Khổng Đạo xuất thân từ biển hung thú, có thể sống sót và trưởng thành trong nơi hung hiểm khó lường, chẳng có bóng nhân loại như thế thì ắt có chỗ phi thường của mình, bằng không cũng chẳng được Đoan Mộc Tước nhận làm con nuôi.
Càng không cần nói tới chuyện hắn sống một mình trên sao Hỏa suốt hai năm, tất cả mọi thứ đều nói rõ người này không hề tầm thường.
Tuy rằng trong mấy ngày sống chung với bách tử liên bang, cảm giác hiện hữu của hắn không được mạnh lắm. Dù cả hai lần trước khi tranh giành Hãn Thể Đan đều bị thua trước thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc, nhưng phần nhiều là do quy tắc có lỗ hổng, nên hắn chọn cách nhịn cho qua, nếu thật sự đối mặt giao phong thì hắn vẫn thừa tự tin.
Hôm nay theo hắn bộc phát thì khí thế của hắn chợt trỗi dậy rợp trời, tất cả những ấm ức trước kia đều tan thành mây khói, tựa như có một vầng dương sáng ngời bay lên giữa quân doanh này!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, giọng như sấm rền lan xa, quanh quẩn bốn phương. Tốc độ của hắn cũng bạo tăng đến cực hạn, vượt xa những kẻ cùng cảnh giới, chỉ trong chớp mắt đã đến gần Vương Bảo Nhạc!
Tay phải siết chặt, tung ra một quyền!
Khi tung ra quyền này, thân thể của hắn nghiêng thành hình cong, tựa như ngưng tụ rồi bộc phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể, khiến cho nắm đấm trở thành nơi bộc phát, trực tiếp đánh ra một cơn lốc xoáy, dùng khí thế nghiền áp quét về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc chợt quay đầu lại, lúc này mắt lóe tinh quang, Khổng Đạo áp sát và ra tay chẳng những không khiến hắn lùi lại mà còn khơi dậy hứng thú của hắn.
- Thú vị lắm!
Vương Bảo Nhạc cười lớn, không hề né tránh, trực tiếp tung một cước qua.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên ngay khi quyền cước của cả hai giao nhau.
Mặt đất rung chuyển, thậm chí còn xuất hiện vô số vết nứt, tiếng nổ vang vọng Khổng Đạo rên một tiếng đầy đau đớn, thân thể chợt lùi lại. Vương Bảo Nhạc cũng thoáng ngửa ra, nhưng không hề lùi lại, có điều mặt đất dưới chân hắn bị nứt ra khá nhiều. Hắn không hề chần chừ, chân phải hạ xuống thuận thế giẫm mạnh một cái, ầm một tiếng, dưới chân nứt ra, còn Vương Bảo Nhạc thì lao thẳng lên, chủ động ra tay tấn công về phía Khổng Đạo!
Hai người lại tiếp tục giao phong, quyền đấm cước đá, dựa vào sức mạnh nhục thân, trực tiếp tiến hành một màn long tranh hổ đấu trong tiếng nổ mạnh liên hồi ngay giữa quảng trường của quân doanh!
Từng màn đang diễn ra và tiếng va chạm vang lên xung quanh khiến mọi người xung quanh đều rung động!
- Hai người kia... đều là biến thái cả!
- Sức lực nhục thân cỡ này... đủ để vật nhau với hung thú luôn rồi!
- Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao chỉ có hai người bọn họ là điều động nội bộ...
Mọi người xung quanh đều biến sắc, trong đó cũng có vài người không ra tay, hoặc có ra tay nhưng không rành về dùng nhục thân mà chỉ quen dùng thuật pháp, dù họ cũng khá kinh ngạc, nhưng ánh mắt liên tục lóe lên.
Trong lúc mọi người dõi theo, trận quyết đấu giữa Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo vẫn còn đang tiếp diễn, trong mắt Khổng Đạo lóe lên vẻ hung tàn, ý thị huyết trần người hắn ngày càng tỏa ra mạnh hơn, tựa như hóa thành một con hung thú. Gầm lên một tiếng, thậm chí còn mặc kệ vết thương trên người mình, dù bị Vương Bảo Nhạc nện một quyền vào bụng thì cũng ngẩng phắt đầu dậy, đá qua một cước, xem như lấy thương đổi thương.
Kiểu chiến đấu không muốn sống kiểu này ban đầu khiến Vương Bảo Nhạc không quen lắm, nhưng hắn cũng là dạng cứng đầu, thấy Khổng Đạo này như một tên điên thì cũng trợn mắt lên.
