Tam Thiên Nha Sát

Chương 40: Chương 40: Quốc sư (Phần 2)




Huyền Châu lạnh nhạt nói: “Thế sao ngươi lại ở đây?”

“Nghe nói ngươi đi ám sát quốc sư, chẳng lẽ ngươi đột nhiên có ý thức hận nước thù nhà, cho nên muốn báo thù?” Đàm Xuyên không để ý nàng ta, nói ra một lý do mà chính nàng cũng thấy buồn cười.

“Hận nước thù nhà cái gì!” Huyền Châu cười rộ lên, “Ta làm quái gì có nước có nhà gì chứ! Ta sao sánh được với ngươi từ khi còn nhỏ đã được ngàn vạn người yêu thương cưng chiều, nhà của ta bị diệt, phụ mẫu đều chết cả ta còn muốn vỗ tay khen hay ấy chứ!”

Đàm Xuyên nghiêm mặt nói: “Vậy để ta đoán thử xem. Chắc hẳn là vì Tả Tử Thần, hắn đã giết thái tử? Sau đó muốn giết quốc sư? Ngươi thế là cũng phải chen một chân vào, cố ý thất bại, chính là vì muốn hắn cùng ngươi diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Không phải! Câm miệng!” Huyền Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, có vẻ vừa tiều tụy, lại vừa u ám. Nàng ta nhìn chằm chằm Đàm Xuyên, thậm chí ánh mắt còn mang vẻ oán hận, một lát sau, lại quay mặt sang chỗ khác.

“Ta biết rõ trong lòng chàng muốn gì, cả ngày buồn bực không vui, thường xuyên viết tên của quốc sư và thái tử trên giấy. Ta cũng biết rõ trong lòng chàng luôn cảm thấy chàng còn nợ ngươi, chưa kịp giết thái tử, gã đã bị người ta giết, vậy thì chí ít giết quốc sư. Kỳ thật món nợ này căn bản không cần chàng phải trả! Chàng căn bản không thiếu nợ ngươi cái gì! Ta tới thay chàng hoàn thành tâm nguyện là được, cuối cùng chàng sẽ biết, ai mới là người tốt với chàng nhất. Huống chi, Thiên Nguyên diệt Đại Yến, ta giết quốc sư còn danh chính ngôn thuận hơn chàng, ngươi thì biết gì chứ?! Không tới phiên ngươi nói xằng bậy!”

Đàm Xuyên im lặng nhìn nàng ta, ánh mắt từ bờ vai thẳng tắp quật cường của nàng ta, rồi đến cả góc áo tím nhuộm đầy máu đỏ. Kiểu dáng bộ y phục tím nàng ta đang mặc giống y chang Tả Tử Thần, chỉ có điều có thêm chiếc đai lưng nữ tử thắt ngang eo. Làm như cảm giác được ánh mắt nàng, Huyền Châu hơi co người lại: “Nhìn cái gì? Ngươi còn chưa nói tại sao người tới lại là ngươi!”

Đàm Xuyên bỗng bật cười, thấp giọng nói: “Được rồi, Huyền Châu, ngươi luôn luôn liều mạng hơn cả ta tưởng tượng. Nếu ta là Tả Tử Thần, không chiều theo ý ngươi quả thực thiên lý khó dung.”

“Không cần ngươi an ủi ta!” Huyền Châu hung hăng quay lưng lại, sau một khắc lại nước mắt như mưa. Nàng đợi ba ngày, bị hành hạ chết đi sống lại ròng rã ba ngày, mỗi một khắc mỗi một khắc dưới đáy lòng đều không ngừng gào thét gọi tên Tả Tử Thần, ngóng trông hắn tới cứu mình. Thế nhưng cửa mở, người tiến vào lại là nữ nhân nàng không muốn thấy nhất.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng như lúc này. Vẫn tranh, vẫn đoạt, tự lừa dối mình rằng trong lòng Tả Tử Thần hẳn là vẫn có chút ít khoảng trống dành cho nàng. Ý nghĩ tự lừa dối mình này trong ba ngày đã mất dần hầu như không còn, trong nháy mắt nhìn thấy Đàm Xuyên kia liền triệt triệt để để vỡ tan tành.

