Ngụy Vô Song không có nhiều khái niệm về chuyện thành thân, hắn mới mười lăm tuổi, cái gì kiêm điệp tình thâm hắn không thể hiểu được. Sư phụ nói nam nhi phải biết yêu thương bảo hộ cho thê tử. Yêu thương a, bảo hộ chăm sóc cho một đứa bé ba tuổi có phải rất phiền phức không chứ?
Lúc nhìn thấy hắn, vợ chồng Lâm viên ngoại có vẻ rất kinh hoảng, làm cho hắn không khỏi ta thán năm đó cha thật sự rất hồ đồ.
Kể chuyện ba năm trước, vợ chồng Lâm viên ngoại trên đường đi thăm viếng người thân trở về, thấy cảnh sắc sơn dã đẹp mê người, bèn xuống xe du lãm, sau ghé vào một quán trà nhỏ ven đường để nghỉ ngơi, gặp được hai cha con Ngụy Tương Nhiên cùng Ngụy Vô Song.
Ngụy Vô Song cưỡi ngựa đuổi theo Ngụy Tương Nhiên, trên đường đi không cẩn thận làm rơi châu báu của một đám sơn tặc xuống vách núi. Bọn chúng đòi hắn dùng tính mạng đền lại, hắn không phải sơn tặc, dĩ nhiên không nghe theo. Hắn bảo chờ đến khi hắn đuổi kịp phụ thân nhất định sẽ bồi thường, ai ngờ bọn sơn tặc này không chịu nói lý lẽ, cứ thế xông lên tấn công, Ngụy Vô Song bị trúng một đao ở mu bàn tay. Bọn sơn tặc bị một tên tiểu tử đánh bại rất không cam tâm, quay về chiêu tập nhân mã đuổi tới trà quán.
Nghe sơn tặc đến, vợ chồng Lâm viên ngoại sợ hãi trốn đi, áo choàng bị vướng để lộ ra kiều nhan xinh đẹp của Lâm phu nhân. Ngụy Tương Nhiên nhìn thấy Lâm phu nhân rất giống thê tử, lập tức nghĩ muốn mang nàng về làm Ngụy phu nhân, may mắn Lâm phu nhân đang mang thai nên hắn phải từ bỏ. Hắn không được toại nguyện, bèn một mực bắt đứa con phải thú một nàng thê tử dung mạo xinh đẹp như Lâm phu nhân. Ngụy Tương Nhiên lấy cớ Ngụy Vô Song có thể đánh sơn tặc, đòi Lâm phu nhân phải gả con gái cho Ngụy Vô Song, cũng muốn đặt tên cho con dâu là Lâm Tề.
“Tiểu Vương Gia....mời uống trà!” Lâm viên ngoại dè dặt nâng chung trà kính Ngụy Vô Song.
“Nhạc phụ đại nhân gọi Vô Song là tốt rồi!”
Một tiếng nhạc phụ đại nhân lại khiến Lâm viên ngoại xuất ra một tầng mồ hôi. Lâm phu nhân từ lúc Ngụy Vô Song vào cửa không nói một tiếng, ôm chặt phu quân, tràng hạt trên tay sắp bị nàng kéo đứt đến nơi. Ngụy Vương Gia bản tính hung dữ trước nay không ai không biết, hiện giờ tuy hắn đã về cõi tiên, nhưng hổ phụ sinh hổ tử, ai dám nói tên Tiểu Vương Gia này không hung hăng như phụ thân, nếu cho hắn biết...
“Mẹ...cha...” Một đứa bé đang tập tễnh học đi bước vào phòng khách.
“Hoành nhi!” Vợ chồng Lâm viên ngoại sắc mặt đại biến, Lâm phu nhân xông lên ôm đứa bé vào lòng, cảnh giác nhìn Ngụy Vô Song, ánh mắt không có một chút sợ hãi.
Đứa bé gọi vợ chồng Lâm viên ngoại là cha mẹ, có lẽ chính là Lâm Tề, không đúng, đứa bé này mặc xiêm y của nam tử, nhìn cậu khoảng chừng ba tuổi, Lâm phu nhân vừa rồi gọi cậu là Hoành nhi... Chuyện gì đây, chẳng lẽ Lâm Tề có một huynh đệ song sinh...
“Ta cũng không dám lừa gạt Tiểu Vương Gia...kỳ thật...ba năm trước phu nhân nhà ta đã sinh...con trai...”
“Con trai?”
Nghe xong, Ngụy Vô Song kinh ngạc nhướng mày, vợ chồng viên ngoại sợ tới mức quỳ xuống đất, “Tiểu Vương Gia bớt giận, vợ chồng tiện thiếp không phải cố ý...”
“Phu nhân mau đứng dậy!” Ngụy Vô Song vội vã nâng Lâm phu nhân dậy, nhìn nàng giống như đang nhìn mẫu thân đang quỳ trước mặt mình.
