Tam Thốn Nhân Gian

Chương 137: Chương 137: Chẳng lẽ ta hiểu lầm hắn à?




Đảo Hạ Viện, giữa quảng trường trên đỉnh núi của hệ Đan Đạo.

Lúc này xung quanh có vô số người, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía hai cô gái Chu Tiểu Nhã và Trần Phỉ đang luyện chế đan dược ở giữa quảng trường. Cả hai cô đều có tướng mạo xinh đẹp, nhìn bọn họ luyện đan cũng có một phần ý vị riêng biệt, nhất là đủ loại thảo dược như bay múa trong tay họ, tựa như càng ánh thêm biết bao màu sắc lên thân ảnh của cả hai.

Đợt khảo hạch luyện chế Vân Tức đan này tiến hành hơn phân nửa, đã sắp đến hồi kêt thúc, dù là Chu Tiểu Nhã và Trần Phỉ thì đều đã được luyện chế nhiều lần, lúc này thao tác đều vô cùng trôi chảy, không hề lóng ngóng lựng khựng, nhanh chóng dựa theo đan phương bỏ thảo dược vào theo thứ tự, lửa từ lò đan bừng lên, bắt đầu công đoạn cuối cùng.

- Đã đến bước thành đan rồi! Trần Phỉ quả nhiên là học sinh năm tư đắm chìm vào đan đạo nhiều năm, thủ pháp hoàn mỹ vô cùng, nhìn cô ấy luyện đan cũng giống như được xem biểu diễn nghệ thuật vậy!

- Không ngờ Chu Tiểu Nhã lúc trước chẳng có gì nổi bật ở hệ Đan Đạo này nay lại có thủ pháp ngang ngửa với Trần Phỉ!

- Luyện chế đan dược có nhiều trình tự, bất kỳ một bước nào cũng không được sai sót, bằng không khi thành đan này sẽ bị thất bại!

Tiếng thảo luận xung quang cũng dần vang lên, trán của Chu Tiểu Nhã mướt mồ hôi, lúc này có phần hổn hển, nhưng lại cắn răng chịu đựng, khi nhìn về phía Trần Phỉ thì trong mắt mang theo tức giận.

Trần Phỉ cũng nhìn thấy ánh mắt của Chu Tiểu Nhã, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, không hề có chút gợn sóng nào, như thể theo như cô ta thấy thì mình không hề làm sai gì hết, nếu như đó đã không phải do chính Chu Tiểu Nhã sáng tạo ra thì mình giao nộp lên tông môn cũng là cơ duyên tạo hóa của mình.

- Muốn trách thì tự trách bản thân cô không giữ kỹ, liên quan gì đến ta!

Trần Phỉ nhếch mép cười khẩy, trong mắt ánh lên vẻ tự tin, không thèm để ý tới Chu Tiểu Nhã, chỉ chuyên tâm luyện đan.

Dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ của Trần Phỉ nên trong lòng Chu Tiểu Nhã dâng lên nỗi ấm ức, nhưng biết rõ mình không thể phân tâm cho nên hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào lò đan, thời gian trôi qua, đan dược của cả hai đã sắp sửa đến lúc mở lò kết thúc.

Thậm chí chưởng viện và lão giả của Đan Đạo các bên cạnh ông cũng tự nghiêm túc theo dõi, đúng lúc này... Thần sắc của Chu Tiểu Nhã có phần xoắn xuýt chần chừ, nhưng vẫn giơ tay phải lên, khi chưa đến lúc mở lò thì cô lại mở lò đan ra, trong tiếng kinh hô xen lẫn giật mình của những người xung quanh, Chu Tiểu Nhã hất tay phải, nhanh chóng lấy ra một thứ ném vào trong lò đan.

Chuyện này lập tức khiến cho mọi người xung quanh giật mình, Trần Phỉ lại càng kinh ngạc hơn, nhưng cô ta không kịp nghĩ nhiều, theo lửa từ lò đan tắt đi, lò đan rung mạnh một cái, một cỗ dược hương toa ra từ bên trong lò đan.

Nhìn lại thì có rất nhiều khí trắng nhanh chóng tỏa ra từ những lỗ nhỏ xung quanh lò đan, dược hương lại càng nồng hơn, lan ra khắp nơi, sau khi mọi người xung quanh ngửi thấy thì đều giật mình.

- Đan dược này có thể dẫn động thân thể của ta hấp thu linh khí sao?! Ta không hề vận chuyển công pháp mà vẫn hấp nạp được á?

- Mẹ ơi, Vân Tức đan này đúng là khó lường, ta cảm thấy khắp kinh mạch đều ngứa ngáy, lại có linh khí tự động dung nhập vào trong kinh mạch!!

