Quốc sư hiểu rõ tầm quan trọng của thái tử đối với Thiên Nguyên quốc, chẳng
những bởi vì gã dũng mãnh thiện chiến, dòng máu yêu nồng hậu, càng bởi đủ loại
di tượng vào thời điểm gã ra đời, cùng với mệnh cách vô song thiên hạ kia của
gã. Thời khắc mấu chốt thống nhất Trung Nguyên lúc này, ngàn vạn lần không thể
để nhân tâm dao động.
Thế là giữa lúc lời đồn lan truyền đến đỉnh điểm, văn võ bá quan rõ rành rành
nhìn thấy thái tử cưỡi ngựa đi ra từ cửa cung, nói nói cười cười cùng nhị hoàng
tử Đình Uyên, vẻ mặt như thường, thấy bách quan hành lễ với mình, lại tỏ ra rất
ôn hòa, mỉm cười bảo bọn họ đứng dậy, không hề xa cách như lúc trước.
Lời đồn, chưa đánh đã tan.
Đương nhiên, loại chuyện cơ mật hàng đầu cỡ này, dân chúng phía dưới làm sao
biết được, bọn họ còn đang có việc khác làm cho kích động phát điên.
Lại nói Đàm Xuyên ở lại tiệm cơm Yến Yến làm đầu bếp một tháng, tay nghề hoàn
mỹ, mùi vị tuyệt vời, tiệm cơm vốn làm ăn ế ẩm dần dần có người ra kẻ vào, bà
chủ quả thực muốn coi nàng như Bồ Tát mà cúng bái, ngoại trừ nấu nướng, những
việc khác nhất định không cho nàng động tay, thậm chí đến cả quần áo cũng muốn
người khác giặt thay nàng, cuộc sống tạm thời cứ thế trôi qua trong hạnh
phúc.
Đại để là bởi vì bà chủ tiệm cưng chiều nàng, tạp dịch chạy bàn ở gian ngoài
cũng khó tránh khỏi nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa, suốt ngày len lén liếc mắt
đưa tình với nàng, hôm đó Đàm Xuyên còn nhận được một phong thư tình xiên xiên
vẹo vẹo: “Xuyên Nhi, ta thích nàng, trái tim thích mỗi ngày đều sai như uốn
riêu.” (ta yêu nàng trái tim yêu mỗi ngày đều say như uống rượu.)
Đàm Xuyên dở khóc dở cười sửa lại chữ sai, trả lại tiểu nhị trẻ tuổi kia, hắn
nhất thời nước mắt chảy ngược chảy thành sông, bị đả kích đến nỗi mấy ngày liền
không tới làm việc.
Bà chủ lén tới tìm nàng tâm sự: “Xuyên Nhi, tuổi cháu không còn nhỏ nữa, có
muốn lập gia đình ở đây hay không? Mấy người trong tiệm của chúng ta đều không
tệ đâu.”
Đàm Xuyên dùng sức nhéo mạnh hai cái trên gương mặt giả, thật sự khiến cho
hai gò má đỏ bừng như máu, lúc này mới ngẩng đầu nhẹ giọng nũng nịu: “Người ta…
Người ta sớm có người trong lòng rồi! Đậu Đậu ca nói, đợi kiếm đủ tiền cưới vợ,
sẽ tới đón cháu về nhà.”
Thím Quách phụ trách mua đồ ăn thích nhất là mấy chuyện nhà chuyện cửa thế
này, nhanh chóng chạy tới góp vui: “Đậu Đậu ca? Tên gì mà quái lạ thế! Nó làm
nghề gì?”
Đàm Xuyên liên tục cười gượng, vắt hết óc: “Huynh ấy… à, chuyên môn vẽ tranh,
cho nên quanh năm đều lang thang bên ngoài, nói là muốn tìm cảm hứng gì đó…”
Nói xong đột nhiên lại thấy chột dạ, sao nàng lại nói là vẽ tranh cơ chứ?
