Tam Thốn Nhân Gian

Chương 207: Chương 207: Chân Tức Đỉnh Phong




Ngay khi chúng nó bộc phát, Vương Bảo Nhạc tựa như hóa thành một con sâu khổng lồ, chỉ mới mấy giây thôi mà tường cây bị Vương Bảo Nhạc ôm lấy lập tức phát ra dấu hiệu khô quắt lại. Phạm vi khô héo lan rộng ra, lấy Vương Bảo Nhạc làm trung tâm, bắt đầu kéo ra khắp hốc cây này!

Nhất là đám quả cây không có tu sĩ kia, theo Vương Bảo Nhạc hấp thu, chúng cũng bắt đầu teo lại, như có lượng linh khí khổng lồ vô tận điên cuồng bộc phát, ùa vào người Vương Bảo Nhạc.

Tu vi của hắn cũng kéo thẳng lên, từ Chân Tức tầng bốn đỉnh phong bỗng chốc đột phá, trực tiếp biến thành tầng năm!

Trong lúc đột phá, thân thể của Vương Bảo Nhạc run mạnh, linh lực vốn như sông lớn trong kinh mạch lúc này cũng bộc phát, tựa như phiên giang đảo hải. Vừa bị cưỡng chế mở rộng, tăng cường sức chứa, đồng thời lại có vô số linh lực ào ào đổ vào, khiến kinh mạch toàn thân Vương Bảo Nhạc quay cuồng, cuối cùng hội tụ lại ở đan điền nơi mầm mống thôn phệ tồn tại, biến thành một biển rộng!

Linh lực như biển rộng xoay tròn theo mầm mống thôn phệ, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, quét ngang toàn thân Vương Bảo Nhạc. Đồng thời tạo thành từng đợt sóng linh lực lan ra khắp cơ thể hắn, phát ra một loại uy áp khiến cho Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng phải giật mình khiếp sợ!

Mặc dù uy áp này không mạnh bằng Trúc Cơ, nhưng trong Chân Tức có thể coi như vô cùng kinh người, dù sao thì những người khác cao lắm chỉ có linh mạch tám phần, còn Vương Bảo Nhạc thì lại là mười phần!

Tu vi tăng cao cũng khiến nhục thể của hắn được linh khí tẩy rửa, sinh ra ảnh hưởng lớn, huyết nhục càng thêm săn chắc, cốt cách càng cứng cáp hơn, sức lực nhục thân cũng được đề cao cực lớn!

Loại đề cao này thể hiện rõ ở tốc độ và sức mạnh của hắn, thậm chí ngay cả tường cây cũng xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn khi bị hắn ôm mạnh!

Tu vi đột phá, kéo theo lực hút của mầm mống thôn phệ lại càng mạnh hơn, khiến cho Vương Bảo Nhạc như biến thành một hỗ đen. Trong lúc điên cuồng hấp thu và thôn phệ này, hắn điên cuồng gầm nhẹ một tiếng, gốc đại thụ càng lay động dữ dội hơn, giống như muốn thoát khỏi hắn!

Nhưng Vương Bảo Nhạc lại ôm siết lấy, tuyệt đối không buông ra, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, thậm chí lúc này cũng hưng phấn khó nói thành lời khi tu vi đột phá cực nhanh.

Một màn này lập tức kiến cho Trác Nhất Phàm đần mặt ra, hai mắt mở to, trong lòng dậy sóng. Hắn biết rõ Vương Bảo Nhạc rất mạnh, nhưng sau khi trở thành tu sĩ Chân Tức, lần lượt chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ thì Trác Nhất Phàm cũng rất tự tin vào bản thân.

Nhưng nay nhìn Vương Bảo Nhạc, hắn đột nhiên cảm thấy đối phương không phải người, mà là một con hung thú có hình người thì đúng hơn!

Bằng không thì sao có thể hấp thu sinh cơ và linh khí của gốc đại thụ như thế chứ...

