Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 76: Chương 76




Ngụy Vô Song cõng Kỳ Nhi đến một vùng núi rừng vắng vẻ, trong miệng ngân nga một điệu hát mấy ngày trước hắn đã nghe trong trà quán. Kỳ Nhi thương thế đã khỏi hẳn, cơ thể cũng nặng lên không ít, nó muốn tự mình bước đi nhưng bị Ngụy Vô Song ngăn cản, hắn nói đường núi lởm chởm, thật ra hắn nghĩ... mấy tháng qua ngày đêm đều cõng đứa bé này trên lưng, nếu buông nó ra hai tay không biết phải làm gì.

Thanh sơn có nhiều mãnh thú, giữa thanh thiên bạch nhật mãnh thú cũng ra ngoài hoành hành. Hai người đi tới một khe núi, chỉ lo ngắm nhìn đàn chim bay trên đầu. Bất ngờ nổi lên một trận gió, một con cọp vằn lông trắng nhảy ra,

Ngụy Vô Song tự trách mình không sớm phát hiện con súc sinh này, Kỳ Nhi đang buồn ngủ, nhìn thấy con cọp hai mắt sáng bừng hẳn ra. Nó chưa từng thấy qua vật ấy, tuy đã từng nhìn thấy tranh vẽ, nhưng phượng hoàng kỳ lân trong tranh đều không có thật, nên nó vẫn nghĩ những thứ trong tranh vẽ là do con người nghĩ ra.

Con cọp vằn bị hai người nhìn chằm chằm có chút hoảng sợ, cảnh giác dừng lại không dám bước đến gần.

Nhớ đến đứa bé trên lưng, Ngụy Vô Song vội vàng trấn an, “Kỳ Nhi đừng sợ!”

“Tại sao phải sợ?” Con vật này không những không đáng sợ mà còn rất đẹp, thân hình cường tránh, lông rất đẹp, thịt... Kỳ Nhi sờ sờ bụng, thèm thuồng nói, “Nó ăn được không?”

“Ăn thì được, nhưng mà da rất dày, mất thời gian chuẩn bị!”

“Nấu đến tối thì có chín không?”

“Chín thì có thể, nhưng phiền toái là ở giữa rừng núi nên không có nước...”

Con cọp nhìn thấy phản ứng của hai người lại càng khủng hoảng, nhưng sự kiêu hãnh của một bá chủ sơn lâm không cho nó lùi bước, nhục nhã phẫn nộ, nó nhảy lên một khối đá lớn, gầm to, quật đuôi vồ về phía cả hai. Ngụy Vô Song nhún chân nhảy lên thân cây cao, buông Kỳ Nhi ra rồi nhảy xuống đất. Con cọp rống giận phát uy, hai mắt sáng quắc, đuôi quật mạnh.

Kỳ Nhi đứng trên cây nói, “Con súc sinh này thật lợi hại!”

“Thật lợi hại, muốn đánh súc sinh phải dùng chút chiêu pháp...”

Con cọp nổi giận, vùng vẫy bổ tới, thân mình nhanh như sấm, thở ra từng trận tinh phong. Kỳ Nhi đứng trên cây cũng không khỏi giật mình. Ngụy Vô Song sờ sờ thắt lưng bên phải, dự định rút kiếm chấm dứt con súc sinh, nhưng phát giác bên hông không có kiếm, mới sực nhớ hắn đã chuyển kiếm sang bên trái. Bỏ qua cơ hội tốt, hắn đành phải tay không quật con cọp xuống đất.

“Ngu ngốc!” Chưa từng gặp qua ai ngu xuấn như tên này, đeo thanh kiếm nặng cả trăm cân mà lại không có cảm giác.

Dạo gần đây hắn đã bắt đầu hiểu được tính tình của Kỳ Nhi. Đứa bé này rất lạnh lùng, ban đầu ở chung hay hỏi cái này cái kia, ở lâu rồi thì không cần nhiều lời nữa, ngoại trừ những lúc tập võ có thể mở miệng nói vài câu, còn lại bình thường nó rất yên tĩnh. Vốn nghĩ rằng những đứa bé tuổi này đều như vậy, không nghĩ tới Kỳ Nhi khác nhiều lắm.

