Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Edit: Seni

Đương lúc suy nghĩ của Hạ Ngọc Hạm trăm chuyển ngàn xoay, chỉ nghe thấy một tiếng kêu trong trẻo vọng từ ngoài điện vào: “Mẫu hậu, hoàng huynh mang theo tân tẩu tẩu tới sao?”

Hạ Ngọc Hạm ngẩng đầu lên, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi chạy vội từ điện vào. Hắn lao đi cực nhanh, dường như mang theo gió dưới chân vậy.

Đặng thái hậu sợ hắn ngã, vội vàng hét lớn: “A Từ, chậm một chút!”

Lời Đặng thái hậu còn chưa dứt, thiếu niên kia đã chạy tới trước mặt mọi người, cười hì hì nói: “Ha ha, A Từ vận khí thật tốt, tới vừa lúc hoàng huynh mang tân tẩu đến chỗ mẫu hậu.”

Nghe hắn như vậy nói, Hạ Ngọc Hạm liền biết thiếu niên vừa tới là ấu tử của Đặng thái hậu, bào đệ của Lưu Dĩnh, Lưu Kỳ.

Tuy rằng năm ngoái Lưu Dĩnh phong Lưu Kỳ làm Việt Vương, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, Đặng thái hậu không nỡ để hắn rời cung một mình đến đất phong, Lưu Dĩnh bèn để hắn tiếp tục ở lại trong cung. Cho nên, bây giờ hắn mới có thể xuất hiện ở đây.

Chẳng qua, lúc này thấy Lưu Kỳ, dường như Lưu Dĩnh cũng không vui lắm, ngược lại nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi: “A Từ, lúc này đệ không ở Thái Học đường đọc sách, chạy đến đây làm gì?”

Nghe được lời này, trong mắt Lưu Kỳ toát ra vài phần chột dạ. Xem ra, hắn vẫn có chút sợ Hoàng đế ca ca này. Chỉ thấy hắn gãi gãi đầu, cười hì hì với Lưu Dĩnh, nói: “Thần đệ không dám lừa gạt hoàng huynh, thần đệ nói với phu tử mình thân mình không khỏe, phải về tìm Thái y xem bệnh một chút.”

“Đệ bị bệnh?” Lưu Dĩnh nhìn Lưu Kỳ, cười như không cười mà nói, “Ta thấy tinh thần đệ rất tốt, không giống có bệnh đâu!”

Lưu Kỳ cười ha hả hai tiếng, không dám đáp lời, đôi mắt lại liếc về phía Thái Hậu.

Đặng thái hậu tự nhiên biết Lưu Kỳ cầu cứu mình, vội cười giải vây cho hắn: “A Từ, ngươi còn chưa gặp qua Hoàng Hậu đi? Tới đó, mau hành lễ với tẩu tẩu.”

Lưu Kỳ vừa nghe vậy, vội nghiêng người, chuẩn bị chào hỏi Hạ Ngọc Hạm. Chẳng qua, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Ngọc Hạm và Thượng Quan Ánh Tuyết ngồi bên cạnh Đặng thái hậu, ngẩn người, sau đó mới chạy đến trước Hạ Ngọc Hạm, cười nói: “Vị tỷ tỷ này ngồi ghế trên, nhất định là Hoàng Hậu tẩu tẩu. Hoàng Hậu tẩu tẩu, A Từ có lễ.” Dứt lời cúi người hành lễ.

Hạ Ngọc Hạm vội đứng dậy, cười nói: “Việt Vương điện hạ không cần đa lễ.”

Lưu Kỳ đứng lên, ngẩng đầu tinh tế nhìn nhìn Hạ Ngọc Hạm, đôi mắt “Phút chốc” mà sáng ngời, cười nói: “Hoàng Hậu tẩu tẩu lớn lên cũng thật đẹp, khó trách hoàng huynh một hai không cưới tẩu tẩu không được.”

Nghe được lời này, mặt Hạ Ngọc Hạm đỏ lên, không biết đáp lời thế nào.

Đặng thái hậu nghe xong, vừa cười vừa quở trách: “A Từ, cũng không thể không biết lớn nhỏ nói chuyện với Hoàng hậu như thế, ngươi cho rằng Hoàng Hậu là Nhạc Lăng biểu tỷ của ngươi sao, có thể tùy ý nói giỡn? Một chút quy củ cũng không có!”

