Ngụy Vô Song không biết, đêm đó Duy Nhất có một giấc mơ, ở trong mơ người từ trên nóc nhà nhảy vào lòng hắn không phải là Kỳ Nhi....
Duy Nhất Vô Song....Vô Song Duy Nhất....
- ---------
Càng đi xa Duy Nhất càng cảm thấy lo lắng, phía trước chính là lãnh địa của Ô Hoàn Tộc, bọn họ đối với người Trung Nguyên xưa nay không có nhiều thiện cảm.
“Vô Song ca, ngươi chắc chắn Kỳ Nhi ở đó?”
“Ân.” Ngụy Vô Song gật đầu, “Không lầm đâu, Kỳ Nhi đang ở Nam Lương.”
“Nam Lương?” Duy Nhất đang đi phía trước bỗng nhiên dừng chân hỏi, “Ngươi nói chúng ta đang đi Nam Lương?”
“Tiểu bá vương nhà ngươi cũng biết sợ à?”
“Ai sợ? Ta chỉ nghe nói người Nam Lương vẫn còn lạc hậu hoang dã, đều rất dã man.”
“Ngươi nghe ai nói vậy?”
“Sứ thần từ Nam Lương về báo như vậy.”
“Ở Nam Lương đa số là người Ô Hoàn Tộc, hoàng thất Thiêu Triều Trung Nguyên cũng là hậu duệ người Ô Hoàn. Nói như vậy chẳng lẽ Hoàng Đế của ngươi cũng rất dã man?”
“Chính là sứ thần nói...”
“Nói như vậy là vì Hoàng Đế Thiên Triều không muốn người Trung Nguyên giao tiếp với Nam Lương.”
“Vì cái gì?”
“Vì cái gì?” Ngụy Vô Song thở dài, “Ngươi hỏi thật là hay! Phụ thân là trọng thần triều đình, ngươi ngay cả việc này cũng không biết? Nam Lương thực ra là một nước cường thịnh, khả năng tinh luyện, thiết chế binh khí thậm chí còn vượt qua Thiên Triều, có thể xem Nam Lương là mối đe dọa lớn nhất của Thiên Triều Trung Nguyên.”
“Nhưng đã gần hai mươi năm không thấy bọn họ có động tĩnh gì!”
“Ngươi còn nói? Không chừng đến khi ngươi nhận ra bọn họ đã đánh đến Hầu Phủ.”
“Có điều dù Nam Lương là mối họa, tại sao lại không thể giao tiếp với bọn họ?”
“Còn hỏi? Lúc Thiên Triều vừa mới khai nghiệp, trong hoàng thất có vài vị cung phi là... nam nhân.”
“Không thể nào!” Nam nhân làm hoàng phi, không phải nghe rất hoang đường sao?
Ngụy Vô Song ôn tồn giải thích, “Người của Ô Hoàn Tộc cho đến bây giờ vẫn giữ một vài tục lệ từ thời nguyên thủy, đồng tính kết thân đối với bọn họ là chuyện bình thường. Hoàng thất Thiên Triều lúc sơ khai là người Ô Hoàn Tộc, có vài vị nam tử hoàng phi không có gì lạ. Nhưng sống ở Trung Nguyên lâu ngày, hoàng thất Thiên Triều dần dần bị Hán hóa, hiện tại cũng giống như người Hán xem chuyện đồng tính kết hôn là việc dơ bẩn.”
Duy Nhất hừ nói, “Người hoàng thất luôn muốn giữ được hình tượng hoàn hảo trong mắt người khác...muốn ngăn chặn chuyện đồng tính kết hôn....thành thói quen.......Dù sao chính là không muốn chuyện này lan truyền vào Trung Nguyên, nên mới loan tin người Nam Lương là bọn ăn thịt người phải không?”
“Có lẽ vậy. Không còn sớm nữa mau nhanh đi!”
“Cái nơi quỷ quái này, cả ngựa cũng không cưỡi được.” Hại hắn bị gai đâm đau quá a.
“Duy Nhất.......” Cẩn thận phía trước.....
“Hả?.......Ối!” Chưa kịp nói xong, Duy Nhất bị một nhánh cây gai vụt trúng mặt, liền khiến trên má trắng nõn xuất hiện một vệt thâm tím....
“Đã sớm bảo ngươi đừng xông lên phía trước như vậy!” Nhìn thấy Duy Nhất cầm một cây chủy thủ* trong tay, đám bụi gai phía trước đều đã bị Tiểu Hầu Gia chém loạn cả lên, nên vừa rồi mới bị một cành cây vụt trúng mặt. “Đồ ngốc, không phải chém như vậy đâu!” Đoạt lấy chủy thủ lưu loát chém đứt từng bụi gai, một tay ôm Duy Nhất hộ trong lòng.
