“Tận tâm tận lực” hầu hạ, là có ý gì? Trái tim nhỏ bé đáng thương của Đàm
Xuyên loạn nhịp đập lên đập xuống, thụt ra thụt vào, không phút nào yên ổn, nếu
cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị giày vò sinh bệnh mất thôi.
Có điều người nào đó nói xong những lời này cũng không có hành động gì khác,
chỉ dựa người vào hành lang, dùng hạt kê dụ dỗ con sáo đậu trên giá, dạy nó nói:
“Đồ bịp bợm, bại hoại, tự cho là mình thông minh.”
Đàm Xuyên lại càng nhộn nhạo đứng ngồi không yên.
Phó Cửu Vân đút hạt kê cho con chim ăn xong, mới lười nhác nhìn nàng, mở
miệng nói: “Ngươi muốn để đại nhân ta chết đói hay sao? Còn ngây ngốc cái
gì?”
Đàm Xuyên hấp tấp gật đầu: “Đúng vậy… A, không đúng! Tiểu nhân không biết,
ngài ngày thường dùng bữa như thế nào ạ?”
“Tới phòng bếp nhìn là biết ngay.” Phó Cửu Vân đứng dậy duỗi cái lưng mỏi,
ngồi trước bàn chờ bữa tối.
Đàm Xuyên đi một mạch tới phòng bếp, tuy nói thường ngày bữa ăn của các đệ tử
phía trong đều do phòng bếp phía ngoài cung cấp, nhưng mỗi sân viện của đệ tử
vẫn có một phòng bếp riêng, chuyên nấu nướng theo ý bọn họ.
Lại nói tiếp, tu tiên ở núi Hương Thủ, so với thần tiên chân chính còn tiêu
dao khoái hoạt hơn nhiều. Nơi này không ăn kiêng, không cấm kị yêu đương nam nữ,
ngày ngày được ăn uống cung phụng, thậm chí đám đệ tử lười nhác, không nỗ lực tu
hành cũng chẳng sao. Chỉ cần có bộ dạng xinh đẹp, bất kể tư chất thế nào, Sơn
chủ cũng đều thu nhận làm đệ tử, tha hồ sủng ái. Thời buổi loạn lạc này mà còn
có một cõi yên vui nuôi một bầy heo ăn không ngồi rồi, chẳng trách những kẻ
ngoài kia suốt ngày khổ sở vắt não muốn tìm chốn bồng lai.
Trên bệ trong phòng bếp có một hộp gỗ màu đen khá lớn, mở ra xem, bên trong
ba món chay ba món mặn, súp điểm tâm và bánh tráng miệng, cơm ngon canh ngọt đủ
cả, chỉ còn đợi bưng vào.
Đàm Xuyên đem cái hộp trở về, cẩn thận xếp đồ ăn lên bàn, cung kính nói: “Cửu
Vân đại nhân, mời ngài dùng bữa.”
Phó Cửu Vân hướng nàng vẫy vẫy tay: “Ngồi xuống, cùng nhau ăn.”
“Thế này… không tốt lắm đâu? Tiểu nhân là nô tài…” Nàng cuống quít xua
tay.
Hắn trực tiếp kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, rót một chén rượu nhét vào tay
nàng, tươi cười điềm đạm lạ thường: “Uống một chén, coi như mừng ngươi hôm nay
không bị Huyền Châu cho nếm thử tư vị măng xào thịt.”
Rượu trắng trong chén mùi vị cay nồng, ngửi qua là biết rượu mạnh, người này
lòng dạ khó lường, chỉ e là muốn chuốc say nàng. Đàm Xuyên ra sức chối từ: “Tiểu
nhân không dám uống rượu…”
“Ngươi sợ gì chứ?” Phó Cửu Vân cười híp mắt nhìn nàng, “Đại nhân ta đây còn
lâu mới vừa mắt ngươi.”
Đàm Xuyên thấy không thể khước từ, dứt khoát bưng chén lên một ngụm uống cạn,
bị cay tới mức ho sù sụ.
