Năm Đế Cơ mười bốn tuổi, xảy ra rất nhiều chuyện.
Tả Tử Thần một đi không trở lại, dù cho nàng viết bao nhiêu bức thư, từ lúc
ban đầu nhớ nhung cho đến sau cùng chất vấn, hắn thủy chung không chút tin tức;
Tả tướng phản quốc thông đồng với địch, dẫn theo đại quân yêu ma ăn thịt người
của Thiên Nguyên quốc công phá hoàng thành, tuyên bố muốn cắt đầu hoàng tộc treo
trên tường thành thị uy; mấy vị huynh trưởng chết trận trên sa trường, hoàng hậu
bởi vậy mà bệnh không dậy nổi, vua Bảo An qua đời trong nỗi kinh hoàng và tuyệt
vọng.
Khi được biết kẻ phản quốc là Tả tướng, Đế Cơ chợt hiểu ra, hết thảy mọi
chuyện, hắn nhất định đã biết từ lâu. Cho nên hắn vẫn không trở lại, cho nên hắn
bặt vô âm tín.
Là một nam nhân thế nào, mới có thể âu yếm ôm ngươi vào lòng, khe khẽ hôn
ngươi, nói rằng muốn lấy ngươi, rồi lại ở sau lưng hung hăng đâm ngươi một đao?
Lại là một trái tim tàn nhẫn thế nào, mới có thể chống mắt làm ngơ nước mất nhà
tan, yêu ma hoành hành giết bao người vô tội? Vì hắn mà chờ đến cập kê, đeo châu
ngọc lên đầu, mặc một thân áo cưới —— là trò cười ngu xuẩn cỡ nào. Hắn bỏ đi,
bởi vì hắn biết rõ lời hứa ấy sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ được thực hiện. Giấc
mộng yêu đương của nàng, chẳng qua chỉ là trò đùa hắn chẳng quan tâm.
Trong cơn cuồng nộ Đế Cơ một mình tìm tới núi Hương Thủ, kỳ thật muốn tìm
được hắn cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, còn dễ dàng hơn tưởng tượng của
nàng nhiều. Chỉ là nàng một bên tình nguyện yêu thương say đắm, mới có thể đem
loại chờ đợi đằng đẵng này hóa thành triền miên tương tư. Nàng vĩnh viễn không
thể nào quên khi chính mình đứng trước mặt Tả Tử Thần, biểu tình trên khuôn mặt
hắn lãnh đạm mà xa lạ. Huyền Châu đã mất tích bấy lâu khoác tay hắn, hai người
đứng bên nhau như một đôi kim đồng ngọc nữ. Hắn nói: “Cô nương, cô là ai?”
Đế Cơ không nói gì, trước khi tới nàng đã suy nghĩ ròng rã mười ngày mười
đêm, nhìn thấy hắn sẽ nói điều gì, hỏi điều gì. Nhưng là, chẳng còn gì cần hỏi
nữa. Trong tiếng thét chói tai của Huyền Châu, nàng đâm mù hai mắt Tả Tử Thần,
kỳ thật lúc ấy nàng nhắm tới cần cổ, muốn cắt bỏ cái đầu tàn nhẫn của hắn, nhưng
bỗng nhiên bản năng khẽ ngăn cản, cuối cùng chỉ chọc mù đôi mắt.
Trừng phạt quốc tặc, vốn là một việc hả lòng hả dạ, vậy nhưng nàng trải qua
thật lâu sau vẫn không muốn hồi tưởng lại. Nàng cảm thấy bản thân dường như từ
trước tới nay chưa bao giờ hiểu nổi Tả Tử Thần. Hắn vì sao cười với nàng, vì sao
đối tốt với nàng, vì sao dịu dàng với nàng? Vì sao lại đỏ mặt? Vì sao luôn luôn
lẻ loi một mình đứng đợi nàng trên đài Triêu Dương? Vì sao có thể trở mặt ngoan
độc chẳng khác nào rắn rết?
Nàng thật sự không hiểu.
Lòng người luôn dễ dàng đổi thay như vậy, còn đáng sợ hơn bất cứ hiểm nguy
nào. Đám yêu ma ăn thân thể người, nhưng chính con người lại giết chết lòng
nhau.