Thì ra người có chỉ phúc vi hôn với hắn là một nam oa, cũng chính là đứa bé tên Hoành nhi. Nhưng dù vậy cuộc hôn nhân này cũng sẽ không bị hủy bỏ, vì tổ mẫu của hắn là người Ô Hoàn Tộc, cha có một nửa huyết thống Ô Hoàn Tộc, đồng tính thông hôn là bình thường, cho nên hắn không rõ tại sao Lâm viên ngoại phải công bố với người ngoài là Lâm gia sinh ra một vị thiên kim, dù là thiên kim hay công tử hôn sự cũng đã định rồi không phải sao?
“Phu nhân, nghe nói Lâm gia có một vị Lâm Tề tiểu thư.” Còn có nghe đồn Lâm Tề tiểu thư ba năm trước được Dược Thánh nhận làm đồ đệ, một đứa bé vừa ra đời đã được Dược Thánh nhận làm đồ đệ thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
“Quả thật... chúng ta có một đứa con gái tên Lâm Tề.”
“Phu nhân!” Lâm viên ngoại kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân không để tâm, tiếp tục nói, “Lâm Tề là tỷ tỷ của Hoành nhi, lớn hơn Hoành nhi năm tuổi, vì Hoành nhi là nam nên ba năm trước vợ chồng tiện thiếp đã tự tiện làm chủ trao ngọc bội cho Lâm Tề.”
Nếu đã là nữ nhi của Lâm gia thì thú ai cũng như nhau, dù sao cha hắn chính là muốn hắn phải thú con gái của Lâm phu nhân, “Viên ngoại, phu nhân, có thể cho Vô Song gặp mặt tiểu thư được không?” Đã phải thành thân cũng nên nhìn xem phu nhân của mình tròn méo thế nào đi.
“Ách... Tiểu Vương Gia nói vậy...” Lâm phu nhân cúi đầu mập mờ, “Sau khi Lâm Tề được Dược Thánh nhận làm đồ đệ đã... rời khỏi Lâm gia...”
Xem ra vị hôn thê của hắn cũng không được cha mẹ yêu thương!
“Tiểu Vương Gia là nhân trung chi long*...”
Lâm phu nhân muốn nói gì?
“Lâm Tề nó trời sinh yếu ớt...còn bị khuyết tật...chỉ sợ không xứng với Tiểu Vương Gia. Hôn sự này đối với Tiểu Vương Gia...”
“Phu nhân, ta muốn gặp tiểu thư một lần.” Ngụy Vô Song cũng không biết tại sao mình lại tức giận, có thể vì Lâm Tề là thê tử tương lai của hắn, lại bị người khác đối đãi như vậy, khiến cho hắn cảm thấy tràn đầy trách nhiệm của một phu quân.
- --------
“Phu nhân làm như vậy thật có lỗi với Tề nhi a!” Lâm viên ngoại ngồi trên ghế, vẻ mặt vừa áy náy vừa tự trách.
“Chẳng lẽ Lão gia muốn mang Hoành nhi gả cho một người nam nhân? Muốn Lâm Gia tuyệt tự sao?” Lâm phu nhân ôm Hoành nhi nghẹn ngào, đều là cốt nhục do nàng mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, sao lại không thương yêu...
- ---------
Nơi ở của Dược Thánh cách đồi mộ của sư đồ Ngụy Vô Song không xa, ra roi thúc ngựa chạy đi chỉ hai ngày là tới.
Không như đồi mộ của Đệ Ngũ Vũ, Dược Thánh Các thật sự là chốn thế ngoại đào nguyên. Hoa lê nở trắng một sân đình, hàng liễu phất phơ cạnh bờ ao, không hề thua kém cảnh sắc sông nước ở Giang Nam. Ngụy Vô Song đứng giữa rừng hoa lê, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách, mệt nhọc trong người do mấy ngày bôn ba đều trở thành hư không.
Đến cuối rừng lê nhìn thấy một bóng người, hắn dừng chân nấp sau một thân cây to.
Một dáng người nhỏ nhắn tựa lưng vào tảng đá, ngắm nhìn đóa hoa dại màu xanh, dường như rất thích nhưng cũng không nỡ hái. Đôi mắt tinh khiết trong suốt như thủy tinh, càng giống như dòng suối trong veo giữa khe núi, tựa hồ không hề bị thế tục làm lu mờ. Khuôn mặt trắng nõn nhút nhát phảng phất vài tia khiếp sợ khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng. Gió lạnh thổi qua, thân thể bé nhỏ co lại, Ngụy Vô Song muốn chạy đến nắm lấy, sợ nàng sẽ biến mất đi.
Ngụy Vô Song nhanh chóng phát hiện, thì ra nàng vốn là [cậu], xiêm y không phải của nữ nhân mà là nam trang trường bào, cũng có thể là một tiểu cô nương thích mặc nam trang. Đến bây giờ Ngụy Vô Song lại hy vọng cậu là [nàng]. Cậu ở trong Dược Thánh Các, nếu là nữ tử nhất định chính là Lâm Tề, là thê tử tương lai của hắn.