Thật không hiểu nổi…
Thím Quách càng nổi lên hứng thú : “Vẽ tranh? Là họa sĩ à? Thím lại nghe nói
mới đây có một vị cao nhân hết sảy tới Thiên Nguyên quốc của chúng ta, đang sống
dưới chân núi Phượng Miên, mấy vị quan to này, rồi thì hoàng thân quốc thích
này, cả ngày vội vàng ngồi xe ngựa chạy tới nịnh nọt cậu ta, muốn xin cậu ta vẽ
tranh cho. Cậu ta sẽ không phải là người yêu của Xuyên Nhi đấy chứ?”
Không đợi Đàm Xuyên trả lời, bà chủ đã kích động : “Làm sao có thể! Nếu Công
Tử Tề tiên sinh có thể nhìn trúng Xuyên Nhi, mắt của cậu ta tuyệt đối là bị trát
cứt rồi! Xuyên Nhi bác không có ý gì khác… Cháu đừng suy nghĩ nhiều…”
Đàm Xuyên bị ba chữ Công Tử Tề dọa cho giật nảy mình, sái cả cổ, đau tới mức
nhe răng trợn mắt, mấy lời muốn nói đều quên sạch.
Thím Quách cuống quít nói: “Đúng! Chính là Công Tử Tề! Bà chủ bà cũng biết
à?”
Đây mới thực sự gọi là “Văn chấn thiên hạ”, tùy tiện tìm một tiệm cơm nhỏ
trong nước, người người đều biết Công Tử Tề là ai. Công Tử Tề tiên sinh trong
truyền thuyết là một vị thần tiên chân chính, dạo chơi bốn biển, tự do tự tại;
theo truyền thuyết hôm đó ra biển Nam uống rượu, giữa trưa liền lên đỉnh Phượng
Miên nghỉ ngơi, mặt trời lặn lại bồi hồi vẽ tranh bên bờ sông Ngọc Thủy; theo
truyền thuyết hắn đi qua nơi nào, nơi đó liền gặp vận may, đàn ông nói chuyện
mấy câu với hắn, liền khỏi hết bệnh tật, phụ nữ nắm tay hắn một chút… con tim
liền không nghe lời mà chạy theo hắn mất tiêu rồi.
[Văn chấn thiên hạ: Nổi tiếng thiên hạ]
Truyền thuyết, vĩnh viễn là xằng bậy hoang đường.
Vị Công Tử Tề đại nhân thần bí này, gần đây không biết vì sao lại tới Thiên
Nguyên quốc, ở lại dưới chân núi Phượng Miên, vẽ tranh mỗi ngày. Mấy bức tiên
họa hắn vẽ tại Đại Yến năm đó, trải qua chiến loạn sớm đã không biết tung tích,
hôm nay có người thật ngay trước mắt, ai lại không muốn xin một bức tranh? Nhất
thời các đại thần trong triều cùng nhau xếp hàng tới núi Phượng Miên, khiến cho
núi Phượng Miên u nhã tĩnh mịch trở nên ngựa xe như nước náo nhiệt lạ
thường.
Tiếc là Công Tử Tề tính tình cổ quái, thấy không thể tiếp tục ở lại núi
Phượng Miên, dứt khoát dọn dẹp một chút, chuyển vào thanh lâu lớn nhất Cao Đô,
cũng không tiếp tục vẽ hoa điểu ngư trùng, mà cả ngày chỉ cân nhắc vẽ xuân cung
đồ, vẽ một bức đốt một bức. Hắn đốt tranh, thế nhưng trong mắt người khác lại là
đang đốt vàng ròng hàng thật giá thật, khó tránh khỏi lòng đau như cắt.
[hoa điểu ngư trùng: hoa chim cá sâu]
[xuân cung đồ: tranh khiêu dâm, porno :”>]
Năm đó khi Đại Yến còn chưa diệt vong, bà chủ đi ngang qua một chuyến, từ xa
nhìn thấy Công Tử Tề vẽ tranh, đến nay nhắc tới vẫn còn đắc ý hả hê: “Người đó
mới là rồng phượng trong đám người! Nếu bà đây mà trẻ đi mười tuổi, kiểu gì cũng
vứt bỏ gã chồng vô dụng kia, bỏ trốn cùng cậu ta ngay.”