Khi Thiên Nguyên quốc phóng hỏa thiêu huỷ hoàng cung Đại Yến, nàng mang A Mãn
lặng lẽ trốn đi. Hai người từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, chưa hề nếm qua
khổ ải, luẩn quẩn ở trong núi rừng mấy ngày liền, vừa hoảng sợ vừa không quen
thức ăn, A Mãn ngã bệnh. Nàng sốt cao ba ngày ba đêm không hạ, may mắn gặp lại
lão tiên sinh trước đây truyền thụ bạch chỉ thông linh thuật, ông có một thân
bản lãnh, nhưng cũng không thể một mình đơn thương độc mã đối phó với cả đám yêu
ma, vì vậy cũng từ trong cung trốn ra.
Lão tiên sinh cẩn thận kiểm tra tình hình của A Mãn, lắc đầu thở dài: “Thân
thể đã suy nhược đến cực hạn, cộng thêm lo âu sợ hãi quá mức, chỉ sợ khó mà qua
nổi.”
Đế Cơ một năm này đã chịu đựng bao đả kích, tinh thần sớm đã chống đỡ không
nổi, chỉ hận không thể lớn tiếng òa khóc một hồi. Nhưng là lúc này còn không thể
khóc, nàng chỉ có thể gắt gao nhịn xuống, miễn cưỡng cười nói: “Ta nghe ngữ khí
tiên sinh, hẳn là còn có cách cứu? Tiên sinh cứ nói, cho dù khó khăn ra sao, ta
đều có thể làm.”
Lão tiên sinh nhìn nàng một cái, có phần khó xử: “Lão hủ từng nghe nói, sơn
chủ Hương Thủ khi còn trẻ rất am hiểu luyện chế các loại linh dược đan hoàn,
trong đó có một viên tử linh đan, có thể trị bách bệnh. Có điều công chúa cùng
Tả Tử Thần kia… Chỉ sợ…”
[lão hủ: lão già cổ hủ này]
Đế Cơ lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu “Tiên sinh chờ
ta!”
Thế nhưng cuối cũng vẫn không xin được linh dược, nàng vất bỏ hết thảy tự
tôn, quỳ trước phòng Tả Tử Thần một ngày một đêm, đổi lại, chỉ là Tả Tử Thần
nhất định trốn tránh không gặp. Huyền Châu có vẻ thập phần khó xử, thở dài: “Đế
Cơ là muốn cứu người, lẽ ra nên giao cho ngươi. Có điều lần trước ngươi tới làm
trọng thương Tử Thần, tử linh đan đã sớm cho chàng dùng, trong núi rốt cuộc
không có viên linh đan thứ hai. Không bằng Đế Cơ đi nơi khác hỏi xem sao? Ngươi
xưa nay giao du rộng rãi, muốn tìm một viên linh đan hẳn cũng không phải việc gì
khó.”
Sắc mặt Đế Cơ tựa như cây cỏ héo khô, lần đầu tiên ăn nói khép nép cầu xin
nàng ta: “Cho dù không có tử linh đan, các loại thuốc tương tự cũng được. Huyền
Châu, xin ngươi giúp ta một tay.”
Huyền Châu cười cười, đang định nói tiếp, Tả Tử Thần trong phòng bỗng nhiên
khẽ gọi một tiếng: “Huyền Châu? Nàng ở đâu?” Nàng ta vội vàng xoay người bước
vào, thật lâu sau mới mang theo một túi thuốc ra, ném xuống trước mặt nàng: “Sơn
chủ chỉ còn lại mấy loại thuốc trị thương ngoài da này, nếu như dùng được, ngươi
cứ mang cả đi.”
Trị thương ngoài da… Đế Cơ chậm rãi nhặt túi thuốc lên, lại chậm rãi mở ra,
bên trong túi chẳng qua chỉ là mấy loại thuốc mà hiệu thuốc tầm thường nào cũng
có, tổng cộng hết thảy, quá lắm chỉ đáng giá một lượng bạc.
