Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 9: Chương 9: Chương 8




Edit: Tiểu Phong Tranh

Thời điểm tỉnh lại sáng hôm sau, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải là mơ. Hiện giờ, mình thật sự đã nhập cung, thật sự trở thành Hoàng hậu của Hoàng triều Đại Ung.

Đối Hạ Ngọc Hạm mà nói, vô cùng may mắn, lúc này Lưu Dĩnh không ở trong phòng, bằng không, nàng thật không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. Nàng nằm ở trên giường, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng thử đứng dậy, lúc đang chuẩn bị gọi người hầu hạ chính mình rời giường, chăn gấm long phượng từ nàng đầu vai rơi xuống, trên người bỗng lạnh. Nàng lúc này mới hoảng sợ nhận ra trên người chính mình không mặc y phục, vội vàng nuốt lời nói trên môi lại, tự mình đứng lên, cầm lấy áo trong mặc đặt ở mép giường mặc lên người, lúc này mới nói to ra ngoài cửa: “Người đâu!”

Lời nàng vừa dứt, lập tức nghe thấy có người đáp lại: “Đến đây, nương nương!”

Rất nhanh chóng, mấy cung nữ liền đẩy cửa ra vào. Đi trên cùng, là cung nữ Hạ Ngọc Hạm mang từ phủ theo - Hồng San.

Hồng San thấy Hạ Ngọc Hạm đã mặc xong áo trong ngồi ở mép giường, vội mỉm cười mà kêu lên: “Nương nương, người muốn rửa mặt?”

Nghe thấy Hồng San xưng hô với mình, từ “Cô nương” biến thành “Nương nương”, Hạ Ngọc Hạm ngẩn ra. Đúng vậy, hiện giờ, thân phận của mình không giống trước kia. Gả cho Hoàng đế, dĩ nhiên Hồng San không thể lại gọi mình là cô nương. Đúng rồi, cũng không biết Hoàng đế ra cửa khi nào. Vì thế, nàng ngẩng đầu, nhìn Hồng San, hỏi: “Hồng San, bệ hạ thức dậy khi nào?”

“Bẩm nương nương, trời chưa sáng bệ hạ đã thức dậy.” Hồng San cười đáp.

Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm gật gật đầu: “À.” Sau đó cũng không tiếp tục hỏi hành tung của Lưu Dĩnh, đứng dậy chuẩn bị rửa mặt. Cho dù nàng là Hoàng Hậu, mới làm chủ cung Di Duyên này đã hỏi thăm hành tung của Hoàng đế cũng rất không thỏa đáng.

Hồng San thấy Hạ Ngọc Hạm đứng lên, vội vàng tiến lên đỡ nàng, ôn tồn nói: “Nô tỳ hầu hạ nương nương tắm rửa trước chứ?”

“Ừ.” Hạ Ngọc Hạm lại gật đầu.

Hồng San thấy Hạ Ngọc Hạm gật đầu, bèn đỡ nàng ra cửa đi đến phòng tắm. Trước khi ra cửa, Hạ Ngọc Hạm quay đầu lại, thấy hai cung nữ đang sửa sang lại giường. Nghĩ đến tối hôm qua sau khi dây dưa với Lưu Dĩnh, hai người lưu tại những cái đó dấu vết kia trên giường, mặt nàng “Rào rào” đỏ lên, vội vàng rời đi.

Chờ nàng tắm xong, trong phòng đã thu dọn xong, đệm chăn trên giường đều đã đổi mới. Thấy Hạ Ngọc Hạm bước vào điện, một cung nữ khuôn mặt trắng nõn, chừng hai mươi tuổi bước lên, hành lễ với nàng: “Nô tỳ Thu Huỳnh, gặp qua Hoàng Hậu nương nương.”

Hạ Ngọc Hạm mỉm cười nâng tay: “Đứng lên đi.”

Thu Huỳnh đứng dậy, cười nói: “Tạ Hoàng Hậu nương nương.”

Hạ Ngọc Hạm cười gật gật đầu, ngay sau đó quay sang nói với Hồng San: “Hồng San, em đi lấy trâm hoa mai vàng trong hộp đến đây, ta muốn đem trâm tặng cho Thu Huỳnh.” Nhìn phục sức và cách ăn mặc của Thu Huỳnh, hẳn là cung nữ chưởng quản của Di Duyên cung, mình mới đến, dĩ nhiên muốn lung lạc nhân tâm.

“Dạ.” Hồng San lên tiếng, vội xoay người đi đến chỗ hộp trang điểm lấy cây trâm.

Thu Huỳnh lại là vẻ mặt sợ hãi: “Vô công bất thụ lộc [1], nô tỳ không dám nhận trọng thưởng của nương nương.”

[1] Vô công bất thụ lộc: Không có công lao không dám nhận bổng lộc.

