Tam Thiếu Gia Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 4: Chương 4: Chương 2.1




Ở chung được vài ngày, Cam Nhĩ Toàn phát hiện Khuất Lam Sơ ngay cả con gián cũng không dám đánh chết. Vậy mà nhà họ Khuất phái người như vậy tới ám sát mình, không biết có phải quá xem thường mình không, hay là người nhà họ Khuất không hiểu tính cách cô?

Mặc kệ là thế nào anh cũng không sao cả, bởi vì bên cạnh có nhiều thêm một người kiêm người hầu vệ sĩ cảm giác cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng còn có thể trêu chọc cô một chút, nhìn cô giận gương mặt đỏ lên rất xinh đẹp.

Giống như bây giờ ——

“Anh có gan nói lại lần nữa?”

Anh cười híp mắt mở miệng, “Lam Lam thân yêu, nếu như em thích nghe, anh rất vui lòng ghi âm lại rồi cho em ngày đêm nghe.”

“Anh tự đâm đầu vào chỗ chết!” Cô quát lạnh.

“Anh còn không có chán sống, tuyệt đối không muốn chết.” Anh cười cợt ngoắc ngoắc ngón trỏ, “Đừng thẹn thùng, mau tới đây đấm chân giúp anh.”

Cô nén giận, “Cái này bao gồm trong mười điều kia?”

Anh cười đến vô hại và chân thành, “Dĩ nhiên không phải. Tôi chỉ là thấy cô quá rảnh rỗi, tốt bụng muốn giúp cô tìm một chút chuyện làm, để cho cô hoạt động gân cốt một chút, tránh cho cô ngồi quá lâu, sẽ bị lòi trĩ.”

“Không cần lòng tốt của anh!” Giọng cô lộ ra vẻ lạnh lẽo ớn lạnh.

“Thật không cần sao?” Vẻ mặt Cam Nhĩ Toàn hối tiếc, vẻ mặt nhìn giống như hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ từ chối “Lòng tốt” của mình như thế.

Sau khi lạnh lùng liếc một cái, Khuất Lam Sơ rũ mắt xuống nhìn sách trong tay, quyết định không quan tâm tới người đàn ông nhàm chán này. Những người như vậy càng chú ý nhìn anh ta, anh ta càng chơi hăng say.

Không thèm để ý thái độ dửng dưng của cô, anh lại nói “Ai, cần gì phải giấu giếm tới đây?”

Vốn là quyết định không để ý tới anh ta, nhưng anh ta nói không đầu không đuôi, làm cô buồn bực giương mắt.

“Tôi nói là cái bớt trên cổ của cô, cần gì phải dùng khăn lụa che dấu, nếu như cô cảm thấy khó coi, đi làm phẫu thuật nhỏ bắn tia lazer là nó sẽ hết không phải tốt sao.”

Cô lạnh nhạt nói ;”Không cần phải vậy.” Cũng không phải cô ghét cái bớt này, chỉ là không thích vài người thấy cái bớt này của cô thì sẽ không kiềm chế được nhìn đi nhìn lại.

“Thật ra thì tôi cảm thấy cái bớt của cô rất đẹp, hình dáng cong cong giống như vầng trăng, màu sắc đẹp giống như những giọt máu.”

Lần đầu tiên nghe có người hình dung cái bớt trên cổ cô như vậy, ánh mắt Khuất Lam Sơ thoáng qua một tia kinh ngạc.

Cam Nhĩ Toàn rời bàn làm việc, bước lại gần cô.

Thấy anh vươn tay thăm dò, giống như muốn lấy khăm lụa trên cổ cô ra, cô cảnh giác tránh ra. Cho dù cô không ngại cái bớt trên người nhưng cũng không có hứng thú cùng người khác thưởng thức.

Ngoài ý muốn của cô, anh chỉ vuốt đầu tóc của cô.

“Thời tiết tốt, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút.”

“Không phải anh có một đống công văn cần phê duyệt cho xong hay sao?” Anh thân là chủ tịch đại học Á Văn, tính tình không tập trung người khác nhìn không ra. Những tài liệu kia chất trên bàn anh cũng đã bốn ngày rồi, anh chỉ xử lý một phần nhỏ, thua xa tốc độ tài liệu gia tăng.

“Khó có được thời tiết tốt, buồn bực ở trong phòng làm việc nhìn những tài liệu này quả thực là lãng phí thời gian, con người phải biết hưởng thụ đúng lúc.” Vẻ mặt anh không lo lắng, lấy quyển sách trên tay của cô, vứt xuống một bên, thuận tiện kéo cô đi.”Đi thôi, tôi dẫn cô đi thưởng thức thức ăn ngon.”