Nàng ngơ ngẩn hồi lâu, Huyền Châu cười tít mắt nói: “Ngươi xem, không phải ta
không giúp ngươi. Kỳ thật là Tử Thần căm hận ngươi, chàng chỉ lo ngươi không
chết sớm.”
Đế Cơ đem túi thuốc kia ném thẳng vào mặt nàng ta, phẩy tay áo bỏ đi.
Khi trở lại chốn núi rừng, A Mãn đã chết từ lâu, nằm cứng ngắc trên cỏ tranh
sơ sài, trông nàng như đang say ngủ.
Nàng áp tay A Mãn lên mặt, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, trong thân thể như
bị đao kiếm chọc xuyên thành một lỗ hổng lớn, đau đớn vô cùng, vậy mà tròng mắt
lại khô khốc tới nỗi không khóc ra nổi một giọt lệ.
Không có công cụ, cũng không có gạch xanh. Mộ của A Mãn là do Đế Cơ dùng
chính đôi tay mình đào bới, chặt một mảnh gỗ, dùng trâm khắc lên mặt trên bốn
chữ “Mộ của A Mãn”. Đế Cơ ôm đầu gối ngây ngốc ngồi trước mộ mấy ngày liền.
Lão tiên sinh an ủi nàng: “Người chết không thể sống lại, Đế Cơ chớ quá mức
thương tâm. Lúc này ngươi không thể nản lòng.”
Đế Cơ thấp giọng nói: “Tiên sinh, ta sống không nổi nữa…” Một câu chưa xong,
người đã ngất đi.
Nàng vì quá mức đau khổ lo âu mà đổ bệnh nặng một thời gian, cơ hồ khó giữ
nổi mạng sống, trong khoảnh khắc hấp hối kia, đột nhiên tỉnh ngộ, lòng người chỉ
có thể chịu đựng tổn thương trong một giới hạn, có những đau xót phải nhớ cả
cuộc đời, tuy rằng nhắc tới khó tránh nỗi đau âm ỉ, nhưng đó cũng xem như lời
nhắc nhở sau này mình không thể phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng cũng có những
nỗi đau, vẫn cứ quên đi được mới là tốt.
Một khúc Đông Phong Đào Hoa trên đài Triêu Dương, sóng mắt say lòng người
trong ánh hoàng hôn, nụ hôn trúc trắc cơ hồ nghẹt thở dưới trăng ấy —— thật
giống như những sự tình kiếp trước, Đế Cơ hoài nghi phải chăng chính mình đã
từng thực yêu say đắm một người nam nhân, thực sự muốn gả cho hắn, tay nắm tay
tới già.
Được rồi… Nam nhân đó tên gì? Nàng tựa hồ đã quên.
Cứ như vậy quên đi cũng tốt.
Trên đời này tuy rằng còn có rất nhiều người, nhưng mỗi người lại mang một
trái tim lạnh lẽo. Từ không yêu mà sinh ra yêu, từ yêu mà sinh ra hận; lúc bình
minh còn yêu tới mức đau khổ triền miên, khi chạng vạng ái tình đã diệt. Biết
bao người đã thấy những yêu những hận luẩn quẩn ấy, kết quả đều không ngăn nổi
lòng người giá lạnh đổi thay.
Hết thảy đều có nhân có quả, có duyên có phận, đây chính là báo ứng nàng đã
quá ngây thơ.
Lão tiên sinh nói, trên đời có một loại thần khí gọi là hồn đăng, đã bị sơn
chủ Hương Thủ cướp đoạt mất, giấu ở sâu trong bảo khố. Nếu có thể lấy được bảo
vật kia, liền có thể báo quốc thù.
[hồn đăng: đèn hồn]
Sau khi khỏi bệnh, Đế Cơ cùng tiên sinh rời khỏi Đại Yến, đi tới một nước nhỏ
phía Tây, theo ông học tập lại từ đầu. Nàng còn có chuyện quan trọng cần làm,
không thể để sinh mệnh của mình hao mòn trong hư không vô biên vô hạn.
Mười lăm tuổi cập kê, tiên sinh đặt cho nàng tên gọi Đàm Xuyên.
Đế Cơ nước Đại Yến, từ nay về sau liền chân chính biến mất khỏi thế gian.