“Hay lắm!” Phó Cửu Vân lại rót đầy cho nàng, “Thêm một chén, coi như mừng
ngươi tới đây làm nô tài cho đại nhân ta, đều là chuyện vui cả.”
Đàm Xuyên ngước lên nhìn hắn, dưới ánh nến lung linh, hắn cười tựa như muôn
hoa khoe sắc mùa xuân, chỉ tiếc là bụng dạ xấu xa, quả thực không thể tới
gần.
Chén rượu thứ hai nàng uống còn nhanh hơn, vừa chạm môi đã chảy xuống dạ dày,
sắc mặt không hề thay đổi, nhấc bầu rượu lên, trở tay thay Phó Cửu Vân rót rượu,
tay không run, rượu không sánh, rót đầy một chén liền cung kính lễ độ dùng hai
tay dâng cho hắn: “Cửu Vân đại nhân, mời ngài.”
Phó Cửu Vân dường như có chút suy nghĩ nhìn nhìn chén rượu kia, lại nhìn nhìn
nàng, đột nhiên gật đầu: “Được!”
Uống một hơi cạn sạch.
Phó Cửu Vân xưa nay uống rượu ngàn chén không say, thường xuyên ra ngoài uống
rượu với bằng hữu, chỉ có người khác gục dưới chân hắn, cũng đã sớm nhìn quen
những cử chỉ ngớ ngẩn của kẻ say.
Nhưng nha đầu trước mặt kia, tới lúc uống hết ba mươi lăm chén, ngoài đôi
khuyên tai lay động thì toàn thân từ trên xuống dưới đều tĩnh lặng như ngọn núi,
một sợi lông mi cũng không run, rất có dáng vẻ của một thùng rượu không đáy.
Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, căn bản không ai động đến, hai người bọn
họ chỉ không ngừng uống rượu, uống cho tới khi trăng lên đỉnh đầu, Đàm Xuyên vẫn
vững như tượng đá (*), nửa phần say cũng không có.
(*) Chỗ này thật ra là mộc đầu nhân – kẻ đầu gỗ.
Phó Cửu Vân không khỏi âm thầm khen ngợi, lại giúp nàng rót đầy chén, cười
nói: “Xuyên Nhi, say rồi sao?”
Đàm Xuyên hoảng sợ cúi đầu: “Không dám không dám! Tiểu nhân sao dám uống say
trước đại nhân?” Nói năng rõ ràng, phản ứng nhanh nhạy, quả nhiên là một thùng
rượu không đáy.
Phó Cửu Vân thở dài một hơi: “Nhưng là đại nhân ta hình như say rồi, thấy rất
buồn ngủ, dọn dẹp một chút, hầu hạ ta ngủ đi.”
Đàm Xuyên nãy giờ chưa hề run tay, lần này rốt cuộc cũng run lên một chút,
rượu trong chén sánh ra hơn phân nửa. Nàng cười gượng nhanh chóng đứng dậy nói
vâng, vội vàng thu dọn chén đũa bầu rượu trả lại phòng bếp, khi trở về liền thấy
Phó Cửu Vân nghiêng người ngồi dựa dưới đèn, mái tóc dài xõa tung, rơi trên đầu
vai, ánh mắt mơ hồ mê đắm, một mực nhìn nàng chằm chằm, nụ cười nhợt nhạt như có
như không.
Trái tim nhỏ bé yếu ớt của nàng lại bắt đầu loạn nhịp, rụt rè đi tới, thấp
giọng hỏi: “Đại nhân, có muốn rửa mặt qua một chút không?”
“Không cần.” Hắn loạng choạng đứng dậy, dựa vào hai vai nàng, mùi rượu phả
vào mặt, “Giúp ta… trải giường xếp chăn. Rồi qua bên kia lấy chiếc đệm ở trong
tủ ra, về sau ngươi ngủ ở đây, không có đệm cũng không được.”
