Thượng Quan Liệt
mệt mỏi đi đến phòng làm việc của Thượng Quan Lẫm, hai ngày nay anh đã
không ngủ ngon rồi, tất cả đều vì suy nghĩ về tình cảm của anh với Long
Duyệt, và còn suy nghĩ biện pháp tốt nhất để giúp cô ấy. Nào ngờ, càng
nghĩ lại càng hỗn loạn.
Đến bây giờ anh còn không dám tin là anh đã hôn cô, chắc là lúc đó anh bị ma quỷ ám ảnh.
“Anh cả, tìm em có chuyện gì vậy?” Thượng Quan Liệt vừa đi đến chỗ Quan Lẫm
vừa nói, khóe mắt thấy Thượng Quan Vân đang mỉm cười ở trên sô pha.
“Anh hai cũng ở đây?”
“Liệt, gần đây bận rộn thế sao, mắt em thâm lại như bị ai đánh cho một quyền
vậy?” Thượng Quan Vân nhạo báng, anh đại khái cũng đoán được vì sao
Thượng Quan Liệt ngủ không ngon.
“Anh hai, đừng có cười, rốt cuộc là tìm em có chuyện gì vậy?” Tâm tình không được tốt hơn nữa lại không
ngủ ngon, Thượng Quan Liệt cơ hồ cũng không có nhẫn nại nói chuyện.
“Liệt, để hoàn thành tốt công việc thì thân thể cần khỏe mạnh, anh không hy
vọng em mệt như vậy.” Thượng Quan Lẫm hơi nhíu lông mày nhìn Thượng Quan Liệt, thân thể cường tráng của em trai thoạt nhìn có chút tiều tụy.
“Em biết, anh cả, không cần lo lắng.” Thượng Quan Liệt đi về phía sô pha, anh thật có chút mệt mỏi.
“Ừ, anh gọi em tới là muốn hỏi em một chút về chuyện của tập đoàn Long Vân.” Thượng Quan Lẫm nói rõ mục đích.
Thượng Quan Liệt ngẩn ra. “Ách …….. chuyện này em đang xử lý.” Nói đến việc
này, anh chưa nghĩ tới cũng đã có một loạt vấn đề rồi.
“Đó, anh
còn tưởng em đã thành công một nửa rồi đấy.” Thượng Quan Lẫm mỉm cười,
trong mắt thoáng qua một tia thú vị, Thượng Quan Liệt không phát hiện
ra, Thượng Quan Vân lại mỉm cười.
“Gì? Em không hiểu anh cả có ý gì?” Anh đã thành công một nửa? Anh còn hoài nghi mình đã làm hỏng việc.
“Em không đọc báo và tin tức sao? Ba ngày nay giá cổ phiếu của tập đoàn
Long Vân sụt giảm, trong nội tình nhất định là có vấn đề không bình
thường.” Thượng Quan Lẫm đưa tờ báo cho anh, trên đó rõ ràng viết, tập
đoàn Long Vân vì bị xí nghiệp Đạt Doanh lừa gạt mà gây tổn thất nghiêm
trọng làm giá cổ phiếu sụt giảm mạnh, rất nhiều cổ đông vội vã bán cổ
phần của mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thượng Quan Liệt nhìn tờ báo, cả người tỉnh lại.
“Chuyện này anh đang muốn hỏi em? Chuyện của tập đoàn Long Vân không phải do em xử lý sao?” Thượng Quan Lẫm nhẹ nhõm hỏi lại anh, cho dù anh có thể
đoán được chuyện gì đang xảy ra với tập đoàn Long Vân, nhưng anh cũng
không muốn dễ dàng nói cho Thượng Quan Liệt, đây là chuyện do Liệt phụ
trách thì phải do chính anh xử lý.
Dĩ nhiên, nếu như Liệt không
chuyên tâm, chưa có cách xử lý thì nhất định anh sẽ giúp một tay, nhưng
việc này không vội, chuyện này liên quan đến chuyện tình cảm của Liệt
nên anh cũng chưa muốn can thiệp.