***
Một ngày tháng chín, đệ tử Phó Cửu Vân vẫn luôn lưu lạc bên ngoài tìm kiếm
bảo vật quý báu cho sơn chủ trở về, Tả Tử Thần dẫn theo Huyền Châu tới gặp
hắn.
Huyền Châu vừa mới trở thành đệ tử của sơn chủ, người khác có thể không gặp,
nhưng bát đại đệ tử bên cạnh sơn chủ thì nhất định phải biết, Phó Cửu Vân chính
là một trong số đó. Nghe nói hắn nhập môn từ thời gian cực sớm, thực lực sâu
không lường được, có điều làm người phong lưu, luôn thích chơi bời trong đám nữ
nhân, chẳng hề qua lại mật thiết cùng các đệ tử còn lại, cho nên danh tiếng
không được tốt như các đại đệ tử khác. Có điều sơn chủ hiển nhiên thập phần nể
trọng hắn, toàn bộ bảo vật quý báu đều giao cho hắn quản lý, có thể thấy rõ sự
tín nhiệm.
[bát đại đệ tử: tám đại đệ tử]
Huyền Châu khoác tay Tả Tử Thần bước chầm chậm trong mùa thu lá đỏ, nàng tới
bây giờ mới chân chính cảm thấy thỏa lòng.
Nhớ khi ấy Thiên Nguyên quốc sử dụng yêu ma xâm lược Đại Yến, đầu tiên gặp
nạn chính là mấy nước chư hầu của bọn họ, vua Bảo An hèn nhát nhu nhược, chỉ lo
tự bảo vệ mình, mặc cho chư hầu phát ra bao lời thỉnh cầu, cầu xin Đại Yến cử
quốc sư bình chiến loạn, ông ta cũng chẳng thèm để ý. Trong cơn hỗn loạn, nàng
một mình trốn thoát, tìm tòi không biết bao lâu, cuối cùng ngất xỉu bên rìa núi
Hương Thủ.
Là Tả Tử Thần cứu nàng, có điều khi ấy hắn đã quên hết thảy về Đại Yến, thậm
chí còn không nhớ nổi Đế Cơ đến tột cùng là ai. Cái kiểu quên này cực kỳ quỷ dị,
phảng phất như bị người ta hung bạo phong ấn đi một đoạn ký ức. Người ra tay
dường như không muốn hắn nhớ được bản thân hắn ở Đại Yến đã từng có một đoạn ái
tình triền miên.
Đương nhiên, nàng đối với việc này cầu còn chẳng được.
Hắn quên hết thảy, từ nay về sau trong lòng sẽ chỉ có mình nàng. Hắn cuối
cùng sẽ hiểu ra, trên đời này chỉ có nàng thực sự tốt với hắn, không hề giữ lại,
mà trao đi hết thảy. Họ Tả phản quốc cũng được, Đại Yến bị diệt cũng được, mọi
người trên thế gian đều chết hết, chỉ cần hắn còn ở đây, nàng chẳng cần để ý
điều gì khác.
Đế Cơ không thể yêu hắn đến thế.
Từ nhỏ đến lớn, Huyền Châu vẫn một mực tìm cách có thể triệt để vượt qua Đế
Cơ, hiện tại nàng rốt cục tìm được rồi. Rốt cuộc sẽ không có nữ nhân nào khác
yêu Tả Tử Thần được như nàng, trong tình yêu say đắm khủng khiếp mà tuyệt vọng
này, Đế Cơ cuối cùng đã thua nàng.
Huyền Châu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
***
Rốt cuộc cũng được thấy Phó Cửu Vân phong lưu phóng khoáng trong truyền
thuyết, có điều lại không giống lắm cái loại công tử quần lụa trong tưởng tượng.
Hắn nhìn qua chẳng hề giống một thiếu niên, lại cũng chẳng già, khiến cho người
ta đoán không ra tuổi hắn. Đáy mắt hắn có một nốt ruồi lệ, cười lên mang theo
một loại hồn nhiên đặc biệt làm tim người ta đập dồn dập không thôi, có điều lúc
không cười nhìn qua lại có chút u sầu ủ dột, phảng phất như ẩn giấu bao nỗi lòng
vô cùng vô tận.
