“Tây ngõa không thể thú hắn.” Mã Y lão hán đột nhiên ngắt lời Ngụy Vô Song, “Hắn là con trai của Tịnh Khang Hầu Gia, trong tay nắm giữ lệnh bài tam quân, Hoàng Đế Thiên Triều làm thế nào có thể để hắn cùng tây ngõa hợp đôi? Hơn nữa tây ngõa vẫn còn những vị thê thiếp khác!”
- ---------
Hắn đã nghĩ, những chuyện Mã Y đại thúc nói từ đầu hắn đã nghĩ đến....
- ---------
Ngoài trời rét lạnh, trong lều mùi rượu thơm ngát cả không gian.
“Vô Song ca! Uống rượu!” Duy Nhất rất biết bổn phận thê tử, ở bên cạnh hầu hạ Ngụy Vô Song dùng bữa.
“Ngươi chuẩn bị đi! Chúng ta sẽ hạ sơn!”
“Ân. Hạ sơn rồi chúng ta đi đâu?”
“Kinh thành.”
“Được!” Nghĩ mình sắp được cầu hôn, Duy Nhất vui sướng nhảy cẩng lên, thiếu chút nữa xốc ngã cả bạt lều.
“Duy Nhất! Có một số việc ta muốn nói rõ với ngươi!”
“Việc gì?” Nhìn Ngụy Vô Song vẻ mặt nghiêm túc, Duy Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Kỳ Nhi mới là thê tử của ta....”
“Ta biết, ta cũng không muốn tranh chức tề quân....”
“Nghe ta nói! Ta đã có thê thiếp, ngàn vạn lần không muốn mất đi bọn họ, cũng không cho phép bọn họ có một chút tổn thương.........”
“Ta biết! Ta cũng không muốn một mình độc chiếm ngươi, độc chiếm cũng không được.....Làm thê hay thiếp ta không so đo......”
“Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ thành thân với ngươi!”
“Ta không tin! Ngươi đã nói......”
Ta nói cái gì? Cho đến bây giờ đều là do ngươi đơn phương tình nguyện.”
“Không phải!” Duy Nhất đẩy ngã bàn rượu, nhào vào lòng Ngụy Vô Song, “Chúng ta đã rất thân thiết không phải sao?”
“Thân thiết thì phải thú ngươi? Có biết cùng nam nhân trở thành phu thê như thế nào không?”
“Biết.....” Thường xuyên ra vào Câu Lan Viện, hắn làm sao không biết.
“Để ta nói cho ngươi!” Ngụy Vô Song không một chút dịu dàng đẩy Duy Nhất ngã người ra đất lạnh, thô lỗ xé toạc trường khố của hắn, hạ thể trần trụi lạnh lẽo phút chốc hiện ra trước mắt, “Không phản kháng sao?”
“Không.....” Trong lòng thực sự rất sợ hãi, Duy Nhất vẫn quật cường lắc đầu.
“Cứ tưởng Tiểu Hầu Gia cái gì cũng biết!” Bàn tay ấm nóng bao phủ hạ thể, Duy Nhất lập tức run rẩy không thôi, “Hóa ra lại mẫn cảm như vậy!” Ngón tay chuyển xuống cúc huyệt vẽ một vòng, rồi mạnh mẽ tiến vào bên trong.
“A-------!”
Tràng bích non mềm liền bị cào xước.
“Chỉ như vậy đã chịu không nổi?” Lại thêm một ngón tay, “Gả cho ta cả đời sẽ phải chịu đau đớn như vậy.”
“Ta.....nguyện ý........Ta không sợ!”
Duy Nhất.........
“Ngươi nguyện ý còn ta thấy chướng mắt!” Ngụy Vô Song rút tay ra khỏi mật huyệt, cầm lấy trường khố của Duy Nhất căm ghét lau chùi, “Ngươi so với Kỳ Nhi, Vân Phi, Quần Ngạo cái gì cũng không bằng, thật không có hứng thú!”