Ở Bạch Vân Thành, mỗi lần hắn múa một bộ kiếm pháp, tiểu Vân Phi sẽ kéo tay hắn tán thưởng “Ngụy ca ca thật là lợi hại!”, nhưng đồi lại là Kỳ Nhi nó chỉ đứng bĩu môi “Chỉ có vậy!”, lúc hắn nghĩ ra một trò chơi, tiểu Vân Phi cười rất vui vẻ, Kỳ Nhi ban đầu sẽ tỉ mỉ đứng nhìn, nhìn một lúc liền lạnh lùng bỏ đi, tiểu Vân Phi thích gọi hắn là Ngụy ca ca, Kỳ Nhi lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ...

“Ngụy Vô Song, cho ngươi!”

Một miếng thịt khô từ phía sau đưa tới, há miệng nuốt vào, hỏi, “Miếng cuối cùng phải không?”

“Còn bánh màn thầu.”

“Đưa ta một cái!” Ngụy Vô Song nhận bánh, đặt giữa lòng bàn tay, được một lúc bánh màn thầu bắt đầu tỏa ra hơi nóng, đưa lại bánh nóng cho Kỳ Nhi, “Qua khỏi ngọn núi này sẽ có thức ăn ngon!”

“Ân.” Kỳ Nhi cắn một miếng bánh nhỏ, ngực còn đang tiếc rẻ con cọp vằn vừa để xổng mất.

- ---------

Kỳ Nhi đã nói không muốn cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe ngựa, Ngụy Vô Song vẫn cứ thế cõng nó đi khắp nơi, nhưng chỉ đi bằng hai chân không biết năm nào tháng nào mới đến được Bạch Vân Thành, vì vậy vào đến thị trấn Kỳ Nhi bảo rằng muốn ngồi xe ngựa.

Ngụy Vô Song bỏ tiền mướn một chiếc xe ngựa rộng lớn, trên đường đi không ngừng hỏi xem Kỳ Nhi có khó chịu hay không, có muốn xuống xe để hắn cõng đi hay không. Kỳ Nhi cảm thấy hắn rất ồn ào, bèn dùng công phu mà nó vừa học được phong tỏa huyệt câm của Ngụy Vô Song.

Một tháng sau xe ngựa đến được Bạch Vân Thành, bị quân lính giữ cổng thành chặn lại tra hỏi, may mà gặp được Hộ Quân Thống Lĩnh Bạch Ứng Thần, hắn nhìn thấy Ngụy Vô Song có nét tương đồng với Ngụy Vương Gia, liền ra lệnh cho qua cổng. Dựa vào trí nhớ tìm đến được Bạch Phủ, xe ngựa vừa dừng lại đại môn của Bạch Phủ cũng vừa mở.

Một thiếu niên vận y phục trắng bước ra, một trận gió cát bất ngờ thổi đến khiến Ngụy Vô Song không thể mở mắt.

“Ngươi là... Ngụy ca ca?” Thiếu niên áo trắng lên tiếng gọi, thoáng chốc đã đứng ngay trước mặt Ngụy Vô Song.

“Vân Phi?” Ngụy Vô Song nghi hoặc hỏi. So với lúc sáu tuổi, Vân Phi hiện tại thay đổi rất nhiều, thế nhưng chỉ có Vân Phi mới gọi hắn là Ngụy ca ca.

Đi bao nhiêu lâu, đứa trẻ năm xưa bây giờ đã trưởng thành, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói cái gì. Vân Phi ho nhẹ vài tiếng, quay đầu nói với mấy người hạ nhân, “Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau giúp Ngụy ca... Ngụy đại ca mang hành lí?”

“Không cần! Hành lí của ta chỉ có cái này!” Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi vẫn đang ngủ say từ trên xe xuống.