Triệu Nhã Mộng cũng phải ngơ ngác, dù ngày thường cô có bình tĩnh cách mấy đi chăng nữa thì nay cũng phải trợn mắt há mồm, nhất là sau khi một đống quả cây khô quắt lại, vết nứt lan ra khắp hốc cây, nơi này cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội như đang giãy giụa muốn trốn...

Nó càng giãy giụa thì Vương Bảo Nhạc lại bộc phát mạnh mẽ hơn trước nguy cơ sống còn, hắn gào lên một tiếng.

- Mày có giãy giụa cũng thế thôi, tao sẽ hút khô mày!!

Vương Bảo Nhạc cũng liều mạng, gầm lên vận chuyển tu vi, toàn lực thôi phát mấy loại tồn tại trong cơ thể, khiến cho lực hút tăng mạnh hơn.

Tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi, trong sự ngỡ ngàng của Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, hốc cây này ngày càng lắc mạnh hơn, ẩn ẩn còn có tiếng gào rú phát ra từ trong thân cây!

Tất cả mọi chuyện khiến cho Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng giật thót tim, lúc nhìn Vương Bảo Nhạc thì cảm thấy hắn giống hệt một hung thú khoác lớp da người. Càng cảm thấy dường như trên người hắn tồn tại cảm giác vô cùng hung tàn.

Trong lúc cả hai người rung động không thôi thì trong cơ thể Vương Bảo Nhạc lại nổ mạnh một tiếng nữa, tu vi liên tục kéo lên, trực tiếp từ Chân Tức tầng năm lên thẳng đại viên mãn, sau đó biến thành Chân Tức đỉnh phong!!

Tất cả diễn ra quá nhanh, thế cho nên tu vi đột phá chẳng những khiến cho Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng không dám tin, mà chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không thể tin. Ngay khi tu vi của hắn đột phá Chân Tức đỉnh phong thì toàn bộ nơi này giống như không chịu đựng nổi nữa, trực tiếp nổ tung!!

Theo nơi này nổ tung, ba người đang định lao ra, nhưng chợt phát hiện bên ngoài hốc cây này lại có một hốc cây khác to hơn!

- Ta lại hút tiếp!

Vương Bảo Nhạc cũng cắn răng chơi liều, đặt tay lên vách cây hút tiếp. Toàn bộ bồn địa Coron này chấn động dữ dội, đất đai rung chuyển, từng gốc đại thụ vặn vẹo, thậm chí ngay cả khu vực phong ấn ở giữ bồn địa Coron cũng xuất hiện dấu hiệu lỏng lẻo.

Phong ấn buông lỏng khiến cho ba người Vương Bảo Nhạc lập tức phát hiện được ngay, cảm giác rõ ràng nhất chính là tựa như trồi lên khỏi mặt nước. Ba người thở hổn hển, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng không chút chần chờ, lập tức lấy nhẫn truyễn âm ra cầu cứu đạo viện!

- Bồn địa Coron có đại thụ thành tinh, mau tới cứu viện đi!!

Vương Bảo Nhạc một tay hấp thu gốc đại thụ, một tay cầm nhẫn truyền âm gào to.

Triệu Nhã Mộng ở bên cạnh cũng nhanh chóng truyền âm, nhưng ba người vừa mới cầu cứu, không rõ có truyền tới được đạo viện hay không, còn chưa kịp nhận được lời đáp của đạo viện thì có một tiếng ré lớn đầy đau đớn vang lên xung quanh!

Nếu như coi gốc đại thụ kia là một con người thì Vương Bảo Nhạc lúc này giống như một con sâu khổng lồ trong người nó, mà hốc cây khổng lồ bị Vương Bảo Nhạc hấp thu chính là một bộ phận trong cơ thể của gốc đại thụ, lúc này cơ quan nội tạng vỡ nát, cảm giác đau đớn dữ dội này khiến nó phát điên.

Dù trước đó có sức mạnh kỳ dị của tử hải làm tê liệt ý thức của nó, nhưng trong cơn đau đớn dữ dội này, tác dụng gây tê kia cũng mất đi, nó giãy giụa tỉnh lại, tiếng gào đau đớn của nó cũng vang vọng trong lòng đất, xuyên qua mặt đất vang thấu trời xanh, lan ra khắp bốn phương.

