Tâm Thiêu

Chương 4: Chương 4




Sáng thứ sáu, Lương Chấn vẫn đang ngủ, Tống Đình đã tỉnh rồi.

Trong phòng rất mờ, sau một đêm, trong không khí có mùi nước giặt quần áo, nhưng Tống Đình ngửi thấy rõ nhất là mùi của Lương Chấn, bởi vì Lương Chấn đang ôm chặt cậu vào ngực, nhúc nhích một chút có thể nghe rõ hơn tiếng hô hấp của hắn.

Tống Đình nằm yên, hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này.

Cậu nhớ lại lời giáo sư nói trên lớp hôm qua, nhớ lại lời giảng của giáo sư, nhớ tới chiều hôm trước làm bài tập. Vô tình nhớ tới buổi tối thứ năm tuần trước, Lương Chấn nổi giận với cậu, nói rằng sẽ không bao giờ quan tâm tới cậu nữa.

Trong chăn rất nóng, Tống Đình hơi dịch người ra một chút, bỗng Lương Chấn tỉnh dậy, giữ cậu lại, cúi đầu cọ lên mặt cậu: “Không ngủ nữa?”

“Ừm.” - Buổi sáng Tống Đình thường ngái ngủ, mặc kệ Lương Chấn ôm ôm hôn hôn một lúc. Nhưng hôm nay cậu nhớ lại chuyện cũ, tức giận vô cùng, không cho hắn hôn. Cậu ngồi dậy, cúi đầu cởi khuy áo: “Tôi muốn ăn sáng.”

Lương Chấn cũng dậy theo, bị Tống Đình né tránh. Lương Chấn đi tắm trước, cậu tới phòng thay đồ giả bộ tìm quần áo, vô thức lấy ra một bộ âu phục của Lương Chấn xếp gọn một bên. Cuối cùng cậu xuống muộn hơn Lương Chấn, phát hiện trong đĩa của mình thiếu một chiếc bánh bao ngọt nhân trứng sữa.

Lương Chấn đang ăn cháo, hắn nhìn Tống Đình ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa quan sát cậu xem cậu định nói gì. Nhưng Tống Đình không nói gì cả, ung dung cầm chiếc bánh còn lại ăn từng miếng nhỏ.

Một lát sau, dì Lưu đến dọn dẹp, Lương Chấn đang đọc báo, nghe thấy Tống Đình nói: “Lương Chấn muốn ăn bánh bao ngọt nhân trứng sữa.”

Dì nghi ngờ nói: “Thằng bé không thích ăn ngọt mà?”

Dì Lưu lúc này rất vui, bởi vì bình thường Tống Đình không thích nói chuyện với Lương Chấn, câu này là một trong những câu dài nhất Tống Đình từng nói về hắn.

Tống Đình không đáp, cầm hai cái bát tới nhà bếp, còn nói: “Ăn.”

“Dì biết rồi.” - Dì Lưu đột nhiên nói: “Thằng bé ăn của con đúng không? Đồ tồi này. Rõ ràng là cố ý.”

Tống Đình nhìn bên ngoài, dì Lưu cười cười: “Sao lại sợ thằng bé như vậy? Không sợ, nó còn dám trêu con thì mách dì, dì đánh nó một trận cho con hả giận.”

Tống Đình không trả lời, đứng cạnh tủ đồ ăn vặt nhìn một lát, cậu mở tủ nhìn kem lạnh hấp dẫn bên trong, dì Lưu vội nói: “Không được, hôm kia con ăn rồi, phải đợi ngày mai mới được ăn tiếp.”

Nghe thế, Tống Đình không nhìn nữa, rời khỏi phòng ăn, nhưng trong đầu cậu vẫn còn lưu luyến bóng dáng ly kem trong tủ lạnh.

Tại sao cậu đã hai mươi rồi, muốn ăn một ly kem cũng bị người khác quy định số lần?

Lương Chấn ngồi làm việc trong phòng, Tống Đình nằm trên ghế dài trong phòng vẽ, mặt quay vào trong, ngón tay cấu cấu lớp vải ghế, nghĩ đi nghĩ lại đều là hận Lương Chấn.

Hận Lương Chấn hận Lương Chấn.

Cậu tức giận vẽ suốt ba tiếng đồng hồ, Lương Chấn nhìn cậu, không lên tiếng. Hắn đặt đĩa hoa quả trước mặt cậu, thấp giọng nhắc nhở: “Vẽ chậm thôi, có ai cướp của em đâu?”

Ăn cơm trưa đúng hạn ngủ trưa đúng giờ, buổi chiều Lương Chấn đáng ghét kéo cậu ra ngoài cắt tóc, xem phim, hắn mua bắp rang cỡ lớn lại chỉ cho cậu ăn một nửa. Tống Đình vô cùng tức giận, nhưng mà Lương Chấn vờ như không biết. Bởi vì hắn thừa lúc phim kết thúc hôn lên khóe miệng Tống Đình, cười cậu ăn không cẩn thận.

Sau đó ăn cơm tối bên ngoài rồi mới về nhà.

Quán ăn chay không dễ tìm, hai người đi rất xa mới tới nơi. Ăn xong đã gần mười hai giờ, qua giờ Tống Đình ngủ từ lâu rồi.

Tắm xong nằm trên giường, Lương Chấn vỗ vỗ mặt cậu: “Đừng ngủ, anh muốn nói cho em một chuyện.”

Tống Đình nhắm mắt lại không để ý tới hắn, Lương Chấn vẫn tiếp tục nói: “Ngày mai anh đi công tác, đi nửa tháng.”

Tống Đình mở mắt, ngón tay siết chặt chăn, khẽ ừ một tiếng, Lương Chấn ghé sát vào cậu: “Em theo anh đi.”

“Không được.” - Tống Đình lập tức từ chối.

Cậu cau mày trừng Lương Chấn, Lương Chấn cũng nhìn cậu, một lát sau, Tống Đình thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Không được.”

“Tại sao không được?” - Lương Chấn nằm xuống bên cậu, kéo chăn đắp kín hai người, ôm Tống Đình vào trong ngực.

Đỉnh đầu Tống Đình đụng cằm Lương Chấn, cậu hơi co người, cánh tay để giữa mình và Lương Chấn, chân cọ lên đầu gối Lương Chấn, một lúc lâu sau mới nói: “Muốn đi học.”

Lương Chấn nói: “Anh giúp em xin nghỉ.”

Tống Đình giật giật miệng, lại nhỏ giọng nói: “Muốn đi học.”

Lương Chấn không nghe: “Anh nói rồi, anh giúp em xin nghỉ, tại sao không muốn đi cùng anh?”

Tống Đình ngẩng đầu lên, Lương Chấn nhẹ nhàng sờ mặt cậu, kiên trì mười phần: “Không sao, nghĩ kỹ rồi nói, không vội.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn giường, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh tuấn của Lương Chấn. Người khác thường nói Lương Chấn rất đẹp, rất dễ nhìn, dì Lưu cũng hay khen Lương Chấn đẹp trai, nhưng không hiểu sao Tống Đình lại sợ hắn.

“Tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.