“Cho em thêm một chút thời
gian, em sẽ điều tra ra tin tức.” Thượng Quan Liệt không hề đùn đẩy
trách nhiệm, chuyện này ngoài dự liệu của anh, nhưng nhất định anh sẽ
điều tra rõ ràng.
“Được rồi, anh sẽ cho em thêm một chút thời
gian, nhưng nếu em điều tra ra được tin tức gì thì cũng không được manh
động, dù sao nếu như Long Vân sụp đổ thì đối với chúng ta cũng không có
gì là xấu cả.” Thượng Quan Lẫm nghiêm túc giao phó, anh không quên vì
sao Long Vân lại chống lại xí nghiệp Thượng Quan, nhưng anh cũng không
muốn hủy diệt tận gốc, tất cả còn phải tùy vào tình hình, đặc biệt
chuyện này còn liên quan đến Long Duyệt.
Anh đã nghe Thượng Quan
Vân nói qua, Long Duyệt rất quý trọng người nhà, nếu như Liệt thích cô
ấy, muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ, như vậy thì ân oán giữa bọn họ và
Long gia cũng giảm đi không ít.
“Em biết, vậy em đi trước.”
Thượng Quan Liệt đứng dậy đi ra ngoài, nghe được chuyện của Long Vân thì đầu anh càng đau, anh nghĩ Long Duyệt cũng vì chuyện này mà rất lo lắng đi. Cô rất quý trọng người nhà của mình, mặc dù bị ức hiếp cũng không
hề nói tiếng nào, huống chi là chuyện này liên quan đến sự sống còn của
Long Vân.
Nhưng chuyện còn có trước có sau, thong thả và cấp bách, anh trước tiên nên đi xử lý công chuyện.
Sau khi Thượng Quan Liệt đi ra, Thượng Quan Vân và Thượng Quan Lẫm trao đổi qua ánh mắt, Thượng Quan Vân mỉm cười rời phòng làm việc, đã đến thời
điểm anh ra tay rồi, ai bảo Liệt lộ ra bộ dạng khốn khổ vì tình.
“Liệt, đợi đã, anh còn có chuyện muốn nói với em.” Thượng Quan Vân ngăn Thượng Quan Liệt ở trước thang máy.
“Anh hai, còn có việc gì?”
“Anh mời em đi uống ly cà phê, xem tinh thần của em kém như vậy.”
Uống cà phê? Thượng Quan Liệt nhìn Thượng Quan Vân một cái, bây giờ là giờ
làm việc, tại sao anh hai lại đột nhiên muốn mời mình? Chẳng lẽ lại có
bẫy gì đây.
“Ánh mắt này có ý gì, anh muốn mời em đi uống ly cà
phê , như thế làm em nghi ngờ à, anh nhớ là từ trước đến nay anh rất hào phóng.” Thượng Quan Vân đẩy Thượng Quan Liệt vào thang máy, thuận tay
nhấn nút tầng một.
“Được rồi.” Dù sao binh đến thì tướng đỡ, nước tới thì đất chặn, hay là quả thật chỉ đơn thuần là đi uống cà phê.
Thượng Quan Vân và Thượng Quan Liệt đi đến quán cà phê gần xí nghiệp Thượng Quan.
“Anh hai, có chuyện gì cứ nói đi.” Uống một ngụm lớn cà phê đá, Thượng Quan Liệt trực tiếp hỏi.
“Anh muốn biết nguyên nhân làm cho em mệt mỏi.” Nếu anh đã hỏi thẳng, Thượng Quan Vân cũng không quanh co lòng vòng.
“Này.......” Thượng Quan Liệt chần chờ, nếu nói ra rất có thể sẽ bị nhạo báng, nhưng anh hai từ trước tới giờ đối với phụ nữ đều có biện pháp tốt, có lẽ sẽ
có ý tốt giúp anh.
“Là chuyện có liên quan đến Long Duyệt?”
Thượng Quan Liệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vân, anh thật không nên
coi thường sự nhạy cảm của anh hai, nếu anh không nói ra thì anh hai
cũng đoán được, vậy tốt hơn hết là nên nói ra.
