Phó Cửu Vân nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên hõm vai nàng, cái
gì cũng không nói. Nàng không còn phản kháng, mệt mỏi vô lực dựa vào hắn, giống
như đã thua trận, tự mình giao nộp vũ khí đầu hàng.
“Nổi gió rồi, trở về nhé? Buổi tối ta làm thịt kho tàu.” Hắn thấp giọng nói,
vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.
Đàm Xuyên im lặng hồi lâu, bỗng nhiên hơi động đậy, trả lời như thể muốn trêu
chọc hắn: “Bếp trưởng, ta không muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn món sở trường của
chàng cơ.”
Hắn lập tức vươn người nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt phân vân. Nàng ngạc nhiên
nói: “Chàng nhìn cái gì?”
“Nhìn xem có nhà ai trong thôn trang nuôi dê, không phải muốn ăn món sở
trường của ta sao?” Hắn cười xảo quyệt khác thường, “Sở trường của Cửu Vân đại
nhân chính là nướng dê nguyên con. Ta đi trộm một con về nướng.”
“…” Đàm Xuyên hoàn toàn bó tay.
Cuối cùng cũng không nướng được dê, Phó Cửu Vân lại mua chút thịt bò, xắt
thành những lát bằng lòng bàn tay, đặt trên vỉ sắt nướng kỹ, cho thêm chút dầu
ăn và muối, tỏa hương bốn phía, Đàm Xuyên thiếu chút nuốt cả đầu lưỡi, quên cả
khen ngon. Thật không ngờ, hắn thật sự biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề còn vô cùng
tốt.
Hai người còn chưa kịp tranh giành miếng thịt cuối cùng để phân thắng bại,
chợt nghe bên ngoài rừng trúc truyền tới một tràng tiếng bước chân hỗn độn, tựa
như có rất nhiều người muốn xông vào. Phó Cửu Vân tỉ mỉ lắng nghe, gật đầu cười
nói: “Bị coi thường, không ngờ hoàng đế kia chỉ phái hai trăm người tới vây
giết.”
Đàm Xuyên trong nháy mắt hiểu ra, đoán chừng là hoàng đế Thiên Nguyên cảm
thấy thể diện bị tổn hại, thẹn quá hoá giận, dứt khoát phái nhân mã tới bao vây
tiêu diệt hắn. Phỏng chừng gây động tĩnh như vậy cũng là có ý thăm dò, xem thử
vị cao nhân trong truyền thuyết này đến tột cùng là “cao” tới cỡ nào. Nàng thừa
dịp Phó Cửu Vân lắng tai nghe động tĩnh, vội vàng đoạt lấy miếng thịt bò cuối
cùng nhét vào miệng, nhồm nhoàm nói không rõ tiếng: “Chàng gây chuyện, tự chàng
giải quyết.”
Phó Cửu Vân nhéo mặt nàng một cái: “Lát nữa tính sổ với nàng.”
Hắn tiện tay cầm một hòn đá nhỏ ném ra, vừa rơi xuống đất liền hóa thành
thiên binh thiên tướng lấp lánh ánh vàng, mỗi kẻ đều cao gấp ba người thường,
vừa bước tới ven rừng trúc, đã dọa cho đám binh lính bên ngoài nhao nhao lùi
lại. Không lâu sau, một con bồ câu nhỏ trắng như tuyết chậm rãi bay ra từ rừng
trúc, lượn hai vòng trước mặt tướng sĩ dẫn đầu, đáp xuống trong tay hắn, lại hóa
thành một tờ giấy trắng, mặt trên chỉ viết hai chữ: Mời về.
Hai trăm nhân mã thoáng chốc mất hết sĩ khí, chưa đánh đã thua mà bỏ đi.
Tục ngữ nói, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần
thứ ba, Đàm Xuyên vốn tưởng rằng hoàng đế Thiên Nguyên sẽ phái thêm nhiều người
tới vây giết, ai biết đợi liền mười ngày, chẳng thấy vây giết gì, lại nhận được
một bức thư màu xanh nhạt phía ngoài rừng trúc, dùng mũi tên găm trên một cây
trúc.
Gỡ xuống nhìn qua, dấu ấn trên đó làm nàng lập tức nhướn mày —— là thái tử
Thiên Nguyên quốc.
Mở thư ra, hai chữ mở đầu lại khiến lòng nàng lập tức trầm xuống —— ” Đế Cơ
Đại Yến, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ? Ngày mười lăm, Hạo Thiên lâu, mong nàng
có nhã hứng, cùng ngắm trăng uống rượu.” Đề cũng không đề Phó Cửu Vân, đối
phương căn bản chính là nhắm vào nàng, cũng đã sớm biết nàng cùng Phó Cửu Vân ở
cùng một chỗ.
Có lẽ nàng sớm biết rằng ngày này sẽ tới, lần đó không thể giết chết thái tử,
gã chỉ cần điều tra kĩ lưỡng một phen, là có thể tra ra thân phận thật sự của
nàng. Nhưng điều làm nàng còn kinh ngạc hoang mang hơn, không phải là thân phận
bị nhìn thấu, mà là trong phong thư còn đính kèm một thứ khác.