Mọi người cười ồ lên, Đàm Xuyên đành phải cười theo, sờ sờ cần cổ, đầy tay mồ
hôi lạnh.
Đại để bản lĩnh không bằng người chính là bi ai vậy đấy, Phó Cửu Vân chỉ cần
khẽ vươn tay, bàn tay liền vượt qua vạn dặm, nàng có ngồi trên Cân Đẩu Vân cũng
chẳng bay đi nổi, trước mặt hắn vĩnh viễn không khác gì một con chim gãy cánh.
Lần này hắn không ngại khua chiêng gióng trống tới Thiên Nguyên quốc, rõ ràng
muốn nói cho nàng đang nấp trong chỗ tối: đại nhân ta tới đấy, ngươi cẩn
thận.
Nàng thật sự hết sức cẩn thận, không hề hoài nghi lần này mà lại bị hắn bắt
được, chính mình sẽ bị cắt thành từng mảnh, làm đồ nhắm rượu cho hắn.
***
Hôm sau theo thím Quách lên phố mua đồ ăn, thím Quách là một người lắm điều,
gặp được đám tam cô lục bà cũng có thể chít chít oa oa nói cả ngày mà không cần
uống nước. Đàm Xuyên ngồi nghe cả buổi, chẳng qua là cô nương nhà họ Trương gả
cho một tên bợm rượu, tiểu nhị họ Lý cưới một bà vợ hung hãn, toàn là những
chuyện nhảm nhí linh tinh, thật sự chẳng dậy nổi hứng thú nghe chuyện, nàng đành
phải tự kỷ xách giỏ đi chọn lựa đồ ăn.
[tam cô lục bà: ba cô sáu bà (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa
đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ
nhà chứa.)]
Đang nhặt mấy quả cà, chợt nghe đầu đường phía trước một tràng pháo đùng đùng
đoàng đoàng, tiếp theo đó là tiếng chiêng trống cheng cheng tùng tùng đinh tai
nhức óc, nàng còn tưởng rằng có nhà nào cưới hỏi, không khỏi ngẩng đầu nhìn một
cái, chỉ thấy một đoàn người đang tiến tới từ góc đường phía trước, những kẻ
khua chiêng đi trước mở đường, đánh trống đi bên cạnh trợ uy, ở giữa là một
chiếc xe ngựa sang trọng, mấy chục người theo sau hộ tống, bá chiếm cả con
đường.
Thím Quách không hổ là thím Quách, nháy mắt đã hỏi được tin tức xác thực: “Lễ
bộ Trương đại nhân phố trên vất vả lắm mới mời được Công Tử Tề tiên sinh tới nhà
vẽ bức chân dung, nhìn trận thế này xem! Cứ như cưới vợ gả chồng! Người ngồi
trong xe kia chắc là Công Tử Tề tiên sinh rồi?”
Mọi người vừa nghe Công Tử Tề đại nhân trong truyền thuyết đang ở trong xe,
dứt khoát vù vù tiến lên, chen lấn ở ven đường ra sức nheo mắt ngó nhìn, chỉ
mong màn trúc trên cửa xe có thể thoáng lộ ra một khe hở nhỏ, để bọn họ có thể
nhìn rõ hình dáng người ngồi bên trong.
Đàm Xuyên muốn tránh đi, có điều thím Quách nhất định không buông tay, dồn
sức dắt nàng một đường chen tới phía trước, đi qua nơi nào nơi đó trở thành một
đống hỗn độn, chỉ nghe thấy tiếng người gào thét kêu đau. Cỗ xe dài kia dừng
trước phủ của Trương đại nhân, phủ đệ nhà quan, dân thường không dám tới gần,
đành phải nín thở chăm chú mà nhìn từ xa.