Từng lời từng lời như dao đâm vào lòng Duy Nhất, tự tôn tự tin phút chốc bị đánh vỡ nát, “Thì ra nhìn thấy ta chướng mắt.....”
“Phải! Kỳ Nhi không có ở đây ta cảm thấy rất cô đơn. Vừa hay một tên tiểu tử ngốc thú vị từ đâu chạy đến tình nguyện làm vật tiêu khiển, tội gì lại bỏ lỡ?”
“Tiểu tử ngốc thú vị.....Tiêu khiển? Ta trong lòng ngươi rốt cuộc chỉ là một tên ngốc phải không?” Lặng lẽ mặc lại trường khố, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống áo, phát ra những tiếng động rất nhỏ.
“Duy Nhất......những gì ngươi làm cho ta, ta sẽ nhớ kỹ!”
“Ta không cần.......ta chỉ muốn ngươi thú ta.......ô ô.....Vô Song ca......Ta không tốt chỗ nào........” Duy Nhất hoàn toàn dứt bỏ tôn nghiêm kéo áo Ngụy Vô Song cầu xin, “Ta sẽ không ức hiếp dân chúng nữa, cũng không cường tá dân nữ, ra ngoài sẽ mang theo ngân lượng.......”
“Buông ra!” Ngụy Vô Song hất tay áo, “Triệu Duy Nhất, đừng để ta xem thường ngươi! Nhìn xem ngươi như vậy còn đáng mặt nam nhân sao? Chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi.”
“Ta......” Bị nói đến nông nỗi này, Duy Nhất xem như tâm đã chết. Ngụy Vô Song bình thường nói năng rất ôn hòa, nếu không phải thật sự chán ghét mình sẽ không nói ra những lời này.
“Vô Song ca......ngươi cũng cự tuyệt Hải Đàm như vậy......”
“Không......Hải Đàm không có dây dưa như ngươi.”
“Ân.” Nước mắt lại chảy xuống, “Thực xin lỗi......Vô Song ca biết không.......?”
“.........................”
“Đừng dịu dàng như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm...........”
Trong lều bếp lửa đã tàn, Ngụy Vô Song lại như bị thiêu đốt tâm can. Cái gì mà không hứng thú........Ngụy Vô Song cười buồn, vừa rồi thiếu chút nữa đã không kiềm chế được...............
- ---------
Ngụy Vô Song không có nhiều thời gian, Hải Phượng Hoàng gửi thư bảo hắn quay lại Nam Lương đón Kỳ Nhi, trên đường đi mới nghe được tin Huỳnh Nam cấu kết với Bạch Ứng Thần, chuẩn bị trong ngày thành thân của Vân Phi sẽ xuất quân công hãm Bạch Vân Thành.
“Kỳ Nhi, ngươi đến Bạch Vân Quan trước! Ta sẽ đến sau.”
“Ta muốn đi cùng ngươi!”
“Nghe lời!”
[Dám quát ta???] Kỳ Nhi nhớ lời Hải Phượng Hoàng căn dặn, lấy chồng theo chồng, “Được, ta nghe!” Về sau sẽ...tính toán với ngươi!
Cuộc chiến ở Bạch Vân Thành, một tên vô danh thiếu niên đại chiến thiên quân vạn mã Huỳnh Nam, chấn động cả võ lâm. Người thiên hạ không biết vô danh thiếu niên ấy là ai, Duy Nhất lại đoán ra được.
- ----------
“Ta muốn gặp hắn!” Duy Nhất nói với Kỳ Nhi.
“Đã sớm phát hiện hắn có chuyện gạt ta, thì ra lúc đó hai người các ngươi.........”
“Không liên quan hắn! Là ta mặt dày mày dạn quấn quít hắn. Hắn căn bản không ưa ta.”
“Nếu đã như vậy, ngươi cũng không cần gặp lại hắn.”
“Ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự mới yên tâm.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao? Hai vạn nhân mã ngoài thành sẽ lập tức xông vào?”
“Kỳ Nhi......”