“Đây là muội muội của Ngụy đại ca à?”

“Suỵt... Hắn vừa mới ngủ.”

Hắn đến Bạch Vân Thành là muốn trốn tránh truy sát, nhân tiện có thời gian cho Kỳ Nhi điều dưỡng thân thể, hắn cũng cần tập thêm võ công, nhưng hắn không nhận ra rằng hắn còn đến vì muốn gặp lại Bạch Vân Phi.

- ---------

Vân Phi mười ba tuổi tính tình hoạt bát, muốn tiểu Kỳ Nhi gọi mình một tiếng Vân Phi ca ca, Ngụy Vô Song biết được cười thầm, Kỳ Nhi cho đến bây giờ vẫn chưa gọi hắn là Ngụy đại ca a.

Bảy năm trước Ngụy Vô Song khiến cho Vân Phi hiểu được hắn chỉ là một người bình thường, bảy năm sau lòng tự tin lại bị Kỳ Nhi đả kích. Tiểu Kỳ Nhi nhỏ hơn hắn tới bốn năm tuổi, nhưng cho dù là quyền cước hay kiếm pháp, tất cả đều không thua kém hắn một phân.

Vân Phi tư chất thông minh, ít người có thể sánh được, chì vì hắn đã gặp phải Ngụy Vô Song, vốn là thiên tài trăm năm hiếm gặp, còn Kỳ Nhi lúc trước đã luyện võ như thế nào, người thường không thể tưởng tượng nổi...

“Bạch Vân Phi, ngươi đến trễ!”

“Tiểu Kỳ Nhi, hôm nay ngươi không thắng được Vân Phi ca ca đâu!” Vân Phi không quên ngoài miệng chiếm trước lợi thế, ai bảo Kỳ Nhi luôn gọi hắn Bạch Vân Phi, Bạch Vân Phi.

“Thật không?” Kỳ Nhi lười nhác nhướng mắt lên một chút, “Rút kiếm đi, đánh xong mới biết!”

“Đã đợi lâu.”

Trông thấy bóng kiếm sáng lóa, Ngụy Vô Song ngồi một bên vừa nhìn vừa ăn nho, thỉnh thoảng cao giọng trầm trồ khen ngợi giống như đang xem ca kịch.

Vân Phi luyện Lưu Vân Kiếm đến thức thứ tư, càng ngày càng tiến bộ. Kỳ Nhi rõ ràng ở thế hạ phong vẫn nhất quyết đòi cùng Vân Phi tranh tài cao thấp. Đánh được hơn trăm chiêu, tiểu Kỳ Nhi hiển nhiên thể lực không chống đỡ nổi, Vân Phi lợi dụng thân thủ cao lớn thừa dịp Kỳ Nhi ưỡn ngực xuất chiêu bèn đâm thẳng tới, Kỳ Nhi vội vã thu kiếm ngăn cản cũng không kịp nữa...

Ba---ba---!

Đột nhiên có thứ gì bắn thẳng vào người Vân Phi, một trúng cổ tay đánh rơi trường kiếm, một đánh trúng giữa ngực khiến hắn từ trên không ngã xuống mặt đất, nhìn kỹ thì ra là hai quả nho tròn tròn.

“Kỳ Nhi, ngươi có bị thương không?”

“Nhiều chuyện! Đi xem hắn đi!”

Ngụy Vô Song mở y sam của Vân Phi kiểm tra thương thế, liền lập tức ôm hắn đi tìm đại phu, lại còn hung hăng tự trách mình: ta đúng là lỗ mãng, Vân Phi cũng không phải không biết chừng mực, nhất định sẽ không làm Kỳ Nhi bị thương.

Kỳ Nhi trầm lặng nhìn Ngụy Vô Song, nó không thích Bạch Vân Phi, từ đầu đã cảm thấy hắn rất đáng ghét, bởi vì ánh mắt của Ngụy Vô Song nhìn hắn rất đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.