Máu trên người hắn từng giọt từng giọt lớn nhỏ lên ngực nàng, âm thanh rất
nhỏ, lại khiến người ta kinh tâm động phách. Đàm Xuyên không chịu đựng nổi, nhắm
mắt lại như thể muốn trốn tránh.
Những câu hỏi ấy nàng chẳng thể có một lời giải đáp.
Để đoạt được hồn đăng, dù cho phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa
nàng cũng không sợ. Hạ mình quỳ xuống cũng được, cười đùa cợt nhả cũng tốt, cứng
rắn vứt bỏ những con người khả ái ấy cũng chẳng sao. Cho dù có là —— giống như
khi nãy, đối với người muốn vươn tay với hồn đăng lộ ra răng nanh bén nhọn, nàng
cũng không ngại.
Đàm Xuyên bật ra một tiếng cười khàn khàn kỳ quái, thấp giọng nói: “Ngươi
muốn cưỡng bức ta? Sao còn chưa động thủ? Gan bị chó ăn rồi à? !”
Nàng nhất định là điên rồi mới có thể kích động hắn trong lúc này.
Trước ngực chợt lạnh, y phục trên người bị hắn xé nát như tờ giấy trong nháy
mắt, Đàm Xuyên chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng trong khoảnh khắc, nhưng lại
vì nỗi sợ hãi này mà toàn thân cứng ngắc, ngay cả một tiếng kêu cũng không kêu
ra nổi. Trên vai bỗng truyền tới một trận đau nhức, là hắn bắt đầu cắn xé không
chút lưu tình, tựa như đang thực sự muốn ăn thịt người.
Lại là tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, hắn đang xé rách váy của nàng. Đàm
Xuyên sợ tới mức phát run cả người, rốt cục từ trong cổ họng phát ra một tiếng
thét chói tai khàn khàn, liều mạng cuộn tròn người lại, ôm lấy đầu gối chẳng
khác nào một kẻ lênh đênh giữa biển khơi sóng trào vớ được cọc gỗ, liều chết
không buông.
Động tác cuồng bạo của hắn ngừng lại, dường như đang kiềm chế chống đỡ trên
người nàng nhìn thật lâu thật lâu, Đàm Xuyên gắt gao vùi mặt vào chăn đệm, muốn
khóc, lại khóc không được, chỉ có thể ôm chặt đầu gối tựa như một đứa trẻ nhỏ
bất lực, bờ vai trần nhỏ bé kịch liệt run lên từng đợt.
Áp lực trên người biến mất, hắn ở bên giường sột sột soạt soạt, nghe tiếng
động là đang sức thuốc lên vết thương. Áo khoác ngoài rơi trên thân thể gần như
trần trụi của nàng, thanh âm của hắn còn lạnh lẽo hơn băng: “Đàm Xuyên, ngươi
quả nhiên lòng dạ sắt đá, thực khiến ta tự thẹn không bằng. Ngươi muốn đi, giờ
có thể đi, cứ thế trần truồng mà đi đi!”
Hắn có đối tốt với nàng tới cỡ nào chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu
đảo nàng thoáng nghỉ chân, không chút lưu luyến liền có thể rời đi, không chút
do dự liền có thể đánh chìm. Tàn nhẫn tới cỡ này, hắn mới được thấy lần đầu, làm
cho người ta hết lần này tới lần khác rơi xuống vực sâu, cho dù vô số lần ôm
nàng vào ngực, trong vực sâu này, cũng gọi không nổi một lời hồi đáp. Không muốn
buông tay, lại bị gai nhọn của nàng đâm cho thương tích đầy mình, nàng là một nữ
tử quật cường vừa làm tổn thương người khác lại vừa làm tổn thương chính
mình.
Phó Cửu Vân cúi người, nhặt túi Càn Khôn của nàng trên mặt đất, bỏ vào trong
ngực mình, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không bao giờ đuổi theo ngươi nữa, sự thật ta
có thể tìm được ngươi cũng là nhờ hồn đăng này, mỗi một bảo vật tại Dạ Mị các
đều có tinh khí thần của ta bám ngụ trên đó. Ngươi đi đi, hồn đăng ngươi vĩnh
viễn cũng đừng mơ tưởng! Ngươi cứ vậy mà đi, muốn đi chân trời góc biển cũng tùy
ngươi.”