Kỳ Nhi nhìn tên tiểu bá vương ương ngạnh tuấn tú ngày xưa, nay lại tiều tụy như vậy, “Đi đi!”
“Đa tạ!”
“Họ Ngụy kia, ngươi thật là nghiệp chướng, xem ta có rút gân ngươi không?”
“Kỳ Nhi! Lại là ai trêu chọc ngươi?” Bạch Vân Phi bước vào phòng, trông thấy bàn trà đã vỡ vụn.
- ---------
“A a......Đại ca......khoan.......A......”
Âm thanh đáng xấu hổ từ trong nội đường truyền ra, người nào đến gần cũng đều nghe thấy. Duy Nhất lo lắng thương thế Ngụy Vô Song, không màng gõ cửa cứ như vậy xông vào.
“Vô Song ca........A! Thực xin lỗi! Ta.......”
“Triệu Duy Nhất! Cút đi!”
Ngụy Vô Song phất tay hạ màn che lại cơ thể A Kiệt. Liền sau đó trên ngực Duy Nhất bị cái gì đánh trúng, Duy Nhất nội lực còn thấp lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Ngụy đại ca! Là ai? Ta đi......”
[Thanh âm anh khí bừng bừng, chắc chắn là một nam tử cực kì tuấn tú.]
“A Kiệt nằm xuống! Ngươi như vậy làm thế nào ra ngoài?”
[A Kiệt? Là Nam Cung Môn Chủ? Vô Song ca đối với hắn thật ôn nhu......]
“Còn không mau đi?” Giọng nói lạnh như băng làm Duy Nhất rùng mình một cái.
“Vô Song ca, ngươi...thế nào rồi?”
“Chỉ cần không bị ngươi bám lấy, ta sống được đến trăm tuổi.”
[Xem ra bị thương cũng không nặng, bằng không cũng không có khí lực đánh đuổi ta......]
“Ân. Bảo trọng.........”
“Duy Nhất!”
“Vâng?”
“Đi tìm Tiểu Lâm bảo hắn cho ngươi một viên Ngưng Tâm Hoàn.”
[Lại còn hy vọng hắn đối với mình sẽ có một chút luyến tiếc sao?]
“...Không cần...Ta không sao...” Duy Nhất khó khăn đứng dậy, trên ngực cực kì đau đớn. Thật kì lạ, đến lúc này hắn lại không thể rơi một giọt nước mắt.....
- ---------
Chỉ có mấy tháng mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lúc trước đánh Hải Đàm vì Hải Đàm muốn giết hắn, lần này lại đánh hắn vì hắn phá hỏng hỉ sự của hai người.
“Tiểu Hầu Gia! Chúng ta về đi!”
“Triệu Phúc, cầm lấy!” Duy Nhất mang lệnh bài giao cho Triệu Phúc, “Dẫn tam quân đến Bạch Vân Quan trước!”
“Còn ngài.....”
“Ta muốn đi dạo một chút!”
“Dạ!” Triệu Phúc đau lòng nhìn chủ nhân, nhưng lại không dám kháng lệnh.
- ---------
Bạch Vân Thành ở phía tây nam giáp với Huỳnh Nam, đông nam lại sát Nam Lương, cho nên Duy Nhất ở đây gặp được Hải Đàm cũng không có gì lạ.
“Triệu Duy Nhất! Chúng ta lại gặp nhau!”
“Là ngươi à, hắn vẫn bình an.” Duy Nhất cũng đoán được Hải Đàm vì cái gì mà đến, là đi gặp Ngụy Vô Song.
“Ta lại mong hắn chết đi!”
“Đáng tiếc ngươi không thể toại nguyện...........Các ngươi muốn gì?” Một đám người từ đâu xuất hiện vây quanh Duy Nhất.
“Yên tâm! Ta sẽ không giết ngươi!”
Duy Nhất còn chưa kịp phản kháng đã bị Hải Đàm đánh một quyền mất đi ý thức.