Vì vậy Thượng Quan Liệt đem tất cả những chuyện lần trước gặp Long Duyệt kể ra cặn kẽ.
“... ....... Em không biết tại sao cô ấy lại thương tâm như thế, cũng không
biết tại sao mình lại hành động như vậy, nhưng chuyện đó đã xảy ra rồi.”
Thượng Quan Quân nghe qua lời kể của anh, thật ra thì chuyện
này đối với anh rất đơn giản, chẳng qua là muốn xem Liệt có muốn thừa
nhận tình cảm của mình hay không mà thôi.
“Em thích cô ấy sao?” Thượng Quan Quân gọn gàng dứt khoát hỏi, làm cho Thượng Quan Liệt giật mình.
“Anh hai, anh cũng biết em không muốn nói về chuyện tình cảm.” Anh không
phải không nghĩ tới khả năng này, nhưng anh đã quyết tâm tránh xa chuyện yêu đương, anh không muốn làm cho phụ nữ trở thành nỗi phiền toái của
cả đời mình.
“Đây không phải là vấn đề, em có muốn tiếp tục
chuyện tình cảm này hay không em có thể tự mình quyết định, anh chỉ muốn biết em có phải động lòng với cô ấy.”
Động lòng?
Từ này rất lâu đã không xuất hiện trong từ điến của anh, đây có thể coi là giải thích hợp lý nhất.
Nếu như không phải là động lòng thì anh sẽ không vì tình cảnh của cô mà lo
lắng, vì thấy nước mắt của cô mà đau lòng, vì chuyện này mà ăn không
ngon ngủ không yên sao?
Nếu như không phải là động lòng, anh ... .... anh sẽ không làm ra hành động khó kìm lòng mình như vậy.
Thật sự là động lòng sao? Anh cho là mình sẽ không còn một ngày như thế.
“Hoặc, giả dụ như em chẳng qua chỉ là đồng cảm với cô ấy đi, vì hoàn cảnh của
cô ấy làm cho người khác thấy thật đáng thương.” Thượng Quan Vân biết là Thượng Quan Liệt đang băn khoăn, anh sẽ giúp nó nhanh chóng nhận ra.
“Không phải là đồng cảm.” Thượng Quan Liệt nhanh chóng phủ nhận, nếu như chỉ
là đồng cảm, thì anh sẽ không cảm thấy phức tạp như vậy.
“Rất khó nói nhé, ai cũng biết em có tính thương người, em thật ra cũng không phân biệt được là động lòng hay đồng cảm sao?”
“Anh hai, anh chớ xem thường người khác, em tất nhiên là biết được cảm giác của mình.”
“Vậy em đối với Long Duyệt là động lòng hay đồng cảm đây?”
“Đương nhiên là động lòng rồi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng làm Thượng Quan Liệt chết lặng, Thượng Quan Vân lại mỉm cười.
“Anh hai, anh cố ý để em nói ra.” Thượng Quan Liệt nhìn anh chằm chằm.
“Đừng nói thế, anh chỉ là giúp em đối diện với tình cảm thật của mình.” Đây
là điều quan trọng, một người có thể đối diện trực tiếp với tình cảm của mình thì mới có thể chân thành với người khác.
“Hừ, em thấy như
là anh chỉ muốn xem kịch vui.” Mặc dù anh biết Thượng Quan Vân nói có
lý, nhưng chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, chứ mục đích thật là ...
......... hừ hừ, còn không phải là làm cho thiên hạ bớt loạn.
“Đây chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi.” Thượng Quan Vân nuốt xuống một ngụm cà phê, tròng mắt đen đầy thú vị.
“Hừ, nếu không có gì thì em đi về đây.” Coi như biết mình đối với cô ấy có
tình cảm, anh cũng chưa biết tính toán làm sao, qua những kinh nghiệm
lần trước anh vẫn không muốn manh động, nhưng anh cũng không muốn chuyện này dây dưa quá lâu, dù sao anh cũng phải nghĩ ra biện pháp để giải
quyết tốt chuyện này.