Hạ Ngọc Hạm vội nói: “Thái Hậu, không sao.”

Nghe thấy Đặng thái hậu quở trách mình, Lưu Kỳ không phục mà nói: “A Từ nào có không hiểu quy củ? Chỉ là A Từ không nghĩ tới nữ nhi của Hạ Tư Mã đẹp như thế, hâm mộ hoàng huynh phúc khí tốt thôi.”

Nghe vậy, Đặng thái hậu cong môi cười, nói: “Đúng vậy, A Từ của chúng ta cũng mười bốn rồi, hai năm sau là có thể làm mai. Ngươi đừng vội, lần tới có mệnh phụ mang theo quý nữ tiến cung, mẫu hậu nhất định lưu ý thật tốt cho ngươi.”

“Vậy mẫu hậu nói lời phải giữ lời, đừng quên nha!” Lưu Kỳ nhắc nhở..

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, toàn bộ người trong điện không nhịn được nở nụ cười.

Bị Lưu Kỳ nháo như vậy, vốn dĩ trong điện còn có vài phần xấu hổ, lại thay bằng không khí tường hòa vui mừng, mọi người nói chuyện cũng tự nhiên hơn, giống như nhi tử và bà mẫu chốn dân gian, con dâu ở bên nhau nhàn tản trò chuyện.

Thấm thoắt đã tới buổi trưa, Đặng thái hậu giữ Lưu Dĩnh và Lưu Kỳ ở lại dùng bữa với mình. Thấy Đặng thái hậu không mở miệng giữ mình lại, Hạ Ngọc Hạm liền cùng Đặng Nhạc Lăng, Thượng Quan Ánh Tuyết cùng nhau cáo từ.

Không nghĩ tới Lưu Kỳ thấy Đặng Nhạc Lăng cũng muốn đi, vội tiến lên lôi kéo nàng, kêu lên: “Lăng biểu tỷ, tỷ đừng đi a! Bàn cờ kia chúng ta mới chơi được một nửa, đệ còn nước. Đệ còn muốn chúng ta dùng xong cơm trưa, chúng ta chơi nốt.”

Nghe xong lời này của Lưu Kỳ, Đặng Nhạc Lăng vội giương mắt nhìn nhìn Đặng thái hậu, thấy Đặng thái hậu bưng chén trà lên, uống một ngụm, lại không nói gì, trong mắt nàng có một tia thất vọng, quay mặt đi, cười với Lưu Kỳ: “Điện hạ, thiếp còn có chút việc phải làm, ngày khác lại cùng người chơi nốt.”

“Cờ này đã để lâu rồi.” Lưu Kỳ bĩu môi, vẻ mặt bất mãn mà nói, “Trước đó vài ngày bọn họ nói tỷ sẽ xuất giá, không thể tiến cung gặp hoàng huynh, không cho tỷ tới, nhưng ta vẫn luôn chờ tỷ. Vì sao tỷ vào cung rồi, cũng không thể chơi cờ với ta? Không được, hôm nay thế nào tỷ cũng phải chơi xong mới được đi! Chẳng lẽ Nhạc Lăng biểu tỷ gả cho hoàng huynh thì sẽ không phải Nhạc Lăng biểu tỷ trước kia nữa sao.”

“Vậy……” Đôi mắt Đặng Nhạc Lăng đảo quanh, lại nhìn về phía Lưu Dĩnh.

Hai mắt Lưu Dĩnh nhìn Hạ Ngọc Hạm, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Đặng Nhạc Lăng lấy một cái.

Thấy thế, dường như Đặng Nhạc Lăng có chút hết hy vọng, khi nàng muốn đáp lại Lưu Kỳ, chỉ thấy Đặng thái hậu đặt chén trà trong tay xuống bàn, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tuệ phi, nếu Việt Vương muốn ngươi bồi hắn chơi cờ, ngươi liền lưu lại đi.” Dứt lời, nàng nhìn nhìn Hạ Ngọc Hạm, sau đó tự nở nụ cười, “Tiểu hài tử không nói đạo lý.”

Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm hơi hơi mỉm cười. Nàng biết, những lời cuối của Đặng thái hậu, là nói cho chính mình và Thượng Quan Ánh Tuyết nghe.