“Ta nói ngươi nhận được thì nhận được.” Nghe Thu Huỳnh nói như thế, Hạ Ngọc Hạm cười mỉm, mở miệng, “Ta mới vừa tiến cung, còn nhiều chuyện chưa rõ, tuy nói trước kia đã có ma ma dạy quy củ trong cung, chung quy vẫn có chút không thạo, về sau còn nhờ ngươi nhắc nhở nhiều hơn.”

Nghe Hạ Ngọc Hạm nói như thế, Thu Huỳnh vội nói: “Hoàng Hậu nương nương không cần như vậy, đây đều là việc nô tì nên làm.”

Hạ Ngọc Hạm kéo tay Thu Huỳnh, cười ha hả nói: “Tuy là nói như vậy, chẳng qua là, ngươi làm rất tốt, dĩ nhiên ta nên thưởng.”

Nghe xong lời này của Hạ Ngọc Hạm, Thu Huỳnh không từ chối nữa. Tuy nói Hạ Ngọc Hạm nói nàng thưởng mình trâm này, là vì mình làm việc tốt, nhưng cho tới bây giờ mình còn chưa làm được việc gì cho nàng, ở đâu ra phần thưởng? Bây giờ mình nhận thưởng trước, cho thấy về sau nhất định mình sẽ làm việc tận lực vì nàng. Nếu mình không nhận trâm này, ý nói mình không làm việc cho nàng, tự nhiên là không dám.

Đương lúc lòng Thu Huỳnh trăm chuyển nghìn xoay, Hồng San đã cầm trâm hoa mai trở lại. Hạ Ngọc Hạm thuận tay tiếp nhận cây trâm, nhét vào trong tay Thu Huỳnh.

Thu Huỳnh dừng một lát, nhún thân bái tạ nói: “Nô tỳ tạ Hoàng Hậu nương nương thưởng.”

“Được rồi, mau đứng dậy đi.” Hạ Ngọc Hạm cười nói.

“Tạ Hoàng Hậu nương nương.” Thu Huỳnh đem trâm hoa mai để vào bên trong tay áo, lúc này mới đứng lên.

“Vậy mới tốt.” Hạ Ngọc Hạm gật gật đầu nhìn Thu Huỳnh.

Thu Huỳnh còn nói thêm: “Nô tỳ hầu hạ Hoàng Hậu nương nương chải tóc đi.”

“Không cần.” Hạ Ngọc Hạm cười cười, nói, “Để Hồng San chải đầu cho ta là được, ngày thường đều là nàng chải đầu cho ta.”

“Hoàng Hậu nương nương, kiểu tóc người chải hôm nay, không giống như trước kia, nô tỳ sợ Hồng San muội muội không quen tay, trì hoãn thời gian đi thỉnh an Thái hậu nương nương. Không bằng để nô tỳ hầu hạ nương nương trước, đợi Hồng San muội muội quen tay, lại để nàng hầu hạ nương nương.” Thu Huỳnh cười nói.

Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm dừng một chút, sau đó gật đầu nói: “Ngươi nói lời này cũng có lý.” Dứt lời quay đầu lại nói với Hồng San, “Hồng San, hôm nay em theo Thu Huỳnh học đi.”

“Dạ.” Hồng San lên tiếng, sau đó đỡ Hạ Ngọc Hạm đến bên bàn trang điểm, mình thì đứng sang một bên.

Thu Huỳnh đi lên phía trước, chải đầu cho Hạ Ngọc Hạm.

Qua gương đồng trước mặt, Hạ Ngọc Hạm thấy Thu Huỳnh nhanh nhẹn xoắn tóc mình thành một búi tóc nhỏ, sau đó hợp lại, thành một búi tóc mẫu đơn. Vốn trên mặt nàng còn vài phần thiếu nữ trẻ con, nháy mắt liền rút đi ngây ngô, thêm vài phần dáng vẻ của thiếu phụ.

Thấy vậy, Hạ Ngọc Hạm không khỏi thầm khen trong lòng, Thu Huỳnh này, thật là khéo tay.

Búi tóc xong, Thu Huỳnh khom lưng, cười nói với Hạ Ngọc Hạm: “Nương nương, chọn mấy món trang sức để nô tỳ cài lên cho người đi ạ.” Nói xong, nàng mở một loạt hộp lớn nhỏ trên bàn trang điểm, đầu hoa trang sức các trong hộp lóe ra ánh sáng, làm Hạ Ngọc Hạm nhất thời có chút hoa mắt. Những trang sức này đều là do Lưu Dĩnh chuẩn bị cho nàng, từng món từng món đều có giá trị vô cùng xa xỉ.

“Nương nương thích món nào?” Thu Huỳnh hỏi.

“Nhiều như vậy, ta cũng không biết nên chọn như thế nào đây.” Hạ Ngọc Hạm nhìn những hộp trang sức đó, hoàn toàn không biết xuống tay như thế nào.

“Nếu A Dư lưỡng lự, không bằng để cho ta tới chọn giúp A Dư đi.” Một giọng nói trong trẻo của nam tử vang lên.

