Kỳ Nhi chân mày nhướng cao, điềm báo hắn thật sự là đang phát hỏa.
“Đủ rồi!” Tần Chính không hề thương hoa tiếc ngọc mạnh mẽ đẩy nam nhân đang ôm chặt mình ra. “Người đâu! Đem người này đuổi ra ngoài!”
Gia đinh hộ vệ gặp thất vị chủ tử không phản đối liền lập tức nghe lệnh Lão gia xông vào lôi người kia đi.
“Tần Chính, ngươi thật không nhớ rõ ta?” Nam tử vẫn giữ chặt tay áo Tần Chính.
“Đại hiệp, tổ tông, tại hạ thật sự không biết ngươi, cầu ngươi đừng hại ta nữa!” Tần Chính thở dài, cung tay mấy cái cầu cho nam tử mau mau rời đi.
“Vậy ngươi có nhận ra ngọc bội này không?” Nam tử từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội.
Ngọc bội xanh biếc trong suốt, bên trên tinh mỹ khắc chữ, tựa hồ là....chữ [Tề].
Không đợi Tần Chính tiếp nhận ngọc bội, Lâm Tề vội bước tới đoạt lấy, cẩn thận nhìn xem, quả thật là chữ [Tề]. Đây chính là tín vật đính ước của hắn với Tần Chính.
Lâm Tề đưa ngọc bội lên cao, dùng đôi mắt thỏ con đỏ đỏ chằm chằm nhìn Tần Chính. Đây là chuyện gì?
“Ngọc bội vì sao ở trên người ngươi?”
“Năm năm trước, ngày mười tháng tám, Lạc Dương Hồng Tụ Lâu, ngươi còn nhớ chuyện đêm đó không?”
“Là ngươi.”
“Vậy là chính xác?” Kỳ Nhi bước lên tùy tay cầm một chiếc hãn khăn đưa cho Tiểu Lâm, “Lau nước mắt đi! Khó coi chết được.”
Lâm Tề vẫn khư khư giơ ngọc bội lên cao, một cái chớp mắt cũng không muốn động, nhìn Tần Chính chờ hắn giải thích.
“Đêm đó ta......Đó là bất đắc dĩ.......Tiểu Lâm tin ta, ta không phải cố ý đánh rơi ngọc bội.....Ta cũng không cho hắn......Không biết hắn ở nơi nào nhặt được.....”
[Nói chậm một chút, ta không hiểu.] (lời của Tiểu Lâm ở trong dấu [ ] vì bạn ấy không phải nói mà là nhép miệng)
“Ta ta.......ta cũng không biết nên nói thế nào......Một lời khó nói hết.....Nói đến rất dài........”
[Một lời khó nói hết thì dùng hai ba lời, nói đến rất dài thì nói ngắn gọn thôi...!]
“A........ân a..........” Tiểu Lâm bắt đầu nức nở.
“Nghe đồn Dược Vương Lâm Tề có thể nghe không thể nói, thì ra chỉ là đọc thần ngữ.” (đọc âm trên môi)
“Câm miệng!” Kỳ Nhi cùng Tần Chính đồng thời lên tiếng.
“Nghiêm Ổ Chủ, cẩn thận lời nói của ngươi!”
“Được được, Đại chủ tử!” Nghiêm Thanh Nhẫm lơ đãng nói.
Tiểu Lâm khóc càng lúc càng lớn, hơi thở dồn dập dồn dập cơ hồ sắp ngất đi. Kỳ Nhi hướng A Kiệt giao mắt một cái, A Kiệt âm thầm tiến ra phía sau Tiểu Lâm điểm thụy huyệt của hắn cho hắn ngủ, rồi ôm hắn về phòng.
“Ta hỏi lại một lần, ngươi và hắn đã từng ân ái với nhau phải không?”
“Đó là bởi vì.........”
“Đừng có giải thích, có hay không có?” Kỳ Nhi tàn khốc nói.
“Có....”
“Tốt lắm!” Kỳ Nhi vỗ tay cười lạnh, “Tiểu Bính Tử, mau phân phó hạ nhân chuẩn bị tân phòng, Lão gia phải thú tân chủ tử!”
“Ta không thú.” Tần Chính giữ chặt tay áo Kỳ Nhi.
“Ngươi dám? Ta bảo ngươi thú, ngươi phải thú!”
“Ta căn bản không có thích hắn.”
Những người khác đều đã rời đi, chỉ còn lại Kỳ Nhi, Tần Chính cùng Nghiêm Thanh Nhẫm. Kỳ Nhi quay đầu lại nhìn Tần Chính, thản nhiên nói: “Ngươi đã thú bảy người, thú thêm một thì ngại gì?”
“Kỳ Nhi....”