Duy Nhất cúi đầu cười tít mắt......Duy Nhất, hắn gọi ta là Duy Nhất.........Ha hả.........
- ---------
Hai người bước vào địa phận Nam Lương liền thay đổi y phục, Ngụy Vô Song để Duy Nhất ở lại khách điếm, một mình ra ngoài. Thế nhưng Tiểu Hầu Gia làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời người khác như vậy, đã bí mật mang Truy Tung Hương rải trên người Ngụy Vô Song, đợi hắn đi không lâu liền theo mùi hương đuổi kịp.
Sợ Ngụy Vô Song phát hiện, Duy Nhất chỉ có thể từ rất xa bám theo, nhìn thấy hắn đi vào một tòa phủ đệ khí phái phi phàm, gọi là Tướng Quân Phủ.
Theo tới cửa, mấy chục người thủ vệ đường bệ ngăn Duy Nhất bên ngoài. Một khi đã như vậy, “Đắc tội!” liền nhẹ nhàng mở quạt bắn ngân châm, tất cả ngay lập tức ngã xuống đất.
Chiến thắng rồi! Lúc trước không có cơ hội, đây là lần đầu tiên Duy Nhất mang loại độc dược tự chế dùng cho thực chiến, đắc ý ngửa mặt lên trời mở miệng cười, lại không dám phát ra tiếng động.
- ---------
“...Vô Song, đừng lo lắng...”
“Ngươi bảo ta như thế nào không lo lắng?”
“Kỳ Nhi đang ở chỗ Hải Phượng Hoàng.”
“Là Hải Phượng Hoàng muốn gặp Kỳ Nhi?”
“Ân.”
Ngụy Vô Song cũng không hỏi tiếp, Kỳ Nhi ở chỗ Hải Phượng Hoàng có thể xem như an toàn, “Ta cáo từ!”
“Ngươi vừa tới đã muốn đi?”
“Đàm, ta còn có việc!”
“Vậy sao? Đành chịu!” Hải Đàm đối thị nữ phân phó vài câu, rồi quay sang Ngụy Vô Song, “Mấy ngày trước Huỳnh Nam có tiến cống một vò hảo tửu, ta giữ lại không uống, vừa định sai người mang cho ngươi thì ngươi lại tới.”
“Hôm khác đi, hôm khác nhất định cùng ngươi không say không về.” Không biết tên hỗn tiểu tử kia ở khách điếm có yên ổn hay không, phải mau mau trở về.....
“Chuyện gì khiến ngươi ngay cả thời gian uống rượu cũng không có?”
“Ta đến Nam Lương còn có mang theo một người bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Hải Đàm trong mắt hiện lên một chút âm độc, nhưng lập tức khôi phục ý cười, “Có phải là Vân Phi? Hay là Triển Quần Ngạo cùng Nam Cung Kiệt?”
“Bọn họ đối với ta không phải bằng hữu...”
“Ta biết! Ta đương nhiên biết!” Hải Đàm nắm chặt tay đánh vào tường, xà ngang trên đầu cũng bị một quyền của hắn làm cho rung động, trên mặt không còn vẻ bình tĩnh lãnh đạm của một vị Trấn Bắc Tướng Quân, “Ta nói rồi ta không cần biết ngươi có bao nhiêu người, ta cũng không nghĩ có thể làm [tề quân] của ngươi, chính là muốn ngươi nạp ta, một vị trí thiếp thất ngươi cũng không thể cho ta sao?”
“Đàm....Ta đã nói.....Ta đối vơi ngươi là tình cảm bằng hữu huynh đệ chi nghị......còn chuyện khác.....”
“Ngươi gạt ta! Nếu ngươi không thích nam nhân ta có thể sẽ tin ngươi. Hải Kỳ Nhi, Bạch Vân Phi, Triển Quần Ngạo, Nam Cung Kiệt, Lâm Tề bọn họ là cái gì? Thiếu chút nữa đã quên, còn có Việt Vương Kiếm Tứ Trang Chủ Tư Đồ Sĩ Thần, Ngụy công tử thật sự đa tình quá!”
“Ngươi vì sao những chuyện của ta đều biết rõ tường tận như vậy?”
“Ngươi còn nói sẽ chung tình với Hải Kỳ Nhi?”
“Hắn không phải họ Hải!” Ngụy Vô Song gầm nhẹ.
“Hay là ngươi sợ hắn không dung ta?”