Nghe giọng nói này, Hạ Ngọc Hạm ngẩn ra, vội quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, Lưu Dĩnh đang bước vào cửa. Lúc này hắn không mặc y phục vàng sáng như hôm qua, thay một thân thường phục màu xanh, có vẻ thanh thoát hơn nhiều.

Thấy Lưu Dĩnh đi mau đến trước mặt mình, nàng vội đứng dậy, hành lễ với Lưu Dĩnh, cười nói: “Có thể được bệ hạ tự mình chọn cho thần thiếp, thần thiếp mong mà không được.”

Nghe xong lời này, dường như trong lòng Lưu Dĩnh cực kì dễ chịu. Chỉ thấy hắn hơi hơi mỉm cười, sau đó lấy một hộp gỗ khắc hoa từ hộc tủ bên dưới bàn trang điểm, mở hộp ra, một trâm hoa sen vàng nạm ngọc đang nằm trong đó. Chỉ thấy trên mặt đóa hoa sen ngọc kia, mặt trên còn nạm bảo thạch màu hồng nhạt, dùng phỉ thúy chạm thành lá xanh, khảm chặt bên trâm vàng, cực kỳ tinh xảo, trong lòng Hạ Ngọc Hạm không khỏi tán thưởng vạn lần.

“Ta vừa nhìn thấy trâm này, liền cảm thấy nó cực xứng với nàng, cố ý giữ lại cho nàng.” Hắn nhìn nàng mỉm cười.

Nàng tên là Ngọc Hạm. Bạch ngọc, phỉ thúy toàn là ngọc, mà Hạm, nghĩa là hoa sen. Trâm này, ngụ ý tên nàng ở trong, quả thật tinh xảo. Hắn chọn trâm này tặng cho mình, cũng coi như có lòng.

Hạ Ngọc Hạm ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng cười với Lưu Dĩnh: “Thần thiếp đa tạ bệ hạ.”

Khóe môi Lưu Dĩnh hơi hơi cong, lại không nói gì chỉ vươn tay ra, cầm trâm sen ngọc, nhẹ nhàng cài vào búi tóc đen nhánh của Hạ Ngọc Hạm, sau đó lướt mắt, yên lặng nhìn nàng.

Bị hắn dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú như vậy nhìn, Hạ Ngọc Hạm chỉ cảm thấy trong lòng mình nhảy dựng lên, tay chân cũng không biết nên để thế nào, đôi mắt cũng không biết nên nhìn về phía nào, chỉ đành cúi đầu thẹn thùng.

Thấy dáng vẻ nàng lúng túng thẹn thùng, hắn không khỏi cười thành tiếng. Một lát sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, hỏi: “A Dư đã chuẩn bị xong chưa?”

“Hồi bệ hạ, thần thiếp đã chuẩn bị xong.” Hạ Ngọc Hạm nhẹ giọng đáp.

“Vậy bây giờ chúng ta đi cung Thiên Thọ thỉnh an mẫu hậu đi.” Lưu Dĩnh nói.

“Dạ.” Hạ Ngọc Hạm gật gật đầu.

“Đi theo ta.” Nói, Lưu Dĩnh mỉm cười kéo tay Hạ Ngọc Hạm, đi ra ngoài.

“Thần thiếp tuân mệnh.” Hạ Ngọc Hạm cười cười.

Lưu Dĩnh quay mặt lại, nhìn Hạ Ngọc Hạm, nói: “A Dư, sau này khi chỉ có ta và nàng, không cần xa lạ như thế.”

Hạ Ngọc Hạm sửng sốt, đôi mắt trong như nước lóe lên, sau đó hỏi: “Vậy... Vậy thần thiếp phải xưng hô với bệ hạ như thế nào?”

“A Dư có thể gọi ta là A Nguyên.” Lúc nói chuyện, tay hắn xoa nhẹ lòng bàn tay nàng.

Nghe hắn nói thế, lòng nàng khẽ run lên, chỉ cảm thấy từng luồng ngứa, mềm mại, ma ma cảm giác từ lòng bàn tay, liên tục truyền tới đáy lòng mình.

“A Dư thấy thế nào?” Hắn cười hỏi.

Nàng cắn cắn môi, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tất cả thần thiếp đều nghe, nghe bệ hạ.”

“Nếu nghe ta nói, vậy nàng còn gọi là bệ hạ?” Hắn nâng mi, “Còn nhắc lại một lần nữa!”

Nghe vậy, mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ lúc lâu, mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “A, A Nguyên.”

“Không nghe thấy.” Hắn cố ý làm khó dễ nàng.

Thấy thế, nàng chỉ phải bất đắc dĩcười, nâng giọng: “A Nguyên!”

“Vậy mới phải.” Hắn vừa lòng gật gật đầu, lôi kéo nàng đi về phía cửa, “Chúng ta mau đến cung Thiên Thọ thôi, đừng để mẫu hậu chờ lâu.”

“Được.” Nàng đi theo bước chân của hắn, bước nhanh ra ngoài điện, khóe môi không ý thức cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.