Đó là một mảnh lụa nhỏ cỡ lòng bàn tay, màu tím, dùng chỉ tối màu thêu lên
những hoa văn hình mây chi chít.
Trong số những người nàng biết, chỉ có Tả Tử Thần mới mặc y phục màu này, chỉ
có hắn, không còn người thứ hai.
Đàm Xuyên xé bức thư thành nhiều mảnh nhỏ, trái tim trong lồng ngực khi thì
siết chặt khi thì buông lỏng, thân thể phảng phất như đang chìm dần trong một
thứ chất lỏng đặc quánh. Cơ hồ là bản năng, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía
phòng ngói sau rừng trúc, trước phòng ngói vắng vẻ trống không, nàng sửng sốt
hồi lâu, mới nghĩ ra Phó Cửu Vân hẳn là đang làm cơm trong phòng bếp, bây giờ
việc nấu nướng đều do hắn phụ trách.
Nàng đứng trước rừng trúc nghĩ thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi bắp thịt trên
cần cổ cũng bắt đầu mỏi nhừ phát đau.
Gió to thổi qua rừng trúc, những phiến lá tới tấp rơi xuống, Đàm Xuyên đột
nhiên động đậy, tựa như giật mình bừng tỉnh, nhét mảnh vải vụn vào trong ngực,
xoay người trở lại.
***
Mười lăm tháng tám, trăng sáng gió mát, gió đêm mang theo hương hoa quế ngọt
ngào. Đây là ngày lành để gia đình sum họp, nâng chén ngắm trăng. Đàm Xuyên ở
ngoài rừng trúc đốt chút giấy vàng, còn có bánh Trung Thu và hũ rượu làm bằng
giấy bạc có bán trong thôn trang, nàng đều cho cả vào trong chậu thiêu.
Ánh lửa nhảy nhót, trên mặt nàng lộ vẻ bi thương hiếm thấy, ngay cả mãnh hổ
gần đây luôn quấn quít lấy Phó Cửu Vân cũng yên lặng nằm bên chân nàng, không hề
làm ồn.
“… Có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp lại các ngươi.” Nàng trầm giọng nói, đưa tay
sờ sờ túi Càn Khôn da trâu, hồn đăng đã bị thắp lên một tinh phách bỗng trở nên
nặng trĩu, “Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng bất kể thế nào, ta nhất định
sẽ thắp sáng hồn đăng.”
Tiếng gió xạc xào thổi, không có người trả lời nàng. Quay đầu nhìn thoáng
qua, trong phòng Phó Cửu Vân vẫn sáng đèn, hẳn là đang vẽ tranh. Đến lúc phải đi
rồi. Đàm Xuyên sờ sờ đầu mãnh hổ, cười một chút: “Ngươi đi cùng chàng, đừng theo
ta nữa.”
Mãnh hổ cực kỳ không cam lòng gầm nhẹ, tuy nói nó bị Phó Cửu Vân dùng miếng
ngon mua chuộc, nhưng nó vẫn là một linh thú rất có khí phách, tuyệt đối sẽ
không vứt bỏ chủ nhân chân chính.
“Được rồi, đi mau!” Đàm Xuyên đẩy nó một cái, “Mày ở lại chàng có lẽ sẽ không
phát hiện điều gì, đừng làm ta vướng chân vướng tay.”
Mãnh hổ tủi thân che mặt, qua kẽ móng vuốt nhìn thấy nàng thực sự bỏ đi,
đến cả nước mắt cũng sắp chảy ra, nức nở nghẹn ngào chạy về ngồi dưới cửa sổ của
Phó Cửu Vân khóc tu tu, khóc tới mức Phó Cửu Vân không thể không mở cửa, thở
dài: “Mùa xuân qua rồi mà nhỉ, chẳng lẽ lão hổ cũng động dục vào mùa hè?”
Dưới cửa sổ chỉ có mãnh hổ ngồi chồm hỗm nước mắt nước mũi rào rào như mưa,
hắn ngẩn người: “Chủ của mày đâu?”
Mãnh hổ đương nhiên không nói chuyện, Phó Cửu Vân chợt cảm thấy kinh hãi,
phóng mắt nhìn lại, trong rừng trúc tĩnh mịch tối đen, gió đêm ùa tới, bóng
người lẽ ra phải ở trong rừng đốt tiền giấy, đã sớm biến mất từ lâu.
***
Hạo Thiên lâu nằm ở thành Đông, khác với Thanh Phong lâu chuyên về các món
ngon, đây là một quán rượu thuần túy, chỉ những người mê rượu mới thích tới nơi
này. Mười lăm tháng tám, phần lớn các tiệm cơm quán rượu trong thành đều đóng
cửa từ sớm, chỉ riêng nơi đó vẫn đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng.
