Ở lại nửa tháng, Ngụy Vô Song phát hiện người của Nam Cung Môn đối với A Kiệt không phải là kính trọng, chính xác nên gọi là e ngại sợ hãi. A Kiệt cũng không tùy tiện xử phạt hạ nhân, nếu không phạm vào việc gì gây nguy hại cho Nam Cung Môn, hắn sẽ không nhúng tay vào. Đương nhiên cũng có vài lần ngoại lệ...
“Tiểu Thúy!” Ngụy Vô Song gọi một nàng tỳ nữ.
“Bái...bái kiến Ngụy gia!” Tiểu Thúy vội quỳ sụp xuống đất.
Hắn đáng sợ vậy sao?
“Đứng lên đi! Mang cho ta một bình trà!”
“Vâng! Nô tỳ lập tức đi ngay.”
Tiểu Thúy từ nhỏ đã ở Nam Cung Môn, hỏi nàng vài câu có thể sẽ biết chút sự tình.
Tiểu Thúy lúc đến lúc đi như gió, thật sự làm cho Ngụy Vô Song bội phục. Chẳng nhẽ ở võ lâm thế gia, hạ nhân mỗi người đều có tuyệt kĩ riêng?
“Ngươi ở lại đây!” Tiểu Thúy lại vừa định [theo gió] mà đi đã bị Ngụy Vô Song cản lại.
“Vâng...” Nhìn Tiểu Thúy như sắp khóc đến nơi, Ngụy Vô Song cũng hơi ngạc nhiên.
“Ngồi đi!” Ngụy Vô Song chỉ vào chiếc ghế đối diện, Tiểu Thúy lắc đầu không dám.
“Ha hả... Ta thật làm ngươi sợ hãi vậy sao?”
“Không phải...” Ngụy Vô Song cười một cái, liền đoạt đi của Tiểu Thúy ba hồn, khiến nàng quên hết sợ hãi vội vàng ngồi xuống ghế.
“Tiểu Thúy năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“Mười tám à, A Kiệt cũng mười tám. Đã có chỗ hứa hẹn nào chưa?”
“Vẫn chưa!”
“Tiểu Thúy là cùng A Kiệt...ý ta là Môn Chủ...cùng nhau lớn lên phải không?”
“Không dám. Tiểu Thúy là từ nhỏ đã theo hầu Môn Chủ.”
“Môn Chủ đối với hạ nhân đều như vậy à?...Ân...lời nói sắc bén thần thái nghiêm nghị như vậy?”
Tiểu Thúy cúi đầu không nói.
“Đừng để ý, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi!” Ngụy Vô Song rót một chén trà đưa cho Tiểu Thúy, “Coi chừng nóng!”
“Phải...” Tiểu Thúy bị hắn mê hoặc, còn lại bảy phách cũng bay đi đâu mất, “Đại thiếu gia lúc trước không phải như thế. Hai năm trước Ngụy gia đến Nam Cung Môn chắc cũng biết.”
“Ân.” Thật ra hắn lúc ấy chỉ ở lại ba ngày, khi đó Kỳ Nhi bị bệnh nặng, hắn phải lo chăm sóc Kỳ Nhi nên cũng ít quan tâm.
“Sau khi Ngụy gia rời khỏi không lâu, Đại thiếu gia tiếp nhận chức Môn Chủ. Nhị phu nhân cùng Tứ lão gia phản đối rất dữ dội, bảo rằng Đại thiếu gia tuổi còn nhỏ phải đợi thêm vài năm nữa...”
- ---------
Theo lời Tiểu Thúy nói, A Kiệt bắt đầu từ hai năm trước tính tình đột nhiên biến đổi, vốn là một người khoan dung vui vẻ lại trở thành tàn khốc đa nghi. Nàng còn nói trước đó A Kiệt nhiễm phải một căn bệnh lạ, không biết có can hệ gì không?
Còn có Tứ lão gia Nam Cung Xá Thành, chính là thúc thúc của A Kiệt, vì sao hai năm nay cũng không xuất hiện ở Nam Cung Môn?
“Ngươi điên rồi! Làm như vậy cũng vô dụng...”
Tiếng ồn ào cắt đứt suy nghĩ của Ngụy Vô Song.
“Chuyện gì vậy?”
“Buông ra!” Một nam nhân gầy gò vùng vẫy khỏi tay mấy tên gia đinh, chạy đến bên Ngụy Vô Song phủ phục xuống đất, “Ngụy gia, van ngài cứu Tiểu Thúy!”
“Tiểu Thúy làm sao?”
“Môn Chủ đòi xử tử nàng.”
Cái gì?!!
- ---------
Trong hình đường, Tiểu Thúy bị roi đánh đến gần hấp hối.
“Ngươi còn nói được nữa không?”