Nàng ở trong lòng hắn, ước chừng ngay cả một cọng tóc cũng chẳng thể nào lưu lại.

Không biết trải qua bao lâu, Huyền Châu ngồi tê cả chân, đứng lên đi vài bước, thấy Đàm Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, không hề hoang mang, tới cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Vì sao ngươi lại tới đây?”

Đàm Xuyên khe khẽ mỉm cười, giữa đầu mày có chút âm u: “Ta tới tìm chết. Về phần ngươi, đợi chết cùng ta đi.”

Chân Huyền Châu mềm nhũn, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.

***

Ba ngày sau, quốc sư tới, nghe tiếng bước chân Đàm Xuyên còn nhanh hơn thỏ, đem đống chăn đệm bừa bãi lộn xộn cho cả vào hộp đựng bánh ngọt. Một giường đầy túi đựng nước, nàng ném cả vào túi Càn Khôn, tránh cho lão phát hiện dấu vết gì.

Đại khái là thấy nàng chẳng hề tiều tụy chút nào, thậm chí sắc mặt còn hồng hào thêm vài phần, quốc sư cũng có chút bất đắc dĩ, khoanh tay thấp giọng nói: “Không thấy Công Tử Tề đâu, không ở núi Phượng Miên, cũng không tới Hạo Thiên lâu, chắc hẳn không muốn chảy xuống vũng nước đục, đã sớm vứt bỏ ngươi mà rời khỏi Thiên Nguyên rồi.”

[chảy xuống vũng nước đục: ý nói cùng tham gia làm chuyện xấu]

Đàm Xuyên phản ứng rất thờ ơ: “Ồ, vậy à. Ta với hắn vốn chẳng có quan hệ gì, lại phiền ngươi buồn rầu hộ ta rồi.”

Quốc sư hít vào một hơi, khom người ngồi trước mặt nàng, thanh âm nhu hòa đi hiếm thấy: “Đế Cơ, ngươi tuổi còn nhỏ, còn có cả đời để sống, không nên khiến ta phải thay ngươi thương tiếc ngày tháng đẹp mà lại mất đi tính mạng. Biện pháp tàn nhẫn ta có rất nhiều, nhưng ta không muốn dùng những thủ đoạn đó với ngươi. Thế này đi, chúng ta đều lui một bước, ta có thể đưa các ngươi ra khỏi lãnh thổ Thiên Nguyên, đổi lại, ngươi cho ta biết hồn phách thái tử giờ ở đâu.”

Đàm Xuyên bình tĩnh nhìn vào mắt lão, nơi đó hiện lên vẻ nôn nóng và đau lòng hiếm thấy. Đau lòng vì ai? Vì gã thái tử yêu ma kia sao?

“… Ngươi rất quan tâm tới thái tử? Với tư cách thần tử, quan tâm của ngươi hơi có phần thái quá rồi.”

Một câu nói hờ hững, lại khiến cho quốc sư lập tức biến sắc, mồ hôi trên trán tuôn ra từng giọt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, thấp giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Quan tâm… thái quá?”

Đàm Xuyên cười cười: “Đúng vậy, ta thấy hoàng đế còn không đau lòng đến thế, bị bệnh một hồi tìm mỹ nhân chơi đùa là lại khỏe. Xem ra, so với lão ngươi còn giống cha thái tử hơn…”

Lời nói đột ngột ngắt quãng, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của quốc sư, trong ánh mắt thâm thúy, có hối hận, tức giận, sát ý, sợ hãi đan xen cùng một chỗ, hai mắt dần biến thành đỏ sẫm, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng lập tức giống như giật mình hiểu ra, che miệng nhíu mày.

Không phải chứ? Thuận miệng nói bừa mà cũng đúng?!

“Ngươi vừa nói gì?”