Trong lúc mọi người kinh hô, Chu Tiểu Nhã và Trần Phỉ gần như đồng thời ra tay, nhấn một cái trên nắp lò đan khiến nó bật mở, mùi hương lại càng lan xa hơn, lộ ra đan dược nằm ở bên trong.

- Hai người lùi lại phía sau!

Phó chưởng viện Cao Toàn thản nhiên mở miệng, bước lên tự mình lấy hai viên đan dược kia ra cầm trong tay, có điều so ra thì Vân Tức đan do Trần Phỉ luyện chế ra có màu đỏ hồng, Vân Tức đan của Chu Tiểu Nhã thì lại ẩn chứa màu đen, chỉ nhìn bề ngoài thì hình như kém hơn một chút.

Nhìn đan dược của mình, lại nhìn đan dược do Trần Phỉ luyện chế, trong mắt Chu Tiểu Nhã có phần phức tạp, Trần Phỉ thì khinh miệt nhếch miệng cười khẩy.

Cao Toàn thì đanh mặt, lúc này cầm hai viên đan dược, linh khí trong cơ thể tản ra, dung nhập vào bên trong để cảm thụ, sau đó nhanh chóng thu hồi linh khí. Hắn không hề để ý tới Chu Tiểu Nhã đang nơm nớp và Trần Phỉ bên kia, quay đầu ôm quyền cúi đầu với chưởng viện và vị lão giả của Đan Đạo các đang ngồi ở bên trên.

- Chưởng viện, trưởng lão, ta đã kiểm tra sơ bộ hai viện đan dược này, đan của Trần Phỉ thì có độ tinh khiết chừng năm thành, còn đan dược của Chu Tiểu Nhã thì chỉ có độ tinh khiết ba thành, kính xin chưởng viện và trưởng lão kiểm tra lần cuối!

Cao Toàn nói xong thì xung quanh lập tức ồ lên.

- Một người năm thành, một người ba thành.

- Chênh lệch thế này đúng là lớn thật đấy, chẳng lẽ đan phương đó thật sự là do Trần Phỉ sáng tạo ra sao?

Trong lúc mọi người bàn tán thì Trần Phỉ đắc ý mỉm cười nhìn về phía Chu Tiểu Nhã, còn Chu Tiểu Nhã thì buồn rầu, nước mắt doanh tròng, không thèm để ý tới Trần Phỉ mà chỉ nhìn trưởng lão của Đan Đạo các, giống như muốn chờ xác định sau cùng.

Đồng thời chưởng viện cũng nhướng mày như khá bất ngờ, quay mặt nhìn về phía trưởng lão Đan Đạo các kia, lão giả có mái tóc trắng xóa, thoạt nhìn vô cùng hiền từ, lúc này ánh mắt lóe lên vẻ kỳ dị, đang định mở miệng nhưng dường như có cảm giác gì đó nên chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Gần như ngay khi ông ngẩng đầu nhìn lên thì chưởng viện cũng ngẩng theo, sau đó lập tức nhìn thấy có một chiếc khí cầu đang lao vù vù tới đỉnh núi hệ Đan Đạo với tốc độ cực nhanh!

Sự xuất hiện của chiếc khí cầu này lập tức khiến cho những người xung quanh chú ý tới, còn chưa đợi bọn họ kịp nhìn rõ bóng người trong phi thuyền thì đã có tiếng quát to quen thuộc đầy phẫn nộ bất chợt vang lên.

- Cao Toàn, ngươi ngứa da thèm ăn đánh đúng không, còn dám ra tay quấy rối như thế?

Ngay khi tiếng hét đầy tức giận vang lên thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã trực tiếp nhảy xuống từ trên phi thuyền, tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến chỗ Cao Toàn.

Cao Toàn biến sắc, chưa kịp mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện trước mặt hắn, trực tiếp tung ra một quyền, linh lực bộc phát, uy áp lan ra, phối hợp với thân thể cường hãn lẫn khả năng điều khiển linh khí cả trong lẫn ngoài của hắn, một quyền này trực tiếp tạo thành gió lốc cực mạnh. Trong tiếng nổ vang, Cao Toàn hoàn toàn không thể nào chống cự nổi, bị đánh bay ngược ra sau như một con diều bị đứt dây, ngã lăn ra phía xa, máu tươi phun xối xả.

- Vương Bảo Nhạc!!

Mặt mày của Cao Toàn trở nên vặn vẹo, hắn ta tức giận gầm lên, lại có cả ấm ức, tâm trạng bực dọc vô cùng, nhưng vừa mới hét xong thì Vương Bảo Nhạc đã đến gần tung thêm một cước.

Cao Toàn muốn chống trả, nhưng lúc Vương Bảo Nhạc còn ở Cổ Võ đã đánh ngang với hắn, nay thành Chân Tức thì hắn lại càng không phải đối thủ của Vương Bảo Nhạc, dù muốn thi pháp thì cũng không kịp, ầm một tiếng, thân thể của hắn trực tiếp bị Vương Bảo Nhạc đá bay lên, lại tung thêm một quyền đánh bay thẳng vào trong đám đông.