Hắn thật là khờ, thật là xuẩn, hắn như thế nào lại từng nghĩ oán hận trong lòng Kỳ Nhi sẽ sớm theo thời gian trôi đi, hắn như thế nào lại nghĩ chỉ cần ngang hàng đối đãi từng người, Quần Ngạo, Vân Phi, Sĩ Thần, Duy Nhất, Tiểu Lâm cùng A Kiệt bọn họ sẽ thỏa mãn.
“Lão gia......”
“Đừng gọi ta!”
Hắn cần tỉnh táo lại, hảo hảo ngẫm lại, hảo hảo ngẫm lại mình như thế nào bù đắp yêu thương các phu nhân, phải bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh......
“Người đâu, không xong rồi, Lão gia, Lão gia nhảy xuống hồ tự sát-----------! Người đâu mau đến!”
- ---------
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
“Nếu muốn cứ bảo ta đơn giản cho ngươi một kiếm, đỡ ngươi bị chết ngạt.” Kỳ Nhi hai mắt đỏ đỏ nhìn hắn.
Tần Chính cuộn mình trong lòng Kỳ Nhi, cảm nhận thân thể ấm áp của hắn. “Tiểu Bính Tử trời đánh, như thế nào lại bảo Lão gia tự sát? Ta bất quá chỉ muốn tắm một chút.”
“Tiểu nhân nghĩ trời lạnh như thế này chắc ngài không có hưng trí để tắm, cho nên........” Tiểu Bính Tử quỳ trên mặt đất khóc lớn.
“Cho nên nhân cơ hội giải quyết Lão gia, ngươi liền thoát ly khổ hải?”
“Không đúng không đúng, tiểu nhân nghĩ muốn cứu Lão gia.”
“Cứu ta? Ta muốn hướng lên trên ngươi lại dìm ta xuống dưới, cứu kiểu gì vậy?”
“Đó là vì tiểu nhân bị sặc nước.........” Tiểu Bính Tử lúc đó quá hoảng sợ đã quên mất mình cũng không biết bơi.
“Hay nhất chính là trên đầu không biết có ai, cư nhiên đạp Lão gia ta xuống dưới.”
“Lão gia, là nô tì!” Tố Tâm cũng quỳ trên mặt đất nói, “Nô tì nghĩ muốn kéo Lão gia lên, chính là bị trượt chân đạp lên đầu Lão gia....”
“Nha đầu ngươi chết tiệt!” Duy Nhất lần thứ mười ba nhéo lỗ tai Tố Tâm, “Bây giờ mới biết ngươi xấu xa, phải chăng muốn bản Hầu gia thủ tiết ngươi mới thấy vui?”
“A---------không có không có, Ngũ chủ tử tha mạng!”
“Lão Lục đâu?” Không nhìn thấy Tiểu Lâm, Kỳ Nhi mới sực nhớ hắn vẫn chưa tỉnh.
A Kiệt xoa xoa thái dương đau đầu vạn phần, “Mới vừa tỉnh lại, nghe thấy có người làm chuyện ngu xuẩn lại ngất đi rồi!”
“Này đều do Tiểu Bính Tử....” Tần Chính mang mọi trách nhiệm chối bay chối biến.
Kỳ Nhi hai mắt nhíu lại, thật mạnh đấm Tần Chính một cái, “Ngày mai còn thấy Lão Lục khóc, ta không tha ngươi.”
- ---------
“Tiểu Bính Tử, ngươi vẫn ổn?”
“Không ổn lắm! Đã trúng Đại chủ tử một cước, Nhị chủ tử một quyền, Tam chủ tử một chưởng, Tứ chủ tử........”
“Tiểu Bính Tử, đại ân đại đức của ngươi Lão gia sẽ ghi khắc trong tâm, ít nhiều đã làm khổ ngươi.........”
“Không phải Lão gia......”
“Còn có Tố Tâm, nàng cũng đã chịu khổ, bị Duy Nhất trừng phạt thê thảm......”
“Lão gia, chúng tiểu nhân thật sự là nghĩ muốn cứu Lão gia....”
- ---------
Buổi sáng hôm sau Tần Chính tỉnh ngủ liền đi đến Dược Lâu, đến trước giường nhìn thấy Tiểu Lâm vừa mở mắt, nước mắt lại nhanh chóng rơi xuống.
“Tiểu Lâm đừng khóc, nếu không ta đi.”
Tiểu Lâm nhìn Tần Chính sắp rời đi, vội vã im lặng nấc nhẹ.
“Tiểu Lâm ngoan, Tiểu Lâm ngoan, ngươi khóc Lão gia lại đau lòng.” Tần Chính ôm Tiểu Lâm vào trong ngực nhẹ nhàng âu yếm.
[Lão gia không cần ta phải không?] Tiểu Lâm ngẩng đầu cho Tần Chính nhìn rõ miệng mình đang nói.
“Nói bậy, Tiểu Lâm là bảo bối của Lão gia, như thế nào không cần?”
[Ngọc bội......]
Tần Chính đặt tay lên cái miệng nhỏ, “Tiểu Lâm, nghe Lão gia kể chuyện lúc trước.....”