“Đại ca, A Kiệt đòi có Thiên Sơn Tuyết Liên, ta muốn có Tuyết Đông Thanh.”
“Cái gì? Ngươi muốn lấy mạng ta? Mặc kệ ngươi!”
“Người đâu, mang giấy bút cho ta, Nhị chủ tử muốn viết hưu thư!”
“Ta đi! Chuẩn bị ngựa!”
Mây mưa xong Tần Chính vẫn luyến tiếc ôm chặt Quần Ngạo không chịu rời đi.
Quần Ngạo lấy tay vỗ Tần Chính một cái, “Mau đứng dậy tắm rửa, ôm dính như vậy thật khó chịu!”
“Ân.” Tần Chính trả lời, bàn tay chậm rãi vuốt ve trên lưng Nhị phu nhân, vuốt dọc lên cổ, Quần Ngạo liền nắm lấy tay hắn, “Ngươi làm sao vậy? Đã hai lần còn không...”
Tần Chính không nói tiếng nào, nắm tay Quần Ngạo đè chặt xuống gối, thừa dịp Nhị phu nhân không thể nhúc nhích, liền thẳng người một lần nữa tiến vào cơ thể Quần Ngạo.
“Ân...!” Quần Ngạo kêu lên đau đớn, hắn không nghĩ Tần Chính lại mạnh bạo như vậy.
Tần Chính luật động rất nhanh, một tay còn thuần thục mân mê thân trước của phu nhân, “Quần Ngạo...cao một chút...”
Hắn còn có thể nói gì? Chỉ biết nghe lệnh ngoan ngoãn nâng cao người hầu hạ Lão gia...
Đến khi tiểu huyệt của phu nhân đã đầy tràn, Tần Chính mới chịu thả tay, ghé sát lên mặt Quần Ngạo mạnh mẽ thở dốc.
“Đã thỏa mãn? Đã vừa lòng?” Quần Ngạo cũng mở miệng thở dồn dập, bụng hắn đang nóng như lửa.
“Bị thương rồi...” Tần Chính nhẹ nhàng vỗ về Quần Ngạo, nhìn thấy tiểu huyệt sưng đỏ có chút đau lòng.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Kì quặc!” Quần Ngạo xoay người nhìn Tần Chính, “Là ai trêu chọc ngài Lão gia? Nói nói!”
Nhìn thấy Nhị phu nhân không những không trách cứ, ngược lại còn rất dịu dàng quan tâm, Tần Chính ấm đến tận tim gan, thân thủ đỡ lấy Quần Ngạo, chui đầu vào cổ hắn cọ cọ, “Quần Ngạo...Ngươi có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?” Hỏi không đầu không đuôi như vậy hắn làm sao trả lời.
“Ngươi cùng A Kiệt chẳng lẽ không có chút hối hận đã gả cho một nam nhân?”
“A Kiệt như thế nào ta không biết...Ta...không hối hận...” Quần Ngạo biết Tần Chính trong đầu đang suy nghĩ miên man, vỗ nhẹ vai hắn nói, “Bởi vì đó là ngươi, dù là ngươi gả cho ta hay ta gả cho ngươi, ta nhất định không hối hận.”
“Thật không?” Tần Chính chống tay nhìn Nhị phu nhân, “Lúc trước ai đã một mực gào thét đòi thượng ta, nếu ta không sớm phát hiện đã bị ngươi chuốc mê...”
“Cái đó...không phải rốt cuộc cũng bị ngươi thượng sao...Hay là hôm ấy suýt nữa bị Sĩ Thần... ngươi mang hận trong lòng nên vừa rồi mới...”
“A ha hả...không có không có...” Tần Chính miễn cưỡng cười, “Ta lại tiểu nhân vậy sao?”
Kỳ thật Tần Chính cũng không phải muốn trả thù, chẳng qua Sĩ Thần làm cho hắn cảm thấy rất bức bối, nhịn không được liền đối với Quần Ngạo... mang Quần Ngạo thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân của mình. Hôm ấy bị Sĩ Thần điên loan đảo phượng, không chỉ sợ hãi mà trong lòng cũng có một cảm giác rất khó chịu. Thật sự rất khó chịu!
Quần Ngạo có phải cũng cảm giác như vậy?
“Ta không sao...” Quần Ngạo thích nhất nhìn thấy trong đôi mắt Tần Chính có in hình bóng của hắn.
Tần Chính nở nụ cười, cúi đầu cọ cọ chóp mũi Quần Ngạo, hai bàn tay nhấc bổng hắn lên ôm vào ngực, “Mau đi tắm rửa sạch sẽ, nếu không ngày mai dậy không nổi.”
“Hừ! Ngươi nghĩ bị ngươi làm cho thành như vậy, ngày mai còn có thể dậy nổi?” Thấy Tần Chính ôm mình lên rất dễ dàng, Quần Ngạo thầm hạ quyết tâm nhất định sau này phải ăn cho thật mập.
- ---------
“Lão gia...ngươi mau dừng tay!” Nam Cung Kiệt hiện tại rất muốn ban cho Tần Chính một chiêu Toái Tâm Chưởng.
Triển đại ca đã sớm cảnh cáo hai ngày nay Tần lão gia không được bình thường, cũng không nghĩ hắn lại nổi điên đến mức này....
“Mau dừng tay!” A Kiệt bị gai hoa hồng đâm đau, sương sớm lạnh lẽo cũng khiến hắn rất khó chịu.
Tần Chính bị A Kiệt phản ứng, không ngờ lại biến thành bị kích thích mãnh liệt, nhanh chóng điểm huyệt A Kiệt khiến hắn không nhúc nhích nổi, cứ như vậy hung hăng cởi sạch y phục trên người Thất phu nhân.