Đàm Xuyên dần dần ngừng run rẩy, hai tay nắm thật chặt áo khoác ngoài, co rụt
người vào trong áo. Thanh âm của nàng cũng lạnh lùng thong thả như của hắn:
“Không phải ngươi nước mất nhà tan, không phải người thân ruột thịt của ngươi
chết trận, ngươi có tư cách gì hết lần này tới lần khác muốn ta buông tha cừu
hận? Phó Cửu Vân, phải chăng ngươi yêu ta mất rồi?”
Hắn đáp lại cực nhanh, thậm chí không chút suy nghĩ: “Phải.”
Đàm Xuyên cắn chặt răng, dùng hết sức lực bình sinh ngăn lại dòng nước mắt,
có điều nàng không ngăn nổi sóng trào trong đáy lòng, hết thảy những tỉnh tỉnh
mê mê giờ phút này đều trở nên phân minh rõ ràng. Hắn dịu dàng chăm sóc nàng, vì
nàng mà vẽ nên cung Cảnh Viêm như mộng như ảo, nói ra những lời tốt đẹp nàng
hằng khao khát được nghe, là bởi vì hắn yêu nàng.
Đó không phải lời bông đùa, không phải trò chòng ghẹo, cũng chẳng phải sự ham
thích nông nổi. Tình yêu của hắn ghìm nén sâu đậm lại mềm mại dịu dàng, ẩn giấu,
mà nhuần nhã vô thanh.
Nàng từng trải qua chuyện ái tình tốt đẹp nhất trên đời, cũng đã từng nếm qua
kết cục bi thảm nhất, nàng cho rằng chính mình sớm đã thờ ơ như cây khô tro tàn.
Vậy mà những quá khứ ấy lại chẳng thể mảy may ngăn cản dòng thủy triều lúc này
đang điên cuồng trào dâng trong cơ thể, nàng lại bắt đầu run rẩy, chỉ có thể đặt
tay lên miệng dùng sức cắn, muốn mượn đau đớn để làm cho chính mình tỉnh táo,
tỉnh táo.
Nhưng là muốn nàng tỉnh táo thế nào đây?
Nàng thấp giọng nói: “… Nhưng ta trước giờ chưa hề yêu ngươi, một chút cũng
không có.”
Nàng chẳng rõ chính mình đang nói thật hay là nói dối, cứ như vậy nói ra,
không biết là đang đày đoạ hắn hay đày đoạ chính mình.
Phó Cửu Vân nhìn nàng co rụt người thành một bóng lưng nho nhỏ, giọng điệu
lại trở nên mỉa mai: “Ngươi rất mạnh mẽ, cũng đủ tàn nhẫn, ngươi rốt cục làm cho
ta không còn muốn nhìn thấy ngươi.”
Hắn đi tới trước cửa phòng, những tia sáng màu trắng bạc lấp lóe trên cửa bị
hắn phất tay áo một cái, thu toàn bộ trở về.
Hắn bước ra ngoài, không quay đầu lại.
Phó Cửu Vân cứ vậy ngồi trong đại sảnh nhà trọ uống rượu giữa đêm hôm khuya
khoắt, toàn bộ rượu tích trữ trong nhà trọ bị một mình hắn uống hết hai phần ba,
chưởng quầy và tiểu nhị thấy hắn toàn thân tỏa ra vẻ hung thần, chẳng dám ho he
một tiếng. Lại bởi vì không thấy cô thiếu nữ xinh đẹp kia xuống cùng, bọn họ đều
hoài nghi phải chăng bị nam nhân này giết chết mất rồi, có điều cũng chẳng kẻ
nào dám đi báo quan.
Không biết có phải vì phiền muộn tới mức gần muốn điên cuồng, hắn xưa nay
ngàn chén không ngã rốt cục cảm thấy trong đầu choáng váng nặng nề, cảm giác say
bắt đầu tầng tầng ập tới. Trên vai còn truyền tới từng đợt đau đớn xé da xé
thịt, dứt khoát cứ để nó đau như vậy, máu cũng mặc nó tự nhiên chảy, như vậy hắn
mới có thể chắp ghép được những câu chữ lộn xộn rời rạc trong lòng.