Cỗ xe mở cửa, một bóng người thon dài chậm rì rì xuống xe, nhất thời không
vội vã bước lên cỗ kiệu nhỏ được chuẩn bị cho hắn ở bên cạnh, mà còn quay đầu
lại nhìn thoáng qua một lượt. Hắn đeo một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, không
nhìn rõ mặt mũi, nhưng tư thái lại cực kỳ trang nhã, còn hướng về đám người vẫy
vẫy tay, tiếng thét chói tai của thím Quách bùng nổ làm Đàm Xuyên thiếu chút nữa
điếc cả tai.
Trở lại tiệm cơm nhỏ, cả ngày thím Quách không thể im lặng, gặp ai cũng túm
lại khoe bà đã được thấy Công Tử Tề rồi, quả nhiên là rồng phượng giữa đám
người, tuấn mỹ tựa thần tiên. Trời biết trên mặt hắn căn bản đeo mặt nạ, có thể
nhìn ra tuấn mỹ tựa thần tiên mới là lạ.
Bà chủ nghe được xúc động không thôi, vì thím Quách còn đang trong trạng thái
phấn khích điên cuồng, bà không thể làm gì khác đành tới hỏi Đàm Xuyên: “Xuyên
Nhi, nhìn thấy Công Tử Tề tiên sinh thật rồi sao? Cậu ta mặc y phục gì? Bộ dạng
ra sao?”
Đàm Xuyên gật gật đầu: “Vâng, nhìn thấy rồi… Đẹp lắm, trông cứ như thần
tiên.” mới là lạ…
Sau khi bà chủ nghe nói thế, ngay cả việc buôn bán cũng chẳng còn lòng dạ nào
mà làm, dứt khoát xếp một chiếc ghế nhỏ, ngồi trước cửa tiệm nhìn quanh phố
phường, chỉ chờ mong bao giờ Công Tử Tề xuất hiện có thể ngắm thêm một lần. Đợi
một mạch cho đến khi mặt trời lặn, con đường phía trước mới lại truyền tới một
trận náo động, những người trong cửa tiệm đồng loạt chạy ra xem, lại thấy Công
Tử Tề không ngồi xe cũng chẳng ngồi kiệu, đang chắp tay sau lưng thoải mái đi
lại trên đường, một đám người vây quanh bên cạnh.
Bà chủ lặng lẽ lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, nhìn quanh bốn phía,
thấy Đàm Xuyên đang núp mình sau cửa tiệm, bà lập tức đưa khăn tay cho nàng, cái
mặt già hiếm có dịp đỏ lên: “Xuyên Nhi à… Bác… có chút ngại ngùng. Trong tiệm
chúng ta có mỗi cháu là cô nương trẻ tuổi, nghe nói Công Tử Tề tiên sinh trước
giờ không làm khó dễ các cô nương, cháu giúp bác qua đó xin tiên sinh bức tranh
chữ, nhé?”
Đàm Xuyên gần như nhảy dựng lên, cuống quít xua tay: “Cháu… Cháu không
đi!”
Mấy tiểu nhị nghe nói đến xin tranh chữ, cũng vội vàng lấy khăn mùi soa của
mình kín đáo đưa cho Đàm Xuyên: “Xuyên Nhi! Xin nhờ ngươi!”
Thím Quách đem tất cả mười mấy cuốn sổ sách trong tiệm ra, ngay cả giấy Tuyên
Thành cháu ngoại bà dùng để luyện chữ cũng không bỏ sót, ném cả chồng cho nàng:
“Đi mau đi mau!”
Đàm Xuyên ôm khăn tay khăn mùi soa sổ sách trong ngực, không lời ngẩng nhìn
trời xanh, trời xanh đương nhiên không thèm để ý nàng, nàng đành phải rơi lệ đầy
mặt mà bước tới, mỗi một bước đều như đi trên mũi đao, vất vả lấy hết dũng khí
ngẩng đầu, đối diện với nửa mảnh mặt nạ làm từ Thanh Mộc kia dũng khí đột nhiên
chạy đi đâu hết, cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “… Tiên sinh… Giúp, giúp ta ký tên
đi?”