Đàm Xuyên chỉ hận không thể xoay người bỏ chạy, gắng sức đỡ hắn tới bên
giường, đặt hắn ngồi tạm trên ghế, nàng nhanh chóng sắp xếp giường chiếu, xong
xuôi mới quay lại nói: “Đại nhân, được rồi…”
Vừa xoay người thiếu chút nữa thì va vào cằm hắn, Phó Cửu Vân không biết từ
bao giờ đã tới gần đến vậy, chóp mũi cách trán nàng chưa đến hai tấc. Đàm Xuyên
cứng ngắc người, bao nhiêu máu dồn hết lên đỉnh đầu, gượng gạo nói: “Đại, đại
nhân… Ngài, ngài lên, lên giường nghỉ tạm đi…”
Hắn ha ha cười khẽ, nắm bờ vai nàng, hỏi: “Ngươi lên trước chứ?”
Đàm Xuyên cơ hồ nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp: “Ta… Trong, trong lòng tiểu
nhân chỉ có… chỉ có Đậu Đậu ca! Dù, dù là Cửu Vân đại nhân ngươi, ngươi cũng
không thể nào…”
“Đậu Đậu ca của ngươi đã chán ngươi từ lâu rồi.” Phó Cửu Vân chậm rãi tháo
dây buộc tóc nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Vả lại, Đậu Đậu ca tốt bằng Cửu
Vân đại nhân được sao?”
“Đậu, Đậu Đậu ca là tốt, tốt nhất trên đời!” Nàng kiệt lực lấy cớ.
Phó Cửu Vân không có kiên nhẫn tranh cãi cùng nàng, đẩy một cái, Đàm Xuyên
không đứng vững, liền ngã ngửa xuống giường phía sau. Nàng túm chặt cổ áo, khóc
không ra nước mắt, miệng hùm gan sứa kiên quyết cự tuyệt: “Cửu Vân đại nhân…
Ngươi, ngươi dù chiếm, chiếm được thân ta, cũng vĩnh viễn không chiếm được lòng
ta! Trái tim của ta, vĩnh viễn thuộc về… thuộc về Đậu Đậu ca!”
Phó Cửu Vân sải bước tới ngồi bên giường, buông màn, lấy tay nâng cằm nàng,
hoàn toàn không thèm để ý: “Đại nhân muốn lòng ngươi làm gì? Cái đại nhân muốn
chính là con người ngươi.”
Đàm Xuyên khóc thật rồi, nhào tới bám lấy tay hắn: “Hay, hay là cứ để ta trao
lòng cho ngươi đi! Thân thể ngươi đừng muốn nữa, có được hay không?”
Phó Cửu Vân im lặng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, thì thào nói:
“Thực sự? Từ nay về sau một lòng một dạ với đại nhân ta, trung trinh không đổi,
trong mắt ngoại trừ ta ra thì không còn ai khác?”
Đàm Xuyên gật đầu thật mạnh, vô cùng chân thành.
Phó Cửu Vân buông tay, tỏ ra đáng tiếc: “Vậy là không muốn giúp ta ủ ấm chăn
đệm thật sao? Đại nhân ta nãy giờ chỉ định bảo ngươi lên trước làm ấm giường,
đợi hết lạnh thì lên.”
Đàm Xuyên nhịn xuống kích động muốn phun máu. Phó Cửu Vân——! Nàng phát run cả
người, âm thầm ngửa đầu lên trời mà gào thét.
“Vậy ngươi tự lấy chăn mền, xuống dưới ngủ đi, rút ván giường ra, trải lên
trên đó là được.”
Phó Cửu Vân tự cởi áo ngoài, nằm vật xuống giường, chưa tới một khắc đã ngủ
ngon lành.
Đàm Xuyên ai oán lườm hắn một cái, vừa ăn năn hối hận vừa lấy chăn mền ra
trải tử tế, thổi tắt nến, lăn qua lăn lại trên ván giường, nghiến răng thiếu
chút nữa trệu cả hàm.
Trong ngực có thứ gì cộm lên, nàng lấy ra vuốt ve trong tay, chính là chiếc
túi vàng nhạt tưởng chừng đã mất nay mới tìm lại được.