Đáy lòng có một cơn đau chát chúa, không chỉ vì bản thân hắn, mặc dù đã từng
vung bút vì nàng mà tỉ mỉ dệt nên mộng đẹp trân quý trong lòng, mong rằng nàng
cảm thấy an ủi; mặc dù là gắt gao ôm ấp nàng, im lặng cho nàng biết nơi này còn
có hắn có thể dựa vào; dẫu cho hết thảy chẳng làm nàng cảm kích —— những chuyện
đó đều chẳng có gì đáng kể, là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn chỉ là vì sự quật cường bướng bỉnh tới mức liều mạng ấy của nàng, làm tổn
thương người khác cũng làm thương tổn chính nàng. Lúc ấy hắn trong cơn cuồng nộ
nói ra lời nói tổn thương người, giờ này lại chỉ có mình hắn nhấm nháp quả đắng
hối hận tiếc nuối.
Túi Càn Khôn trong ngực rớt ra, Phó Cửu Vân cầm trong tay xem xét tỉ mỉ.
Trong này có chứa hồn đăng, ban đầu hắn đoán không ra nàng tới núi Hương Thủ để
làm gì, trong khoảnh khắc cảm nhận hồn đăng bị lấy mất kia, hắn lập tức liền
hiểu ra tất cả.
Nghe đồn m Sơn có rồng thần miệng ngậm hồn đăng, thu hút muôn vàn yêu ma quỷ
hồn. Hồn đăng dùng tinh phách hồn người làm lửa, vạn năm không tắt —— nàng muốn
làm điều gì, hắn lại không dám tưởng tượng. Nếu nàng sống chính là để chết đi
như vậy, dù cho nàng có hận hắn tới mức khắc cốt ghi tâm, thứ này cũng không thể
giao cho nàng.
***
Trong phòng an tĩnh không có lấy một tiếng động. Đàm Xuyên chỉ cảm thấy rất
lạnh, tay chân cuộn tròn trong áo khoác, vẫn cứ lạnh phát run.
Cuối cùng cũng tới lúc này, nàng lại chẳng thể miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ.
Nàng hơi khẽ động, mờ mịt nhìn bốn phía, bước tiếp theo phải làm gì? Chính
nàng cũng không biết, lẽ nào thật sự để hắn cưỡng ép quay về núi Hương Thủ?
Không biết từ lúc nào trên bàn có đặt một cuộn tranh, lớn hơn vài lần so với
các cuộn tranh bình thường, được buộc bởi một sợi dây tơ tằm màu đỏ xinh
xắn.
Thứ này không phải của nàng.
Đàm Xuyên vươn tay, tháo dây tơ đỏ, cuộn tranh dùng giấy rất mới, vẫn còn
mang theo hơi ấm trên người hắn.
Từng chút một mở ra, tranh trên giấy lại là một tòa cung điện nàng vô cùng
quen thuộc, từ nhỏ đến lớn mười bốn năm, nàng chính là từ nơi ấy mà trưởng
thành. Cung Cảnh Viêm, cung điện mỹ lệ nhất của hoàng cung Đại Yến, trong cung
có đủ loại thu hải đường, khi nàng rời đi, mấy bông hoa nhỏ kia mới vừa chớm nở,
chỉ là chẳng ai có tâm thưởng thức vẻ đẹp của chúng.
Tay Đàm Xuyên mềm nhũn, cuộn tranh rơi trên mặt đất, kinh động cứng đờ
người.
Ảo giác trước mắt đột nhiên hiện lên, nơi nơi ngập tràn những nhành thu hải
đường trắng hồng rực rỡ, nàng ngồi giữa biển hoa, thấy gió cuốn tung những cánh
hoa, bay qua góc áo. Trong cung Cảnh Viêm người đến người đi, phụ hoàng mẫu hậu
an tường ngồi bên cạnh nàng, chỉ là mặt mũi mơ hồ. Đại ca bọn họ cũng đều ở đây,
khuôn mặt mỗi người đều mơ hồ không rõ, chỉ có nhị ca mặt mày linh động, cười
dài ngồi xổm trước mặt nàng, răng môi mấp máy, tựa như đang nói chuyện với
nàng.