Cô tránh thoát tay của anh, đối với anh ta động một chút là nắm tay cô cô cảm thấy rất . . . . . . quấy nhiễu.

Không sai, không phải ghét, mà là quấy nhiễu. Bởi vì thái độ của anh không có ý cợt nhã, giống như bạn bè tự nhiên, làm cô cảm thấy biểu hiện của mình quá mức để ý, không khỏi cũng cảm thấy quá ngạc nhiên.

“Không ghét ăn nấm chứ?” Trong tay rơi xuống khoảng không, Cam Nhĩ Toàn không để ý lắm, vẻ mặt tựa như cười hỏi.

“Không tồi.”

“Vậy tôi dẫn cô đi ăn nấm.”

“Hiện tại chưa tới mười một giờ, đi ăn trưa không phải quá sớm sao?” Đi theo anh mấy ngày, Khuất Lam Sơ có chút hiểu cá tính của anh, anh là người theo chủ nghĩa lạc quan, cực kỳ thích ăn ngon.

Anh cười híp mắt nói: “Không biết, lúc này lái xe đến trên núi vừa lúc tới kịp ăn trưa, tôi đã nói với cô, nấm hương nhà hàng kia có nhiều loại làm cho người ta hoa cả mắt, bảo đảm có nhiều loại ngay cả nhìn cô cũng chưa từng được nhìn thấy.”

“Vừa nói xong đi ra khỏi phòng làm việc, chạm mặt liền gặp phải thư ký thân yêu của anh.

“Chủ tịch muốn đi ra ngoài?” Cổ Văn Văn cau mày hỏi. Trên sống mũi cô có cặp kính màu hồng, tóc dài ở sau ót cột thành búi tóc, có vẻ hơi lỗi thời, ít nhất lớn hơn mười tuổi so với tuổi của cô.

“Ừ.” Anh mỉm cười muốn mời.”Tôi muốn đi ăn nấm , Văn Văn có muốn cùng đi không?”

“Cám ơn chủ tịch, tôi không rãnh.” Cô đẩy đẩy gọng kính, “Không biết tài liệu trên bàn chủ tịch duyệt xong chưa ?”

“Còn chưa xong, chờ lát nữa tôi trở lại.”

Cô nhíu mày, “Trường đang nôn nóng chờ chủ tịch phê duyệt khoản cao ốc kia mới tính dự toán.”

“Vậy à, cô nói Chí Hạo tự xem mà làm đi.”

“Chủ tịch hẳn biết rất rõ chủ nhiệm Trần người đó luôn làm việc chặt chẽ nghiêm túc, nếu như chủ tịch không ký tên, ngài ấy nhất định không làm.” Chủ nhiệm Trần một ngày như ba bữa cơm gọi điện thoại tới cầu xin cô, cô bị anh ta phiền sắp chết rồi.

Nhìn thư ký nghiêm túc sưng mặt lên, dáng vẻ có vẻ nếu như anh không phê xong phần tài liệu kia cũng không cho anh đi, Cam Nhĩ Toàn nhượng bộ.

“Được rồi, cô lấy nó tới đây, tôi lập tức ký nó cho cô.”

Nghe vậy, Cổ Văn Văn đi nhanh lên vào phòng chủ tịch, lật qua một chồng hồ sơ trên bàn, rốt cuộc tìm được tài liệu trong đó, e sợ người lãnh đạo trực iêp không kiên nhẫn đợi lâu, cô lập tức đi ra, liền cầm bút cùng tài liệu đưa lên.

Soạt soạt soạt, thấy anh ký tên rồng bay phượng múa, cô nắm chắc cơ hội, lại đưa mấy tài liệu đang gấp khác đều kín đáo đưa cho anh, “Mấy tài liệu này cũng phiền chủ tịch.”

Không hổ là thư ký anh tự mình săn trộm, có khả năng, biết làm thế nào nắm chắc bất kỳ cơ hội nào, Cam Nhĩ Toàn thầm khen ánh mắt nhìn của mình thật tốt.

Ký xong mấy tài liệu đưa cho cô, anh nghĩ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Văn Văn, tôi giao cô đặt vé máy bay đi Los Angeles đã đặt chưa?”

“Đã đặt xong, buổi chiều người của cơ quan du lịch sẽ đưa vé máy bay tới. Xin hỏi chủ tịch lần này đến Los Angeles tính khi nào trở lại ?”

