại thiếu, thế này mới làm cho hắn hơi dễ chịu chút.
Phương Vu Hi ngẩng đầu, nhìn hai hai người kia ôm hôn như keo như sơn, trong lòng không khỏi chảy qua một cỗ ghen tuông. Được rồi được rồi, tuy hắn là nam nhân đầu tiên có được tiểu gia khỏa, nhưng là…… nhìn hai người kia thân thiết như vậy…… Hắn chính là ghen tị a…… Ghen tị ghen tị ghen tị…… (= =|||)
Phượng nhãn đầy lòng chua xót mà đỏ lên, Phương Vu Hi có chút chán nản cúi đầu, giống như trả thù ở trên lớp bụng co dãn hung hăng cắn một ngụm.
Bỗng chốc đau đớn làm cho Hoắc Mẫn Lăng thoáng chốc đem ánh mắt chuyển tới trên người Phương đại hội trưởng đang vẻ mặt ghen tỵ dưới thân.
Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng nhìn mình, trên mặt Phương đại hội trưởng mới lộ ra một cái tươi cười vừa lòng.
“Hừ…… Đừng để ý đến hắn……” Hàn Kì đương nhiên là mất hứng, trừng mắt liếc nhìn Phương Vu Hi chiếm nhiều tiện nghi như vậy, lôi kéo lại ngăn chặn Hoắc Mẫn Lăng, đem cái đầu nhỏ kia hoàn toàn bao vào trong ngực, thật sâu cắn lên cánh môi không chuyên tâm kia.
Mục đích đã đạt tới, tuy rằng lại bị người kéo trở về, Phương Vu Hi vẫn như trước cười đến vui vẻ, ngồi dậy, đầu ngón tay thon dài giữ chặt lưng quần Hoắc Mẫn Lăng, nhẹ nhàng mà phóng tới một bên, còn lại giữa hai mắt là một kiện quần lót tiểu hùng (gấu nhỏ = =) đáng yêu, mặt gấu tròn tròn cơ hồ chiếm toàn bộ bề mặt tam giác, ở giữa mặt còn có chút hơi hơi nổi dậy.
Phương Vu Hi nhịn không được bật cười, hắn không phải giễu cợt cái quần lót ngây thơ này, mà là cảm thấy…… cái quần lót này thật sự rất hợp rất hợp với tiểu gia khỏa của hắn! Đáng yêu muốn chết, rất rất rất đáng yêu!
Môi đỏ mọng khẽ mân, phượng nhãn nhìn Hoắc Mẫn Lăng ngồi phịch ở trong lòng Hàn Kì, bỗng nhiên tựa đầu dán qua, xấu xa ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng nói nhỏ:“Mẫn Lăng, quần lót của ngươi cư nhiên là tiểu hùng …… Thật đáng yêu a……”
“Thật sự nha! Quần lót tiểu hùng nga……” Thanh âm mặc dù thấp, nhưng Hàn Kì ở một bên cũng nghe được, long mâu thoáng nhìn, dừng ở giữa hai chân đang trương thành chữ ‘v’, trên vị trí làm hắn lại kém chút không khống chế được quả nhiên phủ một kiện tiểu khố khố đáng yêu mà mộc mạc. Bạc thần nhếch lên, giơ lên một cái tươi cười xấu xa.
Hoắc Mẫn Lăng càng về sau ý thức lại càng rõ ràng làm sao nghe không được lời nói như vậy? Vừa nghe thấy nhị thiếu cư nhiên biến thái [- -+?] khích lệ quần lót của mình như vậy, nguyên bản lửa nóng mặt lại càng hồng, quẫn bách ngồi dậy, suy yếu muốn kéo qua cái gì đến che khuất ánh mắt sỗ sàng của hai người ở trên người mình.
Ai ngờ bàn tay vừa đến một nửa đã bị Phương Vu Hi cầm trụ, phản thủ xoay đến trên đầu.
“Hư ── tiểu Lăng đừng kích động, nơi đó thực đáng yêu a, đáng yêu làm cho người ta muốn cắn một ngụm……”
Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt nhìn Phương Vu Hi, bỗng nhiên phát hiện Phương hội trưởng bình thường luôn thực ôn hòa hôm nay lại có loại cảm giác rất háo sắc……[= =|| kỹ thuật ngụy trang của lang đều rất tuyệt……]
Không cho hắn nghĩ nhiều, môi Phương Vu Hi đột nhiên phủ lên kiện quần lót tiểu hùng, vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút liếm duyện vải bông bao lấy vật bên dưới.