Giọng nói của lão đột nhiên trở nên trầm thấp yêu dị, làm nàng rùng mình một cái, liên tục xua tay: “Ta đâu có nói gì! Ờ… Hôm nay thời tiết đẹp thật! Trời trong nắng ấm, sảng khoái tinh thần!”

Quốc sư nhìn nàng rất lâu, há mồm đang định nói, chợt nghe yêu thú bên ngoài cửa đá rống lên long trời lở đất, ngay sau đó cửa đá bị thứ gì đó xô mạnh tới nỗi rung lên, cả tòa cung điện đều chấn động. Lão lập tức đứng dậy, lủi ra ngoài nhanh như tia chớp!

Thế nhưng lão ta vẫn chậm một bước, cửa đá bị một nguồn lực mạnh mẽ không gì cưỡng nổi đập nát, đá vụn văng ra tung tóe. Giữa bụi mù cuồn cuộn, một thân ảnh màu tím chậm rãi bước tới. Quốc sư nheo mắt, thuận tay phẩy đám bụi đất đang bay đầy trước mặt, lập tức nhìn thấy yêu thú lão dùng để cưỡi bị người ta chém thành hai đoạn, máu chảy đầy đất, đã sớm toi mạng.

Người áo tím đi tới cách trước mặt lão năm thước, chợt dừng lại. Tuy rằng nửa người hắn đều bị máu yêu thú bắn vào thấm đẫm, gương mặt đẹp tựa oánh ngọc cũng dính vài vết máu, thậm chí hai mắt bị mù, nhắm nghiền, lại vẫn thanh tú như chi lan, tuấn nhã tựa trúc xanh.

Cả người Huyền Châu đều bắt đầu phát run, đột nhiên đứng dậy bổ nhào về phía hắn, hét ầm lên: “Chàng tới cứu ta?! Tử…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy sau đầu bị người ta đập mạnh, nhất thời váng đầu hoa mắt ngã xuống. Đàm Xuyên thu tay về, lấy dây thừng trói tay chân nàng ta lại, quẳng lên lưng lừa con vừa được hóa ra từ giấy trắng. Vị tỷ tỷ này xưa nay làm việc thành sự không thấy bại sự thì có thừa, thay vì để nàng ta xông lên tìm chết, liên lụy đến mọi người, không bằng đánh ngất nàng ta, tối thiểu còn có chút an tĩnh.

Lại thấy quốc sư và Tả Tử Thần đều không nói gì mà nhìn mình, nàng nhanh chóng cười xua tay: “Không… Không có gì! Các ngươi tiếp tục! Tiếp tục!”

Tuy rằng Tả Tử Thần nhắm nghiền hai mắt, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy hắn nhìn thoáng qua mình, chỉ là rất nhanh rồi lại khẽ dời đi, đối diện với quốc sư.

Giọng nói của hắn trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, lần này còn lạnh lùng tới mức triệt để: “Ngươi vẫn luôn muốn gặp Công Tử Tề, thậm chí mấy lần phái người đến gây rối, đơn giản chỉ là muốn thăm dò. Bây giờ ta tới đây rồi, sao ngươi không triệt triệt để để mà thăm dò cho kỹ?”

Đàm Xuyên bất giác cắn đầu lưỡi, hắn giả mạo Công Tử Tề? Đây là cái kế sách gì vậy?

Quốc sư đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt có vẻ không tin, có tán thưởng, cũng có nghi ngờ: “Tiên sinh lời ấy sai rồi, ta chỉ là ngưỡng mộ phong thái tiên sinh, mong được kết giao. Ha ha… Chỉ là thật không ngờ tiên sinh lại trẻ tuổi tuấn tú như vậy, chẳng trách xuất môn luôn phải đeo mặt nạ.”

Tả Tử Thần nói lãnh đạm: “Ngươi muốn kết giao? Bây giờ ta đã ở đây, có gì muốn nói cứ nói, xem xem có thể thuyết phục được ta, làm việc cho Thiên Nguyên các người hay không.”