“Còn chưa xác định, chỉ là, lần này bất luận thế nào tôi cũng phải thuyết phục được Ôn Á Trúc tới làm giảng viên cho trường.” Kể từ mấy tháng trước lúc ở Mỹ sau khi xem qua truyện tranh cô vẽ, anh liền muốn thuê cô về làm giảng viên đại học Á Văn, nhưng anh bị em trai của cô ấy từ chối nhiều lần, ngay cả cơ hội nói chuyện với cô ấy cũng không có.

Vì vậy lần này anh mới quyết định tự mình đi qua đó một chuyến, chỉ cần có thể hất tên em trai khó tính dây dưa của cô ấy ra, cùng cô ấy nói chuyện trực tiếp, anh tin tưởng nhất định có thể thuyết phục cô ấy đến đại học Á Văn giảng dạy.

“Chủ tịch tự mình ra tay, tôi nghĩ không người nào có thể thoát khỏi ma chưởng của ngài.” Lời này không phải nịnh nọt, mà là khẳng định năng lực của anh.

Kể từ khi anh tiếp nhận chức vụ chủ tịch đại học Á Văn, anh đã giúp trường chiêu mộ không ít nhân tài nổi trội xuất sắc, giúp cho đại học Á Văn trong mấy năm liền trở thành một trong những trường hàng đầu. Giảng viên tuyệt vời, cải thiện các phần mềm và phần cứng thiết bị, trong vòng vài năm ngắn ngủi, đại học Á Văn liền đã trở thành trường học lựa chọn hàng đầu của không ít học sinh ưu tú.

“Cái gì mà ma chưởng, đó là năm ngón tay.” Cam Nhĩ Toàn cười khiển trách.

“Dạ, không có ai thoát được năm ngón tay của ngài, tiểu nhân cầu chúc ngài chiến thắng trở về.” Cổ Văn Văn biết nghe lời nói xong, ôm đống hồ sơ rời đi.

“Lam Lam, đi thôi.” Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt ngoắc tay bảo cô đến.

Trầm ngâm một chút, Khuất Lam Sơ hỏi: “Vừa rồi anh không xem liền ký tên, không sợ xảy ra vấn đề gì sao?”

“A, chẳng lẽ Lam Lam đang quan tâm anh sao?” Mặt anh cười nhìn cô.

Cô không nể mặt ném cho anh hai ánh mắt lạnh lùng.”Tôi chỉ cảm thấy anh làm như vậy rất không có trách nhiệm.”

“Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì.”

Nghe anh nói tràn đầy tự tin như vậy, cô lạnh lùng lên tiếng, “Anh tin tưởng ánh mắt của mình, hay là tín nhiệm năng lực của cấp dưới?”

Cam Nhĩ Toàn thong thả ung dung nhếch môi cười nói: “Cả hai đều có.”

Hứng thú của anh là chiêu mộ nhân tài, mỗi lần chỉ cần phát hiện lĩnh vực nào đó có cá nhân đặc biệt xuất chúng mà không nhét vào dưới trướng của mình, anh sẽ cảm thấy ngứa tay.

Nhưng lúc anh chiêu mộ thì anh phải bắt tay vào điều tra bối cảnh và phẩm hạnh của người đó, nếu chỉ có năng lực mà thiếu đạo đức, thì cho dù tài hoa xuất chúng anh cũng không chạm vào.

Anh cười dò xét cô nói tiếp: “Giống như tôi biết rõ cô là sát thủ, nhưng vẫn ở chung phòng với cô vậy.”

“Có ý gì?” Khuất Lam Sơ không hiểu hỏi.

“Tôi tin tưởng cô, cũng tin tưởng quyết định của mình.”

Cô hừ nhẹ bằng mũi tỏ ý xem thường. Chờ sau khi hoàn thành mười yêu cầu của anh, cô vẫn sẽ. . . . . . Giết anh.

Ngồi vào trong xe, theo thói quen Cam Nhĩ Toàn lấy ra một điếu thuốc đưa lên khóe miệng, kéo ngăn kéo ra, dùng tay lục lọi, tìm được một cái bật lửa mày bạc, đốt điếu thuốc, anh hít một hơi sâu, từ từ phun ra làn khói trắng, cất bật lửa lại, lơ đãng liếc nhìn thấy cô nhíu mày.

Nhớ lại chuyện cô ghét mùi thuốc lá, anh hạ cửa sổ xe xuống, khiến làn khói trắng tràn ngập trong xe bay ra, sau đó ít hai hơi rồi dập tắt điếu thuốc.

Yên lặng nhìn cử động của anh, đáy lòng Khuất Lam Sơ nghi ngờ càng lúc càng sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.