Đặng Nhạc Lăng thấy Đặng thái hậu rốt cuộc kêu mình ở lại, trên mặt mừng rỡ, vội hành lễ nói: “Đúng vậy, cô…… Thái Hậu.” Đợi khi nàng đứng dậy, đôi mắt lại liếc về phía Lưu Dĩnh, trong đó có niềm vui sướng không thể che dấu.

Hạ Ngọc Hạm và Thượng Quan Ánh Tuyết lại hành lễ với Thái hậu và Hoàng đế, đứng dậy rời Thiên Thọ cung. Dọc theo đường đi, Thượng Quan Ánh Tuyết thật cũng lễ nghĩa chu toàn, đi theo phía sau Hạ Ngọc Hạm về cung. Khi Hạ Ngọc Hạm rời đi, nàng vẫn luôn đứng trước cửa cung đưa tiễn, đợi sau khi Hạ Ngọc Hạm lên phượng liễn rời khỏi, nàng mới ngồi nghi liễn trở về Chung Linh cung của mình.

Hạ Ngọc Hạm ngồi trên phượng liễn, đi về phía Di Duyên cung. Khi đi ngang qua rừng đào, thấy lá đào non đều đã mọc, nàng không khỏi suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc đêm nay Lưu Dĩnh sẽ đi Cảnh An cung của Đặng Nhạc Lăng, hay là Chung Linh cung của Thượng Quan Ánh Tuyết? Nếu chỉ cần trông mặt mà bắt hình dong, không hề nghi ngờ hắn sẽ đi Chung Linh cung. Chẳng qua, Đặng Nhạc Lăng là biểu muội của hắn, lại được Thái Hậu yêu thích, để Thái Hậu an tâm, hắn đi Cảnh An cung cũng chưa biết được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thực sắc tính dã [1], nam tử thích sắc đẹp, hẳn là hắn vẫn sẽ đi Chung Linh cung sao?

[1] “Thực sắc tính dã”: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Ngọc Hạm cũng đoán không ra rốt cuộc Lưu Dĩnh sẽ đi nơi nào. Đột nhiên, nàng nở nụ cười tự giễu. Đêm nay hắn đi nơi nào, liên quan gì đến mình đây? Dù sao đêm nay, hắn sẽ không đến Di Duyên cung của mình. Vì thế, nàng vội loại trừ tất cả suy nghĩ về Lưu Dĩnh, Đặng Nhạc Lăng, Thượng Quan Ánh Tuyết trong đầu mình đi, không suy nghĩ phiền lòng việc này nữa.

Trở về cung, nghĩ Lưu Dĩnh hôm nay cũng sẽ không tới đây. Hạ Ngọc Hạm bèn kêu Hồng San cầm một bộ thường phục thoải mái để mình thay, dùng chút điểm tâm trưa, lại ngủ một giấc thật ngon, bù lại thời gian lăn lộn với Lưu Dĩnh tối hôm qua. Rời khỏi giường, nàng cảm thấy có chút nhàm chán, bèn kêu Hồng San cùng làm chút đồ thủ công. Qua bữa tối, lại kêu lên Hồng San đi dạo Ngự hoa viên. Nhưng thời tiết tháng hai còn có chút lạnh lẽo, không đi bao xa, Hạ Ngọc Hạm đã cảm thấy gió thổi rát má, bèn trở lại.

Hồi cung rửa mặt xong, thấy canh giờ còn sớm, muốn đi ngủ cũng không được, Hạ Ngọc Hạm đành cầm quyển《 Mười châu dị văn lục 》 dựa vào ghế trên giường lật xem. Đang xem hứng khởi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Bệ hạ cẩn thận dưới chân!”

Bệ hạ? Nghe thấy lời này, Hạ Ngọc Hạm ngẩn người một lúc lâu. Chẳng lẽ hoàng đế đến Di Duyên cung? Nhưng không phải đêm nay hắn sẽ đến chỗ Đặng Nhạc Lăng hoặc Thượng Quan Ánh Tuyết sao? Sao lại đến đây?

Đương lúc nàng chưa phục hồi tinh thần, Lưu Dĩnh đã vào tới cửa. Hạ Ngọc Hạm thấy thế, vội buông sách xuống, đứng dậy đón, hành lễ, nói: “Bệ hạ, thần thiếp tiếp giá muộn, còn xin thứ tội?” Dứt lời giương mắt nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Hồng San, trách vì sao không thông báo sớm một chút.

Lưu Dĩnh thấy nàng như vậy, vội cười nói: “Đừng trách bọn họ, là ta bảo bọn họ đừng lên tiếng.”

Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm đành phải cười cười, nói: “Cũng tại thần thiếp không nghĩ bệ hạ sẽ tới. Đúng rồi, sao bệ hạ lại tới đây?”

Vừa nghe lời này, Lưu Dĩnh dừng chân, xoay mặt liếc Hạ Ngọc Hạm một cái, nói: “Ta không tới đây thì đi đâu?” Nghe giọng điệu của hắn, dường như thấy câu hỏi của Hạ Ngọc Hạm rất kỳ quái.

Hạ Ngọc Hạm hơi run, trả lời: “Không phải bệ hạ đã đồng ý với Thái hậu đêm nay sẽ đi chỗ Tuệ phi, Thục phi các nàng sao?”

“Ta đồng ý với mẫu hậu khi nào? Chẳng lẽ A Dư đã nhớ nhầm?” Lưu Dĩnh hơi hơi mỉm cười, vươn tay ôm lấy vai Hạ Ngọc Hạm, cùng nhau đi về phía trong điện.

Hạ Ngọc Hạm nâng mặt nhìn Lưu Dĩnh một cái, vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Sáng nay ở Thiên Thọ cung, Thái Hậu nói bệ hạ tối nay đi chỗ Thục phi hoặc Tuệ phi, không phải bệ hạ đã đồng ý rồi sao?”

“Ta nào có đồng ý mẫu hậu? Ta chỉ nói ta hiểu rõ ý mẫu hậu, nhưng không đồng ý làm theo ý bà.” Lưu Dĩnh nở nụ cười, “Lại nói tiếp, nếu ta không nói như vậy, không phải mẫu hậu còn quấn lấy nàng không buông sao?”

Hạ Ngọc Hạm sửng sốt, ngay sau đó hiểu rõ Thái hậu bị Lưu Dĩnh lừa, cũng không khỏi cong môi cười, sau đó làm ra vẻ mặt Hoàng Hậu hẳn là nên có dáng vẻ hiền tuệ, nói: “Thái Hậu cũng là muốn để bệ hạ mưa móc công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Tuệ phi và Thục phi còn tiến cung sớm hơn thần thiếp, bệ hạ hay là nên bớt thời giờ đi xem các nàng.”

Nghe vậy, Lưu Dĩnh nhíu mày: “Hai người chúng ta mới tân hôn, không đề cập tới những người không liên quan khác.”

Thấy hình như Lưu Dĩnh có vẻ không hài lòng, Hạ Ngọc Hạm cũng không dám nói nữa.

Hai người đi đến ghế cạnh giường, Lưu Dĩnh tiện tay cầm lấy sách Hạ Ngọc Hạm vừa buông xuống, lật qua lật lại, cười nói: “A Dư còn thích xem mấy cuốn sách lạ này?”

Hạ Ngọc Hạm vội đáp: “Thần thiếp nhàm chán, tùy ý xem qua chút.”

“Vậy vừa hay, ta còn có vài tấu chương chưa phê xong. Không bằng, ta ở lại nơi này phê tấu chương, A Dư ngồi ở một bên đọc sách bồi ta, có được không?” Lưu Dĩnh nói.

“Dạ, bệ hạ.” Hạ Ngọc Hạm gật đầu cười.

Lưu Dĩnh nghiêm mặt nhìn nàng, nói: “A Dư, không phải ta đã nói với nàng, khi chúng ta ở cùng nhau thì không cần gọi ta là bệ hạ sao?”

Hạ Ngọc Hạm sửng sốt, ngay sau đó cười, nói: “Được, A…… A Nguyên.”

Lúc này Lưu Dĩnh mới vừa lòng gật gật đầu, sau đó gọi người cầm lên thêm mấy cái đèn, cầm tấu chương, ngồi trong điện phê duyệt. Hạ Ngọc Hạm cầm sách ngồi bên cạnh bồi hắn, thỉnh thoảng thêm mực cho hắn, gẩy bấc đèn. Chẳng qua, tấu chương này phê có chút chậm, đêm đã khuya cũng không thấy Lưu Dĩnh phê xong. Hạ Ngọc Hạm chịu không nổi, dựa vào án thư, dùng tay chống đầu, ngủ. Cũng không biết khi nào, nàng cảm giác có người ôm mình lên, nàng cả kinh, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lồng ngực Lưu Dĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.