Đàm Xuyên một thân áo trắng thướt tha bước vào Hạo Thiên lâu, thoáng chốc thu
hút bao nhiêu ánh mắt dõi theo.
Thái tử ở ngay trước mắt, từ lần trước ám sát gã không thành, đã mấy tháng
trôi qua, gã chẳng thay đổi chút nào, chỉ trừ khuôn mặt xanh xao giống như người
chết. Lần này đi cùng gã còn có một người thanh niên, mắt mày xinh đẹp, vẻ mặt
tươi cười, thậm chí tươi cười còn có chút ngại ngùng, chỉ cần liếc mắt một cái
sẽ nảy sinh thiện cảm muốn thân cận.
“Đế Cơ quả nhiên là người trọng tình nghĩa.” Thanh niên xa lạ kia mỉm cười
nói, “Tại hạ Đình Uyên nhị hoàng tử Thiên Nguyên, có thể cùng Đế Cơ Đại Yến nổi
danh khuynh thành uống rượu ngắm trăng, tại hạ vinh hạnh vô cùng.”
Đàm Xuyên lạnh nhạt nói: “Hôm nay tới, chỉ sợ không phải là uống rượu ngắm
trăng đơn giản vậy chứ?”
Lười chẳng muốn đùa giỡn cùng bọn hắn, nàng dứt khoát nói thẳng.
Đình Uyên lại cười không nói, rót một chén rượu đẩy tới trước mặt nàng, tự
mình nâng chén lên cao: “Ta xin kính Đế Cơ một chén, Đế Cơ thủ đoạn cao minh,
làm việc quyết đoán, gan dạ kinh người, thực khiến đấng mày râu như ta bội phục
không thôi.”
Xem thử thứ trong chén, màu đỏ sậm như máu, lại tỏa hương bốn phía, hẳn là
rượu ngon ủ từ nho. Đàm Xuyên dùng tay che miệng chén, từ chối: “Xin thứ lỗi, ta
không giỏi uống rượu, đành phải phụ ý tốt của nhị hoàng tử rồi.”
Thái tử ngồi đối diện tựa như một kẻ đầu gỗ, chẳng hề động đậy, thật là kỳ
quái, chẳng phải gã gọi nàng tới sao? Sao lại để cho một mình nhị hoàng tử chít
chít oa oa nói chuyện?
Đình Uyên thuận theo ánh mắt nàng liếc nhìn thái tử một cái,có vẻ hơi ngại
ngùng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngẫm lại, quốc sư hội tụ âm hồn giúp thái tử vá
lại đầu, định dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang, thật đúng là nhàm chán, Đế Cơ làm
việc tất nhiên rất tự tin, sao có thể bị mấy mưu mẹo này mê muội. Ta đoán, nếu
trong thư không đính kèm xiêm y cố nhân của Đế Cơ, nhất định hôm nay ngươi sẽ
chẳng tới đâu? Đã tới đây rồi, Đình Uyên chỉ có một chuyện muốn hỏi, đầu và hồn
phách thái tử bây giờ ở đâu? Còn xin Đế Cơ vui lòng cho biết.”
Chén rượu dưới tay áo nhất thời bị lật đổ, rượu hắt lên váy trắng của nàng,
tựa như máu tươi thấm đẫm một vùng. Đàm Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm
thái tử sắc mặt quỷ dị, trong lòng hết lần này tới lần khác cảm thấy như sóng to
gió lớn giội xuống.
Là thật hay giả? Trong lúc nàng không biết thái tử đã bị người ta cắt đầu,
ngay cả hồn phách cũng lấy đi?
Đây là sự thật làm cho người ta chấn động cỡ nào! Nàng tốn bao tâm sức chuẩn
bị kỹ lưỡng, lại thất bại trong gang tấc, vốn định án binh bất động im ắng một
thời gian, ngờ đâu thế sự vô thường, kẻ thù lẽ ra phải chết dưới tay nàng lại bị
người khác giết mất. Lúc này nàng nên mừng rỡ, hay là nên tiếc nuối?
Đình Uyên thấy nàng nhíu mày không nói, lại nói tiếp: “Quốc sư và ta có cùng
một ý, chỉ cần Đế Cơ chịu giao hồn phách thái tử, cố nhân của ngươi sẽ trả lại
cho ngươi, chúng ta chẳng hề muốn làm ngươi khó xử.”
Đàm Xuyên hơi chấn động, chỉ vào thái tử, thấp giọng nói: “Hắn, chết thật rồi
sao?”
Đình Uyên không trả lời, nâng tay vỗ nhẹ lên lưng thái tử, đầu thái tử đang
yên ổn gắn trên vai ngay lập tức lăn lông lốc trên bàn, xô vào hũ rượu vỡ tan
tành. Cho tới khi lăn đến gần Đàm Xuyên, nàng mới phát hiện kia chẳng qua là một
khối gỗ đẽo thành cái đầu rỗng ruột, trong đầu gỗ dùng chú phù phong ấn rất
nhiều âm hồn, mới có thể khiến cho xác chết thái tử có thể hoạt động nói chuyện.