- Muốn liều mạng với ta à?
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì chợt bước tới, sức mạnh nhục thân bộc phát toàn diện ngay vào lúc này, một cỗ khí thế cường hãn toát ra từ trên người hắn. Tay phải của hắn bắt lấy tay phải của Khổng Đạo nhanh như chớp, thi triển cầm nã thuật, bẻ mạnh một phát.
Khớp xương bị bẻ ngược thế này, nếu đổi lại là người khác thì đã đau đến xụi lơ, thậm chí là hét toáng lên rồi. Nhưng vẻ mặt của Khổng Đạo không hề tay đổi, xoay người một cái, theo tiếng răng rắc vì cổ tay bị bẻ gãy, hắn áp sát Vương Bảo Nhạc, dộng đầu qua!
Trong tiếng nổ mạnh, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tay trái siết lại, tung ra một quyền, thi triển Toái Tinh Bạo, đấm mạnh về phía Khổng Đạo!
Tiếng nổ vang trời trỗi dậy, trong một chiêu Toái Tinh Bạo này đánh xuống, thân thể của Khổng Đạo lại uốn thành một góc độ không thể tưởng tượng được. Tay trái lóe lên một cái, móng tay của hắn lại dài ra một cách vô cùng quỷ dị, lại sắc bén như dao cạo, xẹt ngang qua cổ Vương Bảo Nhạc!
Tất cả diễn ra quá nhanh khiến mọi người không kịp nhìn rõ. Từ lúc ra tay đến giờ, tốc độ của cả hai vô cùng nhanh. Lúc này ầm một tiếng, Khổng Đạo phun máu, thân thể chợt lùi lại hơn mười trượng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà khụy xuống đất, một tay chống đất ngẩng đầu dậy, khóe miệng rỉ máu, mái tóc phủ xuống che đi đôi mắt, nhưng lại không che được hung quang lộ ra trong mắt hắn.
Vương Bảo Nhạc cũng bị đánh tới mức nóng máu, một trảo của đối phương khi nãy khiến hắn giật mình, dù tránh được nhưng ngực vẫn bị xẹt qua, áo bị cắt rách lộ ra năm vết máu.
Kết quả này khiến cho niềm tự đắc vì thân thể thay đổi, sức mạnh nhục thân tăng cao của Vương Bảo Nhạc vơi đi phần nào. Hắn đã nhìn ra, dù sức của tên Khổng Đạo này không bằng mình, nhưng cũng không kém là mấy!
Nhất là cái tính hung hãn mang theo cả tư duy tự hủy hoại bản thân của đối phương khiến chiến lực của hắn ta tăng mạnh. Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn có đủ tự tin cho rằng nếu là cuộc chiến sinh tử thật sự thì mình vẫn có thể giết chết kẻ này!
Có điều cái giá phải trả sẽ rấy lớn.
Những người xung quanh tận mắt chứng kiến trận quyết đấu này đều cảm thấy kinh hồn táng đảm, dù là Khổng Đạo hay Vương Bảo Nhạc đều mang tới rung động sâu sắc cho bọn họ.
Khổng Đạo vốn im lặng ít nói, cảm giác tồn tại cực thấp lại có chiến lực cỡ này, đồng thời tuy tên Vương Bảo Nhạc kia có vô sỉ, dù linh bảo của hắn hơi đê tiện, nhưng thực lực của hắn vẫn khiến người ta không thể không khiếp sợ.
Tất cả những điều này khiến cho những bách tử tâm cao khí ngạo cũng phải lặng người.
Ngay khi Khổng Đạo khẽ cúi đầu, mắt lóe hung quang, muốn tiếp tục chiến đấu, Vương Bảo Nhạc cũng nheo mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng xuất chiêu...
- Được rồi!
Trong mắt của ông cụ giáo quan lộ ra vẻ tán thưởng, lên tiếng dừng trận chiến này lại, ông khoát tay lấy ra hai quả trứng hung thú.
- Hai quả trứng hung thú này đến từ cùng một ổ, các ngươi mỗi người một quả!
Nói xong, ông cụ ném trứng cho Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo.
Vương Bảo Nhạc đón lấy, cúi đầu nhìn thử, quả trứng này chỉ to cỡ nắm tay, nhưng cầm trong tay lại có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh đang phập phồng bên trong.
Khổng Đạo cũng đón lấy, nhưng hắn không quan sát kỹ mà chỉ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, ẩn sâu trong đáy mắt là vẻ sắc bén và khiêu thích.
- Cái ánh mắt thèm ăn đòn đây mà.
Vương Bảo