Đàm Xuyên khẽ khàng lấy chiếc gương bên trong ra, ánh trăng từ cửa sổ chiếu
sáng cả gian phòng. Trong gương là khuôn mặt một cô gái trẻ, mắt nhỏ mày nhỏ,
môi mỏng mũi tẹt, nhìn thế nào cũng không thấy đẹp. Chỉ có nàng biết rõ, gương
mặt chẳng hề xinh đẹp này, đã từng cười rộ lên ấm áp biết bao. Chủ nhân của
khuôn mặt này đã yêu thương và chăm sóc nàng bằng cả trái tim, nàng lại chưa
từng có cơ hội báo đáp.
Phó Cửu Vân đã ngủ say, hơi thở khe khẽ vang lên đều đều, dường như còn đang
mê sảng thì thào gì đó. Đàm Xuyên vẫn không cách nào ngủ được, dưới ánh trăng
trống trải kia, bầu trời trống trải, gian phòng trống trải, làm nàng cảm thấy
mệt mỏi mịt mù. Chỉ vào những đêm yên tĩnh thế này, mượn men say chếnh choáng,
nàng mới dám nhớ lại, tất cả những người thân yêu của mình đã đi cả rồi, thế
giới bao la đến vậy, dù cho tâm như chim bay, cũng chỉ là một kẻ cô đơn bơ
vơ.
Mỗi khoảnh khắc đều cảm thấy sợ hãi, nàng sợ, nhưng nàng phải tiếp tục.
Một cảm giác đã lâu không thấy lại dâng trào trong lồng ngực, đêm nay nói cho
cùng nàng uống hơi quá chén, Đàm Xuyên nhíu mày nhắm chặt mắt, cho gương đồng
vào túi nhỏ, cẩn thận cất vào trong ngực.
Trong đầu lờ mờ vang lên một thanh âm hiền dịu: “Đứa nhỏ ngốc, con gái lớn
đều phải gả chồng, con suốt ngày nói không muốn gả, còn ra thể thống gì
nữa?”
Giọng nói của nàng khi ấy còn rất non nớt, tràn đầy niềm vui: “Con chỉ muốn ở
bên phụ hoàng mẫu hậu, lấy chồng sẽ bị bắt nạt, cũng không có ai bảo vệ con
nha.”
“Ha ha, cứ coi như con cả đời sống với mẫu hậu, phụ hoàng mẫu hậu cũng sẽ có
một ngày già yếu chết đi, rồi cũng không ai bảo vệ con nha. Lúc đó bị bắt nạt
thì biết làm sao?”
“Con … Con sẽ đi cùng mọi người!”
… …
…
Đàm Xuyên xoay người, nước mắt chảy xuôi theo hàng mi, thấm đẫm một góc
chăn.
Phó Cửu Vân đột nhiên rên lên một tiếng, “bụp” một cái, cánh tay hắn quàng
trên người nàng, từ bờ vai đi lên, xoa xoa đầu nàng, giọng nói mê man vô cùng ái
muội: “Ưm… Thanh Thanh…”
Bàn tay kia sờ loạn, sờ tới gương mặt còn đẫm nước kia, bỗng nhiên ngừng
lại.
Đàm Xuyên ôm lấy tay hắn, ép sát vào mặt, gào khóc: “… Đậu Đậu ca ——! Vì sao
huynh phải đi?!”
Bàn tay kia cứng đờ nửa ngày, tức giận nhéo nhéo mặt nàng, nhưng cũng không
rời đi, mà có chút thô lỗ lau sạch nước mắt trên khuôn mặt.
“Nhóc con bịp bợm…”
Hắn lẩm bẩm một câu như nói mớ, bàn tay an tĩnh ôm lấy khuôn mặt nàng, lòng
bàn tay ấm áp bao phủ làn da lạnh lẽo, mơ hồ xua tan cái lạnh của ban đêm cô
tịch. Đàm Xuyên dần chìm vào giấc ngủ.
–––––
Zinny: Chúc mừng Đàm Xuyên đã khởi nghĩa thành công, trước giờ toàn đại nhân
– tiểu nhân, cùng lắm là ta – ngài, hôm nay cũng biết xưng ta với ngươi rồi