Grào!!!

Tiếng gào này quá lớn, còn đáng sợ hơn cả sấm sét, đánh thẳng vào tai của ba người Vương Bảo Nhạc. Trác Nhất Phàm vốn đang suy yếu lập tức hộc máu, Triệu Nhã Mộng cũng run lên, khóe miệng rỉ máu, mặt mày tái nhợt.

Dù tu vi của Vương Bảo Nhạc đã đột phá, linh khí trong cơ thể căng tràn viên mãn, nhưng vẫn bị tiếng gào này khiến cho đầu óc ù ù, nhưng tiếp theo đó lại là một cỗ ngoan ý!

Từ trước đến nay hắn chính là kiểu hung ác với chính mình một thì hung ác với kẻ thù mười!

- Tao sợ mày chắc?

Vương Bảo Nhạc tức giận hét lên, ôm lấy vách cây, trong lúc Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng căng thẳng chạy đến gần, hắn đang định hấp tiếp thì chợt há hốc mồm...

Tia sét đen trong cơ thể hắn lúc này chợt lười biếng, không thèm đếm xỉa tới mong muốn của Vương Bảo Nhạc nữa, trực tiếp chui vào trong kinh mạch của hắn, dung nhập vào linh lực của hắn rồi biến mất như đang ngủ say.

- Hút đi chứ, đừng có ngủ mà!!

Vương Bảo Nhạc sốt ruột thử thôi phát mầm mống thôn phệ.

Nhưng mầm mống thôn phệ cũng giống như nó, dường như khi Vương Bảo Nhạc đột phá đến Chân Tức đỉnh phong, trước khi không đột phá thành Trúc Cơ thì nó sẽ không thể nào tiếp tục được nữa do đã đến cực hạn, dần dần ngừng chuyển động, ngủ say giống như tia sét màu đen kia.

Tử hải cũng dần lui vào sâu trong mắt của Vương Bảo Nhạc rồi lặng đi.

- Con mẹ bọn mày, hút đi chứ!!

Vương Bảo Nhạc nghẹn đỏ hết cả mặt, tựa như cảm nhận được sự sốt ruột của Vương Bảo Nhạc, chín con muỗi chui ra khỏi vỏ kiếm rồi bay vòng vòng quanh hắn.

- Các tổ tông ơi, các ngươi không thể như thế được, vào lúc mấu chốt thế này sao lại tụt vòi như thế chứ, đồ ngon trước mắt kìa, lên đi mà...

Vương Bảo Nhạc khóc không ra nước mắt, vội mặc niệm thầm trong lòng.

Nhưng đúng lúc này, tiếng rít của gốc đại thụ lại tăng mạnh, toàn bộ nơi này rung chuyển dữ dội, sau đó lại có vô số thân ảnh tu sĩ đã bị đồng hóa chui ra từ bên trong vách cây, lao thẳng tới chỗ ba người Vương Bảo Nhạc.

Sát khí ngợp trời, mặc dù không rõ tại sao Vương Bảo Nhạc không hấp thu được nữa. Nhưng Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng hiểu nhất định là có vấn đề nên cảnh giác nhìn quanh, mặt mày tái đi, nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, ba người không nói một lời, ánh mắt giao nhau một cái thì đồng loạt lùi lại, tập trung lại một góc, coi đây là chiến trường.

Vương Bảo Nhạc bộc phát tu vi, chín con muỗi bay ra, cung cấp tầm nhìn toàn diện, khí tức Chân Tức đỉnh phong và sức mạnh nhục thân hỗ trợ cho nhau, khiến chiến lực của hắn tăng cao. Lúc này hắn bước lên tung một cước, đá bay một tên tu sĩ vừa vọt lên.

- Nhã Mộng, cho ta thêm trận pháp, Nhất Phàm, ngươi tỉa đám lọt lưới, chúng ta liều mạng!

Vương Bảo Nhạc mắt lóe hung quang, vừa nói xong, sát khí được kích phát lúc ở rừng mưa Trì Vân lại xuất hiện lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.