- ---------
Tỉnh dậy, Duy Nhất phát hiện hai tay bị xích sắt trói lên cao, ngoại bào lẫn trung y trên người đều biến mất.
“Lạnh không?”
“Định nghiêm hình tra tấn à?”
Hải Đàm tà mị cười, “Từ từ ngươi sẽ biết.”
Ngoài cửa có người nói vọng vào, “Khởi bẩm Tướng Quân, thư đã đưa đến tay Ngụy Vô Song.”
“Các ngươi muốn làm gì?” Bị trói quay lưng về phía cửa, Duy Nhất không biết phía sau có bao nhiêu người, chỉ biết liều mạng giãy dụa, xích sắt loảng xoảng vang lên. Lưng trần trắng nõn, da thịt như ngọc, lọt vào mắt của mấy tên nam nhân ngoài cửa.
“Tướng Quân, ban hắn cho chúng tiểu nhân được không?”
“Muốn vui vẻ sao?”
“Tướng Quân có hứng thú, chơi đùa xong sẽ thưởng cho chúng ta.” Bốn tên nhìn chằm chằm vào tấm lưng duyên dáng của Duy Nhất, không thể che giấu ánh mắt dâm dục của mình.
“Tạp chủng các ngươi! Cha ta nhất định sẽ không bỏ qua!” Duy Nhất bị dọa sợ đến phát khóc.
“Nghe thấy không?” Hải Đàm lạnh lùng cười, sắc mặt chợt biến, “Hắn gọi các ngươi là đồ tạp chủng!”
Ầm một tiếng, bốn tên nam nhân ngoài cửa trở thành bốn thi thể nhớp nháp, từ từ tan thành nước.
“Ta muốn đánh cược một phen!”
Hải Đàm chậm rãi đến cạnh Duy Nhất, xoạt--------! Vải khố hoàn toàn bị xé bỏ, Hải Đàm nắm lấy bờ mông mượt mà trước mặt. Duy Nhất sợ hãi cứng cả người.
“Thế nào?”
Ba ngón tay thon dài mạnh mẽ sáp nhập vào bên trong, Duy Nhất mở to miệng thét lại như bị điểm á huyệt, cổ họng không thể phát ra âm thanh.
“Hắn thích ngươi phải không?”
Vai gầy lập tức bị cắn một vết, cắn đến khi chảy máu liền tiếp tục cắn ở chỗ khác, cả làn da trắng ngọc rất nhanh đã loang lổ vết máu. Như thỏ non rơi vào móng ưng, Duy Nhất chỉ biết không ngừng run rẩy, càng lúc càng run rẩy.
“Nếu bị ta cưỡng bức, hắn còn thích ngươi hay không?.........Lắc đầu à? Đúng rồi, thê thiếp của hắn mỗi người đều như châu báu bảo bối......sao lại phải thú thân thể dơ bẩn như ngươi?”
Không, không phải, hắn từ đầu đã không cần ta........
“Ta vẫn muốn dùng ngươi đánh cược một lần, xem hắn như vậy có còn thích ngươi? Xem hắn có thật sự vì ngươi giết ta?” Hải Đàm nuốt lấy một viên dược màu đỏ, cởi bỏ khố xái, phân thân thô bạo đặt ngay trước cửa động của Duy Nhất, “Cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
Không được....không........
“Aaaaaaa-----------!”
- ---------
Không gian yên tĩnh quỷ dị, chỉ nghe âm thanh thân thể va chạm nhau, thậm chí không có cả tiếng thở dốc. Hải Đàm trong người có dược tính, càng lúc càng hung hăng. Duy Nhất ánh mắt tan rã không biết hướng về nơi nào, máu đỏ chảy dọc theo hai chân rơi xuống mặt đất, trong đầu lại có một suy nghĩ thật buồn cười............Chờ hắn......
Chờ ai? Duy Nhất muốn chờ ai?
“Duy Nhất..........?”
Không.........
“Duy Nhất........”
“Đừng lại đây.........Đừng nhìn ta------------!”