Trên phân thân cảm thấy mềm mại xa lạ, mang một cỗ điện lưu nhẹ nhàng khoan khoái tô cốt (nhập xương= =), làm Hoắc Mẫn Lăng vừa e ngại vừa sợ, theo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân của mình.
Tiếc rằng lại bị Phương Vu Hi nắm chặt, hơn nữa còn bị tách ra càng giãn càng rộng, đầu lưỡi dao động, đem phân thân nho nhỏ hàm càng sâu càng nhu……
“A……” Yết hầu phát ra một đạo rên rỉ kinh dị, Hoắc Mẫn Lăng vô lực bưng kín miệng mình, không phải bởi vì cảm thấy thẹn,= = dù sao hắn cũng không hiểu được cái đó và cảm thấy thẹn có liên hệ gì, chính là, hắn thực kinh ngạc, mình cư nhiên vì hành động này mà phát ra thanh âm tô mị như vậy, bởi vì…… hắn ngay cả nói đều lười nói…… Sao lại sẽ……
“A…… Ân……” càng ghê tởm chán ghét hơn là Hàn Kì ôm hắn đang niết nhu nhũ tiêm đã trở nên diễm hồng của hắn…… Vô tự sách tham khảo hảo chán ghét!
“Tiểu Tứ mắt, đừng ô miệng, ngươi kêu rất dễ nghe nga……” Hàn Kì ôn nhu hôn lên cánh hoa đã bị chà đạp sưng đỏ của Hoắc Mẫn Lăng, tà ác khen.
Trên môi truyền đến xúc cảm vừa tê dại lại vừa thũng, Hoắc Mẫn Lăng giương đôi mắt sương mù, vô lực quyện quyện cái miệng nhỏ, mặt trên đã tràn đầy hương vị của Hàn Kì.
“A……” Thở hổn hển, Hoắc Mẫn Lăng nắm chặt Hàn Kì, đôi mắt nhỏ nhìn cái đầu chôn ở giữa chân mình, không khỏi xấu hổ quẫn bách muốn nhích người, muốn thoát đi động tác ái muội kia.
Nhưng Phương đại hội trưởng làm sao chịu a? Đầu lưỡi nhẹ nhàng từ trên mặt hình họa vẽ loạn vòng ngoài, đôi môi đỏ mọng hàm trụ vật nhỏ đã muốn trướng lên chậm rãi hấp, đầu lưỡi bên trong lại càng xấu xa ở trên thân nho nhỏ từng chút từng chút liếm động.
“Ân……”
Cuối cùng không biết qua bao lâu, Phương Vu Hi ngẩng đầu, nhìn kiệt tác dưới thân mình lần đầu tiên ‘Khẩu x’. Quần lót tiểu hùng đã bị nước bọt biến thành ướt sũng một mảnh, cái mặt gấu bởi vì ‘gia khỏa nho nhỏ’ bên trong thức tỉnh mà thay đổi hình dạng, trong lớp vải bông trong suốt màu da đỏ tươi như ẩn như hiện, vải bông dính dính ở mặt trên siết vòng quanh tiểu phân thân hình dạng tròn trịa.
Trời ạ, hắn hiện tại đã muốn tiểu gia khỏa này……
Nhưng là……
Thật sâu hít vào một hơi, liều mạng áp chế dục hỏa tán loạn trên phân thân, Phương Vu Hi bay nhanh hôn bên trong sườn đùi của Hoắc Mẫn Lăng một cái, tiếp đó ngồi dậy, hai tay vẫn nắm cái eo nhỏ lưu luyến lại dùng lòng bàn tay nhu nhu hảo da thịt có làm sao cũng sờ không đủ kia, đại ma chỉ (ngón tay cái) đi xuống chế trụ hai bên biên của quần lót tiểu hùng, bốn ngón tay còn lại cũng thuận thế hoạt vào mặt sau nhấc lên cái mông mềm tròn tròn như cánh hoa, xoạt một cái đem quần lót kéo đến đầu gối. Nâng lên một chân của Hoắc Mẫn Lăng, đem gót chân cẩn thận rời khỏi vòng quần lót, hai tay hơi hơi ra bên ngoài đỉnh đầu……
Hai chân bị áp thành hình chữ ‘m’, một mảnh cảnh xuân lộ trắng trợn……