Công Tử Tề đại nhân trong truyền thuyết không trả lời nàng, thậm chí không
liếc về hướng nàng một cái, những người vây quanh hắn thật sự quá nhiều, giọng
nói của Đàm Xuyên thật sự quá nhỏ, hắn căn bản không nghe thấy, cứ thế nhẹ nhàng
mà đi lướt qua.
Đàm Xuyên nhanh chóng chạy về như bị lửa đốt sau mông, ném cả đống đồ cho
thím Quách: “Anh ta không chịu ký, không liên quan gì đến cháu!”
Mọi người cực lực khinh bỉ nàng một trận, cuối cũng vẫn là thím Quách dùng
sức mạnh phi thường, khí phủ núi sông, vọt vào đám người, xin được chữ ký kia.
Cái khăn có bút tích kia được bà chủ xem như vật báu, từ đó về sau ngày nào cũng
ôm trước ngực, gặp ai cũng giở ra, đem ba chữ Công Tử Tề rồng bay phượng múa
trên đó khoe với mọi người từng chữ một.
Một người có thể nổi tiếng đến mức này, cũng coi như viên mãn rồi, Đàm Xuyên
rất là cảm khái, người sinh ra đã bảnh chọe quả nhiên đi tới đâu cũng vẫn cứ
bảnh chọe, đeo mặt nạ cũng không che được cái bảnh chọe của hắn.
Vốn cho rằng câu chuyện sẽ kết thúc tại đó, ai ngờ chưa được vài ngày bà chủ
bỗng nhiên tới tìm nàng với vẻ nghiêm túc khác lạ: “Xuyên Nhi, cháu có món gì sở
trường nhất không? Phải là sở trường nhất nhất ấy!”
Đàm Xuyên khó hiểu: “Có thì cũng có, nhưng mà cháu chỉ biết làm cơm gia đình
thôi, mấy món hiếm lạ gì đó cháu không làm được.”
Lần trước nàng tới quán rượu lớn nhất Cao Đô ăn một chầu, mấy món sở trường
của đầu bếp nơi đó đều làm cho người ta hoa cả mắt, cái gì mà đậu hũ tạo hình
người, bên trong còn nhồi thịt, cho vào nồi hấp chín, đậu hũ lại không bị tan
ra. Đồ ăn kiểu này có đánh chết nàng cũng không làm được.
“Không sao, cứ chọn món thông thường sở trường nhất của cháu!” Bà chủ đích
thân xách giỏ đi cùng nàng lên phố mua đồ ăn, thậm chí còn đóng cửa ngừng kinh
doanh một ngày, chỉ để Đàm Xuyên chuyên tâm nấu nướng trong phòng bếp, làm xong
một món bà lại nếm thử một ngụm, cảm thấy ngon thì ghi ra giấy.
Bận bịu như vậy cho tới khi mặt trời xuống núi, mới chọn ra được bốn món ăn
một món canh, bà chủ nghiêm túc sắp xếp đồ ăn còn đang nóng hôi hổi vào một cái
hộp, cẩn thận đậy kín, bấy giờ mới đưa cho Đàm Xuyên: “Xuyên Nhi, nhanh mang tới
Thanh Phong lâu, đừng để thức ăn bị nguội.”
Đàm Xuyên đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dè dặt hỏi: “Thanh Phong lâu đồ ăn
gì mà chẳng có, sao phải mang đồ ăn tới đó?”
Cái mặt mo của bà chủ lại đỏ lên, bẽn lẽn xoắn xoắn khăn tay có chữ ký kia,
hiếm khi nhỏ giọng ỏn ẻn: “Nghe nói Công Tử Tề tiên sinh chuyển ra thanh lâu,
bởi vì ngại đâu ồn ào náo nhiệt, thức ăn cũng không hợp khẩu vị. Bác nghĩ cậu ta
mấy ngày nay ở tại nhã gian trong Thanh Phong lâu, tất nhiên là ăn toàn thịt cá,
lúc này đổi sang ăn mấy món cơm gia đình thanh đạm hẳn là rất thích… Cháu xem,
người ta hào phóng như vậy, còn ký tên cho chúng ta, thế nào cũng phải báo đáp
chút gì chứ? “
Đàm Xuyên nhét lại cái hộp vào tay bà chủ, vỗ vỗ y phục chạy lấy người: “Bà
chủ, tự bác mang đi!”