“Không phải như vậy, Đàm......”
“Vậy thì như thế nào? Trong mắt ngươi chỉ có Kỳ Nhi, chỉ cần nhìn thấy hắn ngươi không thèm liếc ta một cái. Lòng ngươi có thể yêu nhiều như vậy, nhất định có một ngày sẽ lưu ta....”
Ngụy Vô Song trầm mặc không nói. Tâm tư của Hải Đàm hắn không phải chưa từng nghĩ đến.
Hắn đối Vân Phi luôn có một thứ tình cảm vướng bận không dứt, cùng Quần Ngạo cũng không thể kìm lòng mà say mê hôn môi. Cho dù A Kiệt giết người như ác ma, hắn cũng không thấy A Kiệt đáng chết. Tiểu Lâm vừa khóc hắn liền thấy đau lòng vạn phần. Sĩ Thần mỗi khi tức giận vẻ mặt rất đáng yêu. Hắn có thể vì Hải Đàm không tiếc tánh mạng, nhưng những tình cảm ấy, đối với Hải Đàm hắn không hề có.
“Ra đây!” Hải Đàm bỗng nhiên hướng về phía cửa tung một chưởng mạnh.
“A-----!”
“Duy Nhất!” Ngụy Vô Song phi thân lướt qua Hải Đàm tiếp được Duy Nhất, nhìn thấy Duy Nhất khóe miệng chảy máu, không khỏi nổi lên lửa giận, “Chưa thấy rõ là ai, ngươi lại xuống tay nặng như vậy?”
“Mấy lời vừa rồi ngươi đều nghe được?”
“Nghe được! Nghe được ngươi không biết xấu hổ đòi gả cho Vô Song ca.” Tên dã man này, đánh ta nặng như vậy!
Hài Đàm tức giận đến toàn thân run rẩy, giữa lòng bàn tay từ từ xuất hiện một cỗ lực màu tím.
Ngũ độc chưởng!
“Dừng tay!” Ngụy Vô Song vội kéo Duy Nhất hộ ở sau người.
“Hắn chính là tên bằng hữu lúc nãy ngươi nói?” Hải Đàm nhìn thấy Ngụy Vô Song lo lắng cho Duy Nhất, sát khí càng thêm nặng, “Vậy ta có thể giết hắn?”
“Duy Nhất hắn....”
“Duy Nhất?”
Duy Nhất ôm chặt Ngụy Vô Song, từ phía sau ló đầu ra lè lưỡi một cái, “Đúng vậy! Bản công tử tên Triệu Duy Nhất, không được sao?”
“Triệu Duy Nhất, chịu chết đi!”
Một cỗ khí cường đại từ trong người Ngụy Vô Song thoát ra bao phủ Duy Nhất, Hải Đàm còn chưa chạm vào đã bị đánh bay ra ngoài.
“Ngụy Vô Song, ngươi vì hắn lại dùng toàn lực như vậy?”
“Ngươi trong một tháng đừng tự hành vận công, thương thế sẽ khỏi. Hôm khác sẽ đến thỉnh tội. Cáo từ!” Nói xong ôm Duy Nhất bay đi.
- ---------
“Duy Nhất, bị thương ở đâu?”
“Bị thương nhẹ thôi, ngươi xem!” Duy Nhất vạch cổ áo để lộ một chiếc áo giáp mềm màu bạc, “Nhưng người kia hình như bị thương hơi nặng!” Thật ra Hải Đàm sống chết thế nào Duy Nhất không quan tâm, có điều hắn dù sao cũng là bằng hữu của Vô Song ca.
“Sẽ có người chữa thương cho hắn.” Ngụy Vô Song trong lòng rối loạn cực kì. Hắn cùng Hải Đàm đã kết giao nhiều năm, hôm nay lại vì Tiểu Hầu Gia mới quen hai tháng mà đả thương Hải Đàm......
“Vô Song ca, [tề quân] là cái gì?”
“Ngươi vừa rồi quả thật đã nghe hết sao?”
“Người nọ bảo không nghĩ muốn làm [tề quân] của ngươi, nghĩa là gì?”
“Ở Nam Lương, nam tử chính thất gọi là [tề quân].”
“Ừm.....”
“Ta còn chưa hỏi ngươi, như thế nào lại biết ta ở đó? Dựa vào công lực của ngươi như thế nào có thể trốn lâu như vậy không bị bọn ta phát hiện?Hay là..........”
“Vô Song ca!”
“Có chuyện gì?”
“Ta không làm tề quân, ngươi thú ta được không?”
- --
===================
*chủy thủ: cây đao nhỏ