“Nhị ca!” Nàng kêu lên, vươn tay ra muốn ôm lấy hắn, thế nhưng hai cánh tay
chỉ quơ phải khoảng không, nàng suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.
A Mãn bưng nước trà khẩn khoản đi tới, trên gương mặt hòa nhã lộ ý cười dịu
dàng quen thuộc, đem ấm trà đặt cạnh tay nàng.
“Đừng, đừng đi…” Nàng vô ý thức kéo tay nàng ấy, đương nhiên lại là công dã
tràng.
Nàng hiểu ra, đây chẳng qua chỉ là ảo giác do tiên họa tạo ra, hết thảy đều
là giả, cho nên không thể chạm tới bọn họ, cũng không nghe thấy bọn họ nói
chuyện. Chỉ là nàng thực sự không thể tin nổi sẽ có một ngày được gặp lại bọn
họ, sinh động rõ ràng, tươi cười với nàng, nói chuyện đi lại chung quanh nàng.
Tất cả chuyện này quả thực giống như một mộng đẹp bất ngờ, nàng bị hung bạo đẩy
vào, lại luyến tiếc không muốn thoát ra.
Đàm Xuyên đột nhiên rụt tay về, gắt gao cắn chặt răng, nước ở trong mắt nín
nhịn không nổi rơi xuống một giọt. Nàng luôn quật cường như vậy, không bao giờ
để giọt thứ hai rơi xuống, liều mạng lấy áo khoác lau mặt, xoay người chạy ra
cửa.
Cửa mở, Phó Cửu Vân đứng trước mặt nàng. Hẳn là khi nãy hắn đi băng bó bôi
thuốc, ngoại sam dính đầy máu khoác trên khuỷu tay, cúi đầu lẳng lặng nhìn
nàng.
“Mấy ngày này ta vẫn mải miết vẽ bức tranh này.” Thanh âm hắn trở nên bình
tĩnh, “Đợi tới khi vẽ xong toàn bộ sẽ tặng cho ngươi. Khi ta xác định ngươi là
Đế Cơ, đã muốn làm như vậy.”
Đàm Xuyên ngơ ngác gật đầu, thì thào: “… Công Tử Tề?”
Phó Cửu Vân thấp giọng nói: “Công Tử Tề cũng được, Phó Cửu Vân cũng được, chỉ
là cái tên mà thôi, chẳng hề quan trọng. Quan trọng là, hơn một lần Công Tử Tề
đã không thể ở bên nàng, hắn luôn luôn tới muộn một bước. Lần này đây, Phó Cửu
Vân sẽ nắm chắc nàng.”
Đàm Xuyên giống như không nhận ra hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Phó Cửu Vân hiếm khi bị nhìn đến mất cả tự nhiên, giơ tay khẽ đẩy nàng vào
phòng, đóng cửa phòng: “Vào đi.”
Phó Cửu Vân thu bức tranh, một lần nữa cuộn lại, buộc dây tơ tằm đỏ đặt ở sau
lưng. Hắn ngồi ở bên giường, không ngẩng đầu, khẽ nói: “Chúng ta không cần nói
những lời thừa. Hồn đăng quá nguy hiểm, ta sẽ không để ngươi mang đi. Đêm nay ở
tạm đây một đêm, ngày mai theo ta quay về núi Hương Thủ.”
Nàng ngoảnh mặt đi một cách tàn nhẫn: “… Ta sẽ không quay về.”
“Tả Tử Thần đã rời khỏi núi Hương Thủ, Huyền Châu cũng đuổi theo, chắc hẳn
sau này cũng sẽ không quay lại. Ngươi không cần lo lắng có người sẽ nhận ra
ngươi.”
“Vì sao nhất định phải bắt ép ta quay về?”
Lẽ nào chỉ vì hắn là Công Tử Tề, hắn yêu nàng, vì nàng mà vẽ một bức Cung
Cảnh Viêm, là nàng sẽ vô cùng cảm kích, từ nay về sau nguyện đi theo hắn?