Nói đùa gì vậy, lại muốn dâng con cừu non thơm ngon nhà nàng lên tận miệng
con cọp già bảnh chọe nhà hắn hay sao?! Nghĩ cũng đừng có nghĩ!
Bà chủ thiếu chút nữa muốn ôm đùi: “Bác… Bác đi từ sớm rồi, nhưng mà tiên
sinh chỉ tiếp các cô nương trẻ tuổi… Xuyên Nhi, trong tiệm của chúng ta chỉ có
cháu là trẻ nhất…”
Cô nương trẻ tuổi? Có đầy đường kia kìa!
Đàm Xuyên phóng tầm mắt nhìn ra đường, tùy tay túm một cô nương trẻ tuổi đang
xách giỏ tiến tới, đưa cái hộp cho cô ta: “Cô nương, tôi cho cô một tiễn bạc,
giúp tôi mang cái hộp này đến chỗ của Công Tử Tề tiên sinh ở Thanh Phong lâu
nhé?”
Cô nương kia trợn mắt một cái, lắc lắc cái giỏ nhà mình: “Nằm mơ đi, chính
tôi đây cũng muốn đưa cơm cho Công Tử Tề tiên sinh đây này! Một tiễn bạc há có
thể mua được một mảnh chân tâm của tôi! Một lượng bạc tôi mới bán.”
Đàm Xuyên nghèo rớt mồng tơi đành phải lần nữa rơi lệ đầy mặt xách hộp ra đi,
nàng cảm thấy chính mình đã thật lâu không nghe đến số tiền nhiều tới một lượng.
Phó Cửu Vân thật đúng là mầm tai họa mà, một mầm tai họa rành rành, hắn ở tại
thanh lâu, việc kinh doanh của thanh lâu liền hàng đêm chật ních, Thanh Phong
lâu nơi hiện nay hắn sống, người xếp hàng trước ngưỡng cửa mắt thấy đã sắp kéo
dài đến phố trên, nhìn qua, tám chín phần mười đều là các cô nương trẻ tuổi xách
giỏ cầm làn giống như nàng.
Thì ra mọi người đều muốn đến cùng một chỗ, lại có nhiều người đưa cơm như
vậy, các cô nương còn như có như không ganh đua so sánh đồ ăn, bởi vì thấy toàn
các món thông thường chẳng có gì hay ho mà so sánh, liền bắt đầu ganh đua so
sánh tư chất của hộp giỏ trong tay. Chiếc hộp gỗ hơi cũ trong tay Đàm Xuyên dẫn
tới không ít ánh mắt xem thường.
Thanh Phong lâu đối với việc khác thường này hết thảy đã sớm có chuẩn bị, ba
bốn tên tiểu nhị chắn ở ngưỡng cửa, lớn tiếng ồn ào: “Chậm một chút chậm một
chút! Ai cũng có phần! Phí báo danh một tiễn bạc, tiền trao cháo múc, ghi tên
người và tên quán cơm vào quyển sổ bên kia. Công Tử Tề tiên sinh cam đoan sẽ
thưởng thức cẩn thận từng món một, nếu thức ăn nhà ai hợp khẩu vị tiên sinh, sẽ
được tặng một đại lễ bí mật! Chư vị phải nhiệt tình hăng hái tham dự, tận dụng
thời cơ, cơ hội không thể để mất!”
Lại còn đòi phí báo danh! Đàm Xuyên xoay người bỏ đi. Thế thì cứ ăn đi! Nhiều
người thế kia, no chết đi nhá!
Chỉ là nếu cứ thế bưng đồ ăn trở về, gặp bà chủ thì chẳng biết nói gì, khó
tránh khỏi lại phải lừa dối một phen… Nàng nhìn nhìn xung quanh, nhân lúc không
ai để ý, ôm cái hộp chui vào một ngõ hẻm vắng lặng.