“Tần Chính!” A Kiệt tức giận gọi, “Ngươi nếu dám ở đây...ở đây...ta làm thịt ngươi!”
Tần Chính nghe dọa cũng tỉnh táo một chút, có điều hắn đang trong hoàn cảnh không thể dừng lại, nhìn thấy A Kiệt trần trụi nằm trong bụi hoa, Tần Chính cảm giác lửa đã lên đến đỉnh đầu. Cung đã giương không thể không bắn.
“A Kiệt...” Tần Chính ý đồ dùng kế [ai binh] dụ dỗ Thất phu nhân.
“Không bàn nữa! Mau đưa quần áo cho ta mặc!” Hắn đường đường là một Môn Chủ, ban ngày ban mặt giữa trời lại làm loại chuyện này, chết cũng không làm.
“Xin lỗi...A Kiệt...” Tiểu huyệt còn chưa khai nở đã bị mạnh mẽ thâm nhập, lại đang ở giữa Hoa viên, A Kiệt chỉ biết cắn răng không thể la to.
A Kiệt làm cho Tần Chính hưng phấn rất lâu...
Ân ái dưới hoa, chết cũng làm ma phong lưu.
=====Ngụy Vô Song - Triển Quần Ngạo, Nam Cung Kiệt=====
Hoài Lĩnh Nam Cung thế gia cùng Lạc Dương Triển gia vốn là thâm giao, trong chốn võ lâm hai nhà đều rất có địa vị, thế hệ nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, trong số các anh hùng trẻ tuổi phải kể tới Nam Cung Kiệt cùng Triển Quần Ngạo, trưởng bối hai bên thường xưng danh bọn họ bằng một câu “Anh Hùng Hào Kiệt, Ngạo Thị Quần Hùng.”
Tổ phụ kiệt xuất như vậy, hậu bối há có thể kém cỏi. Triển Quần Ngạo cùng Nam Cưng Kiệt tính cách khác nhau hoàn toàn, nhưng đều rất tài giỏi. Quần Ngạo tuy còn trẻ tuổi cũng đã sớm học hết toàn bộ võ nghệ của phụ thân. Nam Cung Kiệt ở trong Nam Cung thế gia cũng được xem là người nhỏ tuổi nhất luyện được Toái Tâm Chưởng.
Anh hùng tích anh hùng, hai vị anh hùng thiếu niên dĩ nhiên cũng là huynh đệ tốt của nhau.
- ---------
Năm đó, hai người được sự chấp thuận của phụ mẫu, cùng nhau kết bạn bước chân vào giang hồ, đi khắp nơi trừ bạo giúp yếu rất thích chí.
Vốn tưởng rằng trong Võ Lâm rất khó gặp được đối thủ cùng thế hệ, nhưng không ngờ là sơn ngoại hữu sơn.
- ---------
A Kiệt cầm thứ quả màu xanh cắn một miếng, vừa chua vừa chát, “Triển đại ca, ngươi chắc chắn cái này có thể ăn?”
“Được...” Quần Ngạo che miệng kêu hai tiếng, “Hầu tử ăn được thì người cũng ăn được.”
“Vậy à...” A Kiệt thật sự là không muốn ăn thức ăn của hầu tử, có điều trong bụng lại đang sôi òng ọc...
Ngẩng đầu nhìn mây mù đang kéo đến dày đặc, Quần Ngạo nhíu mày hỏi, “Bây giờ đang là chính ngọ phải không?”
“Không biết!” Nếu không thể ra khỏi khu rừng này, nhất định sẽ chết đói. Nghĩ đến đó A Kiệt lại cắn thêm một miếng, vừa định nuốt xuống cổ họng liền nghe được một thanh âm vang dội.
“Không được ăn!” Một hạt thông đen bắn vào tay A Kiệt, “Cái này không ăn được.”
Một thiếu niên áo lam tiến lên cướp lấy dã quả trong tay Quần Ngạo ném xuống đất, “Thứ này có độc.”
“Có độc?”
“Ân. Không đến nỗi mất mạng nhưng sẽ làm dạ dày bị thương.”
“Dạ dày bị thương cũng hơn bị chết đói!” A Kiệt lắc đầu.
“Hai vị...không có tiền?”
Nhìn thấy thiếu niên lấy ra một ít bạc, Quần Ngạo vội ngăn cản, “Đa tạ tiểu ca, chúng ta trong người có mang ngân lượng, nhưng ở đây dù mang bao nhiêu ngân lượng cũng vô ích.”
“Vì sao? Ra khỏi cánh rừng này có một thôn trấn, bán rất nhiều hàng hóa.” Thiếu niên trên mặt vẫn ngơ ngác như cũ.
“Ngươi biết đường ra khỏi rừng?”
“Các ngươi bị lạc?” Thiếu niên lại có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, khu rừng quỷ quái không biết có loại kỳ môn thuẫn giáp nào, chúng ta đi đã năm ngày vẫn không thể ra khỏi.” A Kiệt ai oán kêu.
“Kỳ môn thuẫn giáp?” Khu rừng này tuy địa hình phức tạp, nhưng cũng không đến nỗi kỳ môn thuẫn giáp, “Ta dẫn hai vị đi.”
“Vậy làm phiền thiếu hiệp.” Quần Ngạo cung tay nói.
“Đừng gọi như vậy! Ta tên Ngụy Vô Song.” Ngụy Vô Song cũng cung tay hoàn lễ.
“Thì ra là Ngụy huynh đệ, đa tạ.” Quần Ngạo nhìn thấy trên đầu Ngụy Vô Song tóc vẫn chưa được buộc, liền nghĩ hắn chắc hẳn là nhỏ tuổi hơn mình.