“Xin hỏi...” Ngụy Vô Song hỏi bằng ngữ điệu rất nhẹ nhu, “Tiểu công tử là đồ đệ của Dược Thánh phải không?”
Cậu bé dường như không nghe thấy Ngụy Vô Song, hắn liền đến gần hơn một chút, còn chưa kịp mở miệng cậu bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn, thần sắc vô cùng sợ hãi.
Ngụy Vô Song vội vã nói, “Ta không có ác ý, chỉ muốn hỏi Dược Thánh đang ở đây phải không?” Cậu bé thấy hắn đến gần càng thêm sợ, tròng mắt dừng tại một chỗ, cổ căng cứng lên, môi không ngừng run rẩy.
Thấy cậu bé sắp rơi xuống ao, Ngụy Vô Song chạy đến ôm cậu lại. Cậu bé khẽ đảo đôi mắt rồi ngất đi.
“Này! Tỉnh lại tỉnh lại!” Mặt hắn hung dữ như vậy à?
“Ngươi là ai?” Một lão nhân râu tóc bạc trắng phi thân xuống ngay trước mặt Ngụy Vô Song, đoạt lại cậu bé từ trong tay hắn. Hắn đột nhiên cảm giác có chút oán hận lão nhân.
“Vãn bối là Ngụy Vô Song, đến đây vì...”
“Ngươi là Ngụy Vô Song?” Lão nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Lão hủ không biết vợ chồng Lâm viên ngoại nói gì với ngươi,“ lão nhìn cậu bé trong lòng mình, “nhưng Lâm Tề là nam nhi.”
“Tiểu Lâm? Tiền bối đang nói đến Lâm Tề con của Lâm Gia?”
“Nó từ lâu đã không còn là con của Lâm Gia. Nó là con của Dược Thánh.”
- ---------
Dược Thánh cũng không như lời đồn tính tình cổ quái, ngược lại là một lão nhân hiền từ. Ba năm trước lão đi ngang qua Lâm Phủ, vừa lúc Lâm viên ngoại ôm một đứa bé vội vội vàng vàng ra khỏi phủ, đứa bé rõ ràng đang bị trúng độc tính mạng một sớm một chiều. Người trong giang hồ nghĩ rằng lão muốn mang đứa con của Lâm Gia về nhận làm đồ đệ, thật ra là lão muốn cứu sống đứa bé kia. Đứa bé thuần khiết như vậy không nên ở tại trần gian.
“Tiểu Lâm ba tuổi bị rắn độc cắn, tuy rằng đã ăn thảo dược giữ lại tính mạng nhưng trong cơ thể dư độc vẫn còn. Loại rắn độc này độc tính rất mạnh, Tiểu Lâm vốn sinh ra thể chất đã yếu ớt, tuy rằng lão hủ đã cứu sống được, nhưng thân thẻ bị tổn thương rất lớn. Nó không nghe được cũng không nói được...sau này cũng sẽ không thể có con nối dõi, nên vợ chồng Lâm Gia mới muốn mang nó thay Hoành nhi gả cho ngươi.”
Thì ra là như vậy, nếu gả Lâm Hoành cho hắn, Lâm Gia sẽ không thể có con nối dõi, vì vậy Lâm phu nhân mới bố cáo với thiên hạ Tiểu Lâm là nữ tử. Lâm phu nhân cũng biết nếu để hắn nhìn thấy Tiểu Lâm, giữa Tiểu Lâm và Lâm Hoành hắn nhất định sẽ chọn Tiểu Lâm.
“Tiền bối không cần lo lắng, vãn bối sẽ hủy bỏ hôn sự này.”
“Ngươi ghét Tiểu Lâm sao?”
Ngụy Vô Song lắc đầu, “Nếu Tiểu Lâm là nữ tử, vãn bối sẽ quang minh chính đại thú cậu ấy làm thê tử.” Nam tử Trung Nguyên không phải là người Ô Hoàn Tộc, có ai lại nguyện ý gả cho một nam nhân. Tiểu Lâm tuy không thể có con nhưng có thể có bạn, sẽ có nữ tử xinh đẹp muốn kết bạn với cậu.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Ngụy Vô Song lập tức đứng dậy lui ra khỏi cửa.Tiểu Lâm không dám gặp người lạ, không thể lại làm cậu sợ hãi.
- ---------
Cậu tên là Lâm Tề. Sư phụ nói cậu kỳ thật không có tên, là cậu lấy chữ [Tề] trên một miếng ngọc bội làm tên. Người cậu vừa gặp chính là người đã tặng cho cậu ngọc bội, sư phụ hỏi cậu có nguyện ý làm thê tử của hắn hay không? Hắn rất anh tuấn, là người anh tuấn nhất cậu từng gặp, [cha mẹ] hay [sư phụ] là gì thì cậu hiểu được, nhưng cậu không biết thế nào là làm một thê tử. Làm thê tử của hắn có phải sẽ rời xa sư phụ hay không? Cậu không muốn, cả đời này cậu cũng không muốn rời xa sư phụ, cha mẹ không cần cậu, cậu chỉ có sư phụ là người thân...