Hắn lúc này đang một mình uống rượu bên cửa sổ, dưới chân đã ngổn ngang mười
mấy vò không. Huyền Châu ngửi thấy cả phòng mùi rượu, không khỏi nhíu nhíu
mày.
Phó Cửu Vân cũng chẳng thèm quay lại, hắn đang nhìn bầu trời phương đông, ngơ
ngẩn bần thần. Huyền Châu thoáng giật mình, có chút mất kiên nhẫn, ngay sau đó
hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như điện, trong nháy mắt đánh giá nàng ta
một lượt từ đầu đến chân, Huyền Châu thậm chí có một loại cảm giác như thể chính
mình ở trước mặt hắn không mặc quần áo, nhất thời mặt đỏ lên.
Phó Cửu Vân chỉ nhìn nàng một cái, liền chuyển qua nhìn Tả Tử Thần, thấy hai
mắt hắn nhắm chặt, không khỏi hơi sững sờ: “Mắt sao vậy?”
Tả Tử Thần không muốn trả lời vấn đề này, căn bản chính hắn cũng nói không
ra, nhớ không được. Đi qua nhận lấy bầu rượu, tự rót một chén cho mình, lại thấy
Phó Cửu Vân rầu rĩ không vui, không giống trước kia vừa cười vừa nói, liền nhẹ
lời: “Ngươi xuất môn mấy ngày nay, xem ra tựa hồ không được vui vẻ cho lắm.”
Phó Cửu Vân nở một nụ cười trào phúng, lại nhìn thoáng qua chỗ Huyền Châu,
bảo: “Tạm thời chưa nói đến ta, ta biết ngươi đang vui vẻ lắm. Bỏ cũ, ôm mới
rồi.”
Tả Tử Thần khó hiểu: “Có ý gì?”
Phó Cửu Vân không trả lời, chỉ chậm rãi uống cạn rượu trong chén, ánh mắt vẫn
không rời khỏi mảnh trời phía đông kia, nơi đó mây cuộn như tơ, một mảng trong
suốt, gió lạnh phả tới, làm cho đôi mắt hắn hơi hơi nheo lại.
Hắn nhớ tới ngày hôm ấy, mưa cứ thế ngập ngừng rơi, bọt nước trong veo lóng
lánh từ lá cây liễu nhỏ xuống, cứ một giọt hắn lại thầm đếm một con số trong
lòng. Hắn lấy tranh làm mồi dụ, ngóng trông nàng mắc câu, nàng là con cá nhỏ hắn
đặt trong đáy lòng, bơi qua bơi lại, chẳng biết lúc nào sẽ cắn mồi câu kia? Lại
có chút sợ nàng tới, tuổi nàng còn nhỏ, ngây thơ vô cùng, phải nói thế nào để
cho nàng hiểu?
Hắn đợi bên bờ sông Hoàn Đái, nhìn mưa phùn biến thành ánh nắng chiều, nhìn
thấy lá liễu được gột rửa xanh non mềm mại, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người
đến đến đi đi, trong lòng vừa vui sướng vừa bồn chồn lo lắng, vì hắn đợi một
người độc nhất vô nhị là nàng mà vui sướng, lại bởi vì nàng chậm chạp không tới
mà bồn chồn không yên.
Hắn còn nhớ tới nước Đại Yến đã diệt vong, hoàng cung lung linh tráng lệ bị
thiêu rụi trong biển lửa, chỉ còn lại mảng tường bị thiêu rụi cháy đen. Di tích
đài Triêu Dương lộng lẫy đồ sộ vẫn còn đây, sụp xuống một mảng lớn, chỉ chừa lại
một lan can đá trắng tiêu điều, nàng từng đứng trên đó múa một khúc Đông Phong
Đào Hoa, bộ y phục đỏ rực phấp phới bay như lửa.
Bây giờ, nàng cùng Đại Yến như nhau, đều biến mất giữa ngàn vạn nhân gian
biến ảo.
Hắn vẫn đang chờ đợi một người, nhưng hắn biết rõ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ
không tới.