Lúc này, mọi người xung quanh cũng tỉnh người, thất thanh kêu to.

- Vương học thủ!

- Vương học thủ đã trở lại rồi!!

- Mạnh quá đi mất, còn đánh phó chưởng viện tối tăm mặt mày luôn!

- Không hổ là học thủ!!

Chẳng những đám người xung quanh rúng động, mà Trần Phỉ ở bên kia cũng thở dốc, trong lòng run rẩy, thật sự là tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc ở đảo Hạ Viện qquá lớn. Nay quay về lại quá mức hung tàn, ngay cả chưởng viện cũng đau hết cả đầu, đang muốn bước ra ngăn cản thì lại bị lão giả Đan Đạo các ở bên cạnh ngăn lại.

Chưởng viện kinh ngạc nhìn vị lão giả Đan Đạo các ở bên cạnh, phát hiện lão giả này chẳng những không tức giận mà còn lộ ra vẻ hứng thú với Vương Bảo Nhạc thì trong lòng chợt động, thế nên không bước ra ngăn cản.

Người kích động còn có đám người Liễu Đạo Bân, càng không cần phải nói đến Chu Tiểu Nhã ở trên quảng trường. Ngay khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện thì cô không hề lo sợ gì nữa, như thể tìm được điểm tựa.

Tất cả xảy ra quá nhanh, từ khi Vương Bảo Nhạc đến nơi, cho tới khi hắn hành hung Cao Toàn đều diễn ra chỉ trong nháy mắt. Lúc này không đợi Cao Toàn kịp bò dậy, Vương Bảo Nhạc thoắt cái đã xuất hiện trước mặt hắn, túm lấy tóc của hắn ta. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Cao Toàn, hắn ta bị Vương Bảo Nhạc kéo thẳng tới chỗ chưởng viện.

Lúc đi ngang qua chỗ Trần Phỉ thì cô ta run lẩy bẩy, vô thức lùi lại vài bước như tránh mãnh hổ, Vương Bảo Nhạc trừng mắt nhìn cô ta một cái, chẳng buồn để ý tới, túm lấy Cao Toàn đang kêu la oai oái kia, nhìn về phía chưởng viện đang đau đầu ở phía trên, đầu tiên là cúi đầu, sau đó lớn tiếng mở miệng.

- Chưởng viện, tên Cao Toàn này phá rối, ảnh hưởng đến sự công bằng, lần tỷ thí đan dược này rõ ràng đã bị hắn động tay động chân rồi!

- Ta không có, ta...

Da đầu của Cao Toàn đau rát, đang chật vật lại nghe thấy lời Vương Bảo Nhạc nói ra, lập tức ấm ức vô cùng, vội hô to.

- Im đi! Rõ ràng là kẻ gian ác như ngươi làm mà, ta biết thừa ngươi còn gì!

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, đạp cho một cú, Cao Toàn lại kêu thảm lần nữa, trong lòng tức muốn nổ phổi, cảm giác tủi thân âm ức này khiến cho hắn như muốn phát điên, tuy rằng hắn từng gài Vương Bảo Nhạc nhiều lần thật.

Nhưng lần này hắn thật sự không hề làm cái gì hết, một mặt là có chưởng viện và trưởng lão quan sát, một mặt là hắn thật sự đã sợ Vương Bảo Nhạc rồi, nên không muốn nghịch dại.

Nào ngờ, lần đầu tiên trong đời mình công bằng một lần lại bị người ta hiểu lầm rồi đánh sấp mặt thế này. Hắn cảm thấy vô cùng bi phẫn, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới tối sầm lại, kềm lòng không đặng mà tức giận rống lên với Vương Bảo Nhạc.

- Vương Bảo Nhạc, lần này không phải ta, thật sự ta không có làm cái gì hết!

Trong giọng nói lộ rõ vẻ ấm ức, sau khi Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng phải ngu người, thực ra hắn cũng chẳng có chứng cứ gì hết, chẳng qua nhìn thấy Cao Toàn cho nên cảm thấy đây chẳng phải kẻ tốt lành gì, cho nên nhất định là hắn phá rối.

- Chẳng lẽ ta hiểu lầm hắn à? Không sao hết, sao thì kệ nó, dù sao thì hắn cũng từng làm nhiều chuyện xấu mà!

Vương Bảo Nhạc vội ho khan một tiếng, không thèm để ý đến Cao Toàn nữa, lớn tiếng mở miệng với chưởng viện.

- Chưởng viện, ban nãy tên ác nhân này ảnh hưởng đến khảo hạch, cho nên không công bằng, ta đề nghị khảo hạch lại lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.