Ánh mắt quốc sư lóe lên, chắp tay khom người, khàn khàn cười nói: “Tiên sinh quả nhiên là người hào sảng…” Một câu chưa xong, từ tay áo đột nhiên bắn ra một sợi dây màu đỏ tươi, nhanh đến kinh người, hướng thẳng tới ngực Tả Tử Thần. Mấy tiếng “cách cách” rất nhỏ, đầu kia của sợi dây đỏ đã bị Tả Tử Thần dễ dàng dùng tay bắt được, bóp mạnh, xương cốt năm ngón đều vỡ vụn. Đến lúc này Đàm Xuyên mới nhìn rõ, thì ra đó căn bản không phải sợi dây đỏ gì cả, mà là một cánh tay dài mảnh do yêu quái biến thành, còn mỏng hơn cả lưỡi dao mỏng nhất, màu sắc như máu, năm ngón tay dài bằng nhau, móng tay nhọn như kim. Bây giờ bàn tay kia bị Tả Tử Thần dùng lực bóp chặt, xương cốt vỡ nát, mềm nhũn chẳng khác nào miếng thịt.

“Oản tâm thuật?” Tả Tử Thần lộ ra một nụ cười nhạt châm chọc, “Đây chính là thành ý của quốc sư?”

Ánh sáng chợt lóe, bàn tay và cổ tay yêu quái kia bị thanh kiếm trong tay hắn chặt đứt, nét mặt quốc sư thoáng hiện vẻ đau đớn, cánh tay cụt rụt về tựa như rắn trườn, chui vào trong tay áo rộng rãi, không đầy một lát, khuỷu tay lão liền bị máu thấm ướt. Lão không những không tức giận, ngược lại còn lộ vẻ cung kính trước đó chưa từng có, thành khẩn nói: “Không hổ là Công Tử Tề tiên sinh, là ta lỗ mãng, chỉ đứt một cánh tay yêu, đủ thấy tiên sinh có lòng khoan dung độ lượng.”

Trường kiếm khẽ phất, những vết máu dính trên đó lập tức được vẩy sạch, Tả Tử Thần thu kiếm vào vỏ, bảo: “Bây giờ thì nói đi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Tả Tử Thần mang bộ dạng mặt lạnh tâm còn lạnh hơn, Đàm Xuyên chỉ thấy lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, đột nhiên thấy cực kỳ may mắn lúc trước đã đánh ngất Huyền Châu, bằng không lúc này chẳng biết nàng ta sẽ hò hét chói tai cỡ nào, lỗ tai cũng sẽ bị nàng hét cho điếc mất.

Quốc sư mang vẻ mặt nghiêm trang, trầm giọng nói: “Ta không dám cuồng vọng tự đại, lại càng không dám tự coi nhẹ mình. Thiên Nguyên của ta lãnh thổ bát ngát, người trong nước thuần phác tao nhã, hoàng tộc kế thừa dòng máu thượng cổ yêu ma, càng là một mảnh tấm lòng

son, không lấy ngươi lừa ta gạt làm vinh, hơn nữa xưa nay cũng không có chuyện tính kế chốn quan trường. Thái tử thân mang mệnh cách vô song mà giáng, nhất thống Trung Nguyên đã là xu thế tất yếu, ngày nào đó sẽ đoạt được ngôi báu Trung Nguyên, kết thúc cục diện không ngừng phân tranh tựa như vụn cát này, tạo nên một đại quốc Trung Nguyên hùng mạnh. Tiên sinh hãy đặt tay lên ngực tự hỏi, Trung Nguyên từ nay chỉ có một nước, không còn chiến loạn giữa các quốc gia, tôn thờ yêu quái, không còn tính kế nghi kỵ giữa người với người, chẳng lẽ không phải vô cùng tốt hay sao? Tiên sinh lẽ nào nhẫn tâm nhìn cảnh dân chúng trôi giạt khắp nơi, suốt đời bị cuốn vào dòng phân tranh của các quốc gia quyền quý không thể giải thoát hay sao? Tiên sinh là người vô cùng thông minh, ta cũng biết một chút về lai lịch thực sự của tiên sinh, tiên sinh khoanh tay làm ngơ nhiều năm như vậy, trong lòng nhất định hiểu rõ những gì ta nói không hề phóng đại. Tục ngữ nói, chim khôn chọn cành mà đậu, tiên sinh và vị Đế Cơ mất nước này dây dưa không rõ, kỳ thật nếu không nắm được thân phận tiên sinh, sẽ khiến người ta thương tiếc than thở.”