“Dừng tay!” Ngụy Vô Song xông đến đoạt ngọn roi từ tay A Kiệt, “A Kiệt dừng tay! Tiểu Thúy phạm phải lỗi gì mà ngươi lại muốn đánh chết nàng?”
“Loại nô tỳ nhiều chuyện đáng phải đánh chết!” A Kiệt đoạt lại ngọn roi toan đánh tiếp, Tiểu Thúy cả người đẫm máu, co rúm lại, cả kêu khóc cũng không đủ sức.
“Ngươi!” Ngụy Vô Song đẩy A Kiệt ra, nâng Tiểu Thúy dậy truyền chân khí cho nàng, “Nàng từ nhỏ đã đi theo ngươi, ngươi đối với nàng như vậy không phải rất tàn nhẫn sao?”
“Tàn nhẫn? Vẫn là Tiểu Thúy nói với ngươi?”
“Tiểu Thúy không nói gì cả. Không cần nàng nói, nhìn ngươi hiện tại chẳng lẽ ta còn không biết?” Ngụy Vô Song cẩn thận ôm lấy Tiểu Thúy ra khỏi hình đường, “Quần Ngạo nói mấy năm nay ngươi thay đổi rất nhiều, xem ra không phải là giả.”
A Kiệt như bị sét đánh, đứng sững giữa phòng, khuôn mặt tái nhợt.
Ngay lúc đó, một tên môn đệ áo vải cuống quít đi vào hình đường.
“Môn Chủ, thám tử hồi báo, đã tìm được dư đảng của phái Nam Hải.”
“Ở đâu?”
- ---------
“Lại xảy ra chuyện gì?”
“Môn Chủ muốn đi tiêu diệt dư đảng của phái Nam Hải.”
“Ngươi tìm đại phu về chữa trị cho Tiểu Thúy. Ta có việc phải đi, ngươi thay ta chăm sóc cho nàng!”
“Vâng, Ngụy gia.”
- ---------
“Nam Cung Môn Chủ, cầu ngài tha cho ta!” Một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi phủ phục dưới chân A Kiệt van xin, “HIện giờ phái Nam Hải chỉ còn mình ta....không bao giờ....không bao giờ gây nguy hiểm cho Nam Cung Môn được nữa...Ta sẽ đi thật xa...không quay về Trung Nguyên...”
“Đứng lên!” A Kiệt lạnh lùng nói, “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, không được tùy tiện quỳ dưới chân kẻ khác!”
“Môn Chủ chịu tha mạng cho ta à?”
“Cả cha mẹ, sư huynh sư đệ của ngươi đều không còn, ngươi vẫn muốn sống?”
“Muốn! Muốn! Con kiến còn muốn sống...”
“Ta tha ngươi, ngươi có thể sống một mình sao? Tốt nhất đi gặp cha mẹ của ngươi đi!”
“Không...”
“Ngay cả đứa nhỏ ngươi cũng không tha?”
“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, mùa xuân đến lại sinh sôi. Đạo lý này Ngụy đại ca chẳng lẽ không biết?” A Kiệt quay lại nhìn Ngụy Vô Song, trong ánh mắt gợn sóng nhưng không có sợ hãi.
“A Kiệt, ngươi rốt cuộc bị sao vậy?”
“Bị sao? Chính là như thế này,“ A Kiệt cầm thanh kiếm dính đầy máu đưa lên cao, “Bất quá chỉ là giết người, so với bị người ta giết tốt hơn nhiều!”
“A Kiệt...”
- ---------
Trong hang động âm u ẩm ướt, một nam tử hình dáng như bộ xương khô, tay chân bị đóng đinh trên một tảng đá, xương cốt đinh sắt dường như đã bị dính chặt vào nhau.
“Kiệt nhi...cứu ta...”
“Vẫn chưa chết sao?”
“Cứu ta...cứu ta...giết ta...”
“Ha ha ha, nằm mơ. Ta muốn nhìn thấy ngươi sống không được, chết cũng không xong.”
“Ngươi...hảo ngoan độc!”
“Đây đều do ngươi dạy ta, Tứ thúc!”
Trong bóng đêm, Nam Cung Xá Thành nhìn không rõ A Kiệt, nhìn không rõ hắn......trên mặt đầy lệ.
“Này cũng là kiệt tác của ngươi?”
“Đại ca? Ngươi...theo dõi ta?”
“Nói cho ta biết không phải là ngươi làm!” Giọng nói của Ngụy Vô Song lạnh lùng như băng, khiến cho A Kiệt bất giác rùng mình một cái.
“Không...”
“Nam Cung Kiệt, ngươi có còn là A Kiệt của ta hay không? Trả lời đi!”
“Ta ở trong mắt ngươi đã không còn là gì, phải không...”