Anh từ trước đến giờ là người theo phái
hành động, chuyện nào có thể giải quyết luôn thì anh sẽ giải quyết chứ
không chờ đến đúng giờ rồi mới làm.
“Vậy được rồi, anh không can
thiệp, chuyện của em em muốn làm gì thì làm, anh chỉ hi vọng em thành
thật với tình cảm của mình, còn có, đừng làm cho mình hối hận.” Thượng
Quan Vân gật đầu, anh vẫn như cũ, những chuyện Liệt muốn làm thì không
ai có thể can thiệp được.
“Đây là kinh nghiệm của anh sao?” Thượng Quan Liệt nhướng mày, nhớ lại chuyện tình của Thượng Quan Vân.
“Cứ cho là như vậy đi.” Thượng Quan Vân mỉm cười “Nào đi về công ty làm việc thôi.”
Kết thúc ngày thi cuối cùng, Long Duyệt về nhà, tiếp tục làm công việc hàng ngày – nấu cơm, quét dọn, cho đến đêm khuya mới trở về phòng của mình.
Mấy ngày nay vì cổ phiếu của tập đoàn Long Vân giảm giá, Long Diệu Thiên
không có thời gian rảnh rỗi để ý đến việc của cô, cũng không sai người
đi giám sát cô, lệnh cấm vận như thế cũng được dỡ bỏ.
Mẹ lớn và
chị gái cả ngày cũng ưu tư lo lắng, xem ra sự việc lần này rất khó để
giải quyết tốt đẹp, hết lần này tới lần khác cô cũng không giúp được cái gì, mặc dù cô cũng từng đến công ty làm việc nhưng chỉ là chân sai vặt
nên cô cũng không hiểu về việc buôn bán kinh doanh.
Hơn nữa,
ngoài chuyện này ra, trong lòng cô cũng chỉ nhớ tới Thượng Quan Liệt,
hình ảnh của anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô, cố gắng gạt đi mà vẫn
không được.
Ngày đó cô đột nhiên chạy đi, cũng không biết trong lòng anh nghĩ gì, có phải là trách cô hay không?
Lúc ấy tâm trạng của cô quá hỗn độn, không có cách nào để đối mặt với anh,
sau khi lấy lại lý trí, trở về Long gia cô cũng cảm thấy mình quá hồ đồ, không nên phản ứng kịch liệt như thế.
Nhưng cô cũng không có
dũng khí chủ động tìm anh, cô nhớ rõ sắc mặt trắng bệch của anh, anh còn nói xin lỗi, nghĩ đến càng cảm thấy chua xót.
Cô không muốn anh cảm thấy hối hận, cũng không muốn anh cảm thấy có lỗi với cô.
Nói không chừng có lẽ anh cũng không muốn gặp lại cô, nếu không ba ngày nay sao lại không có tin tức gì của anh.
Cô vừa mong đợi mấy ngày tới trường, lại vừa sợ mấy ngày đó, không biết anh có đột nhiên xuất hiện trước mặt cô nữa hay không.
Tâm trạng thấp thỏm như thế làm cho cô ăn không ngon ngủ không yên, thiếu
chút nữa cũng không qua được kỳ thi này. Chẳng qua là.... ...... .....
cô cảm thấy có chút thất vọng.
Anh không xuất hiện cũng đúng
thôi, cô là một người bình thường, vốn không thể với cao như anh được,
là ông trời cho cô cơ hội, để cô có may mắn gặp anh, mà may mắn thì sẽ
nhanh biến mất, bây giờ cô không nên vọng tưởng nữa.
Cô sờ nhẹ lên môi của mình, nhưng ... ..... Tại sao cô vẫn không thể dứt được?
Mỗi khi nhìn thấy đôi môi của mình, cô không tự chủ lại nhớ tới nụ hôn ngày đó, mặc dù đây có thể là anh ở tình thế cấp bách, hành động bất đắc dĩ
để ngăn cô đừng khóc, nhưng cô vẫn nhịn không được luôn luôn nhớ tới.