Những lời này quả nhiên là lời thật lòng, Tả Tử Thần lại chỉ cười nhạt nói: “Quốc sư biết một chút về lai lịch của ta? Chỉ e là không hẳn. Ngược lại, lai lịch của quốc sư ta lại thập phần rõ ràng. Ngươi vốn là con yêu tiêu dao tự tại nhất trong trời đất, ăn gió uống sương há không vui vẻ? Cớ gì lại để những tranh đoạt vương quyền vấy bẩn tâm ngươi. Mệnh cách vô song của vị thái tử kia, ngươi đem đi lừa gạt người khác còn được, nói cho ta nghe, thì bảo ta biết nói gì cho phải?”

Vẻ mặt quốc sư nháy mắt trở nên trắng bệch, hai mắt lại dần đỏ lên, đột nhiên khẽ nói: “Tiên sinh nói thế là có ý gì?”

“Chiêu mượn bụng sinh con này của ngươi đã đem toàn bộ hoàng tộc Thiên Nguyên quốc ra đùa giỡn triệt để. Ta biết rõ ngươi lo lắng điều gì, nếu để hoàng tộc biết rằng thái tử không phải do hoàng đế và hoàng hậu sinh ra, thậm chí một chút huyết thống hoàng tộc cũng không có, mấy ý nguyện vĩ đại êm tai ngươi vừa nói sao có thể thực hiện.” Tả Tử Thần hoàn toàn không thèm để ý lão ta vì tâm tình bị khuấy động mà lộ ra bộ dạng yêu quái, “Ngươi làm quốc sư nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa hiểu được? Chỉ vì có thái tử ở đây, vị trí quốc sư của ngươi mới vững chắc như vậy, hoàng đế cũng phải nể ngươi ba phần. Là ngươi dựa vào thanh danh thái tử mới có thể phất lên, nếu không ngươi vĩnh viễn chỉ là một gã thần quan không có thực quyền, chỉ có thể xem tướng cầu phúc cho người ta.”

“Công Tử Tề ——!” Quốc sư giận dữ điên cuồng thét một tiếng, chẳng thua kém gì sấm sét giữa trời quang, Đàm Xuyên chỉ thấy máu huyết nhộn nhạo trong ngực, vết thương trên trái tim ba ngày trước lại bắt đầu đau đớn, chỉ có thể gắt gao dùng tay đè lên ngực, cắn răng cố nén.

“Đồ quỷ ba ngàn tuổi vô hình vô thể chết không nổi nhà ngươi!” Tám cánh tay yêu của quốc sư từ phía sau xòe ra như cây quạt, trong chớp mắt đã vươn dài mấy trượng, vươn thẳng về phía Tả Tử Thần, “Ngươi ngay cả chính mình là cái quái gì cũng không rõ! Có tư cách gì xỉ nhục ta?!”

Tám cánh tay yêu từ nhiều hướng khác nhau đồng loạt bắn tới, e là thần tiên cũng không tránh khỏi, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, rốt cục Đàm Xuyên cũng tìm ra. Quốc sư trong cơn phẫn nộ đánh mất lý trí, sau lưng lộ ra chỗ sơ hở lớn, nàng bất chợt bật dậy, trong nháy mắt tiếp theo liền tới sau lưng lão, nắm một nhúm tóc bạc của lão, “xoẹt” một tiếng cắt đứt bỏ vào tay áo.

Quốc sư giật mình, làm như phát hiện hành động của nàng, lập tức rút về một cánh tay yêu, cắm sâu vào lồng ngực của nàng, moi trái tim tươi sống kia ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.