Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 86: Chương 86




Nhìn thấy thiếu chủ nhân lão quản gia không khỏi rơi lệ đến nơi, lần cuối cùng nhìn thấy là hai năm trước đây, chỉ có hai năm mà thiếu chủ nhân đã thay đổi rất nhiều, bây giờ đã đường đường là một nam tử hán.

Ngụy Vô Song vừa cảm kích vừa áy náy nói, “Chuyện ở Vương Phủ mấy năm nay làm phiền Hách thúc rồi.”

“Thiếu gia đừng nói như vậy! Đây là bổn phận của lão nô. Chuyện Thiếu gia vừa nói...” Lão quản gia nhìn về phía Kỳ Nhi đang đứng lau kiếm một bên, Kỳ Nhi nhìn lại, lão cúi người hành lễ, sau đó nhỏ giọng hỏi thiếu chủ nhân, “Thiếu gia muốn nữ tử hay là tiểu đồng?”

“Tiểu đồng?” Sực nhớ ngoại tổ mẫu của lão quản gia là người Ô Hoàn Tộc, cho nên lão mới hỏi như vậy. Ngụy Vô Song không biết trả lời như thế nào, muốn tìm thị thiếp dĩ nhiên phải là nữ tử, nhưng cũng không nhất định phải là nữ tử...

Lão quản gia lại nhìn Kỳ Nhi, phiền não nói, “Nếu là tiểu đồng, muốn tìm được người có thể sánh bằng công tử đây sợ là không dễ dàng gì.”

“Hách thúc, Kỳ Nhi không phải là...”

Lão quản gia không nghe thấy thiếu chủ nói, tiếp tục lẩm bẩm, “Hai năm nay tiểu công tử cũng lớn lên một chút, nhưng dáng vẻ vẫn là vạn người khó tìm, theo ý lão nô Thiếu gia nên chờ hai năm nữa hẵng tìm người khác...”

“Hách thúc!” Thấy Kỳ Nhi đã bắt đầu nghi ngờ, Ngụy Vô Song vội vã che miệng lão quản gia, ghé vào tai lão nói nhỏ, “Chuyện này để nói sau!”

Lão quản gia hiểu ý, gật đầu, “Thế thì lão nô xin lui xuống!”

“Các ngươi đang nói chuyện gì?” Lão quản gia vừa đi Kỳ Nhi liền hỏi.

“Nói vài chuyện vặt trong Vương Phủ thôi mà.” Ngụy Vô Song mừng rỡ trả lời. Ngày hôm ấy quay lại khách điếm thì Quần Ngạo đã đi, chỉ để lại thư bảo rằng hắn trở về Dương Châu. Từ đó trở đi Kỳ Nhi rất ít khi nói chuyện với hắn, hôm nay lại chủ động hỏi, chắc là đã bớt giận không ít.

“Bữa tối...” Vừa mới mở miệng, Kỳ Nhi đã xoay người bỏ đi.

Thật ra chuyện hôm ấy Kỳ Nhi đã sớm hết giận, thế nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Ngụy Vô Song đã đánh lén nó, chuyện này nó nhất định phải đòi lại. Không ngờ người này lại đê tiện như vậy, điểm huyệt nó không nói, nhân lúc nó mê man đánh lên miệng nó, đánh đến mức nứt cả môi nhất định là đã ra tay rất nặng.

- ---------

Kéo cái người đang vùi sâu trong ngực mình ra để tránh hắn bị ngạt thở, có chút buồn cười, ban ngày không chịu nói chuyện với hắn nhưng ban đêm lại ngủ chung một giường... Tay không kìm được lại xoa lên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, lướt qua đôi mắt, cái mũi thẳng, rồi đến đôi môi hồng nhạt, dừng lại ở đó. Có cái gì từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, hô hấp trở nên hỗn loạn, khát vọng càng dày đặc hơn, rất muốn dùng đôi môi của mình để thay thế ngón tay...

Người bên cạnh vừa xoay người đi, Kỳ Nhi đã tỉnh lại, mất đi hơi ấm, nó ôm chặt lấy chăn, vẫn cảm thấy lạnh, chỉ còn cách vận chân khí làm ấm cơ thể.

Ngụy Vô Song cũng không ra ngoài, chỉ khóac ngoại bào ngồi trên nóc nhà hóng gió, chỉ có gió lạnh mới khiến hắn dần vơi đi tà niệm. Bỗng nhiên, một cỗ khí tức không tầm thường bao quanh thân, không có sát ý nhưng cũng thập phần quỷ dị, vừa quen thuộc vừa xa lạ...

“Ngụy huynh thật có nhã hứng!”

Dưới ánh trăng sáng nhìn thấy bóng hình màu tím ấy, tóc đen tung lên trong gió, mặt trắng má ngọc có thể làm mị hoặc chúng sinh.

“Đàm? Ngươi đến đại mạc khi nào? Ngươi đến đây, chẳng lẽ bọn chúng lại tìm tới Kỳ Nhi...”

Hải Đàm bay lên đáp xuống trước mặt Ngụy Vô Song, nụ cười lúc nãy đã không còn tồn tại, “Hình như mỗi khi chúng ta gặp nhau ngươi đều nhắc đến Kỳ Nhi.”

Ngụy Vô Song xem như hắn đã trả lời, nghiêm túc nói, “Bọn chúng lại phái đến những ai? Là những kẻ mấy hôm trước ta đã nhìn thấy ở trấn trên phải không?”

“Chẳng có ai cả, những người đó là người của ta.”

“Người của ngươi? Nói vậy ngươi đến đây đã được vài hôm rồi à?”

“Vài ngày rồi. Ngụy đại ca không phát hiện ra ta đúng là trì độn.”

Ngụy Vô Song lộ rõ vẻ ngượng ngùng, ngồi xuống nói, “Ta cho rằng những người đó sẽ gây bất lợi cho Kỳ Nhi, không dám đi đâu, cho nên cũng không để ý đến những thứ khác.”

Hải Đàm cũng ngồi bên cạnh hắn, “Hai ngày trước ta thấy người của ngươi ở trấn trên, sao không để bọn họ đi dò la?”

“Chuyện của ta Đàm rõ như lòng bàn tay nhỉ?” Hắn làm gì có tâm tư để ý chuyện khác, Quần Ngạo vừa đến đã đi không từ giã, Kỳ Nhi thì đang giận hắn.

“Ngụy đại ca...” Hải Đàm cúi đầu gọi một tiếng.

“Ân?”

Ngụy Vô Song nghĩ rằng Hải Đàm gọi như vậy vì hắn đã từng nói hắn lớn tuổi hơn, lại không biết Hải Đàm chỉ là muốn thân cận với hắn hơn mà thôi.

“Ân... Sống ở đại mạc có tốt không...” Người hắn mong nhớ ngày đên gần ngay trước mắt, Hải Đàm chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt dường như không hề chớp.

Có lẽ vì ánh trăng mờ ảo, Ngụy Vô Song không nhận ra, vẫn đang nhìn thẳng phía trước từ từ nói, “Đối với ta chỗ nào cũng như nhau, có Kỳ Nhi bên người...”

“Ngươi luyện công à?” Thấy khuôn mặt hắn đỏ ửng, Hải Đàm hỏi.

“Ân... phải.” Hắn chuyển lời nói, “Hải Phượng Hoàng có tin tức gì không, có đúng là nàng đã buông tha Kỳ Nhi...”

“Đừng nhắc đến hắn nữa!” Hải Đàm đột nhiên bật dậy đẩy hắn ngã xuống.

Ngụy Vô Song vô cùng kinh ngạc, tay không kịp giữ lấy mái ngói, hai người từ nóc nhà ngã xuống hậu viên. Vừa rơi xuống Hải Đàm tay chống đất, cuồn cuộn một trận, đè lên người Ngụy Vô Song, vững vàng chế trụ hắn.

“Đàm ngươi làm cái gì vậy?” Hắn không ngờ Hải Đàm lại làm ra chuyện thế này, nằm dưới thân kẻ khác thật sự không dễ chịu.

“Làm tề quân của ta...”

“Hả?”

“Ta muốn ngươi làm tề quân của ta!” Tiếng thét làm kinh động lão bản của khách điếm, lão bản vừa cầm đèn đi vào hậu viên, liền bị một hòn đá bắn trúng, ngã xuống đất không ngồi dậy nổi.

“Tề quân... là cái gì?” Mặc dù rất đáng ghét bị người ta khống chế, Ngụy Vô Song vẫn nhẫn nại hỏi.

“Ở Nam Lương nam tử kết thân với nam tử sẽ có tề quân, người Trung Nguyên gọi là chính thất, làm tề quân của ta ta sẽ không có thêm ai khác...”

Câu kế tiếp không lọt được vào tai Ngụy Vô Song, hai chữ “chính thất” như mũi đao đâm vào ngực hắn, như con chó bị đạp trúng đuôi, mạnh bật dậy kéo Hải Đàm đè dưới thân.

“Ngươi muốn ta làm tề quân của ngươi? Ngươi muốn ta đường đường một nam nhân lại làm chính thất của ngươi?” Xấu hổ lẫn giận dữ nảy lên, Ngụy Vô Song không còn biết nặng nhẹ, hai tay nắm vai Hải Đàm mạnh đến nỗi nghe răng rắc.

Hải Đàm đau đến chau mày, nhưng vẫn nói rõ từng chữ, “Ta muốn ngươi làm tề quân của ta! Ta muốn ngươi làm chính thất của ta!”

“Trừ phi ta chết!” Dù cho cha hắn có từ trong mộ nhảy ra cũng tuyệt đối không thể.

“Ngươi chán ghét ta như vậy à?”

Ngụy Vô Song lạnh lùng nói, “Nhảm nhí! Đổi lại là ngươi ngươi chịu không?”

“Thì ra là vậy.” Hải Đàm dùng nội lực muốn đánh hắn ra, nhưng không làm gì được, nhắm mắt hít sâu một hơi, vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn, gần kề, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi không làm tề quân của ta, vậy ta làm tề quân của ngươi được không?”

Ngụy Vô Song ngơ ngẩn cả người, “Ngươi thế nào lại...” Một người nam nhân lại cam nguyện làm thê thiếp cho kẻ khác.

Kéo mấy sợi tóc trên má của hắn, nhìn tường tận. Ánh trăng bàng bạc rọi lên khuôn mặt của hắn, đẹp đến không thật, rất giống... giống, một khuôn mặt khác từ từ hiện ra, rõ dần lên... Kỳ Nhi... tề quân...

“Ở Trung Nguyên, nam nhân chỉ thú nữ tử làm thê thiếp...”

Một luồng chưởng đao chém ra, hắn nhảy tránh, tử ảnh bay lên không trung che khuất ánh trăng rồi biến mất.

Bế tức công của Kỳ Nhi đã đạt đến trình độ có thể nấp gần trong vòng vài thước mà không bị ai phát hiện. Tử ảnh đi rồi nó cũng quay về khách điếm. Vừa nằm xuống liền phát giác có người vào phòng, vội vàng chớp mắt điều tức giả vờ ngủ say, hai mắt nhắm lại vẫn có thể cảm nhận được người kia đứng đó thật lâu, vừa muốn mở mắt xem là ai, hậu cảnh nhói lên một cái, mất đi ý thức.

Ngụy Vô Song chỉ dám xa xa đứng nhìn, sợ nếu đến gần dục hỏa trong cơ thể sẽ làm hại Kỳ Nhi. Toàn thân hắn đang run rẩy, khát vọng mãnh liệt bấy lâu giờ đã có thể phát tiết ra. Kỳ Nhi là người Nam Lương, Nam Lương có tề quân, Kỳ Nhi có thể sẽ đồng ý...

- ---------

Có chuyện nhẫn được cũng có chuyện không thể nhẫn!

“Ngụy Vô Song đỡ kiếm!” Vốn định luyện xong Lưu Vân Kiếm thức cuối cùng mới tìm cái tên đê tiện tiểu nhân này tính sổ, hiện giờ một khắc cũng nhẫn không được.

“Có chuyện gì?” Ngụy Vô Song ngạc nhiên vừa hỏi vừa dùng tư thế buồn cười để tránh mũi kiếm.

Kỳ Nhi oán hận hỏi, “Ngươi đánh thoải mái nhỉ?”

“Đánh?”



“Hôm nay ta nhất định đòi lại gấp trăm lần, không đánh nát cái miệng của ngươi không được.”

Ngụy Vô Song vẫn không hiểu, “Ta đánh miệng ngươi khi nào?”

“Đừng có chống chế!”

Nhìn nó giật giật đôi môi sưng đỏ, một lát sau hắn liền hiểu ra, khuôn mặt tự nhiên biến hồng, vừa buồn cười vừa than khổ, Kỳ Nhi vẫn còn là oa nhi, mà chính mình lại sắp không thể chờ nổi đến lúc hắn trưởng thành rồi.

- ---------

Mấy ngày sau hai người ngủ riêng, Ngụy Vô song lấy lý do “Kỳ Nhi đã lớn, nên ngủ một mình.” Ban đêm, để lão quản gia trông Kỳ Nhi, hắn đi đến kỹ viện ở phố tây. Các cô nương của cả viện đều chạy ra vây lấy hắn, hắn chọn một cô nương trang điểm nhẹ nhất tên là Ngưng Hương, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ tên các cô gái đều phải có chữ “Hương”?

“Ngươi biết ta à?”

Ngưng Hương che mặt cười khẽ, “Công tử đi cùng một tiểu công tử, nổi nhất ở trấn trên, ai mà không biết...”

“Ngươi thích loại này à?” Nháy mắt, tử y nhân theo cửa sổ nhảy đến trước mặt Ngưng Hương, tay áo phất lên cắt ngang yết hầu của cô gái. Xé bỏ tay áo nhiễm đỏ, nói “Chỉ cần là nữ tử ngươi đều có thể đồng ý?”

“Tại sao lại giết nàng?” Ngụy Vô Song tiến lên xem xét, Ngưng Hương đã sớm tắt thở, “Nàng chỉ là một cô gái thanh lâu, có liên quan gì đến nàng?”

Hải Đàm cười hỏi, “Thế thì ta giết ả có liên quan gì đến ngươi?”

“Đàm...”

- ---------

Kỳ Nhi thiên tư thông minh, cơ thể như một miếng bọt biển luôn muốn hấp thu các loại võ công. Võ công của Ngụy Vô Song là chí cương chí dương không thích hợp với nó. Lưu Vân Kiếm của Bạch Gia đã học xong, Nghe nói Việt Vương Kiếm còn cao hơn cả Lưu Vân Kiếm liền muốn đi tìm hiểu một phen. Ngụy Vô Song cũng muốn nhanh chóng tránh đi Hải Đàm, mấy ngày sau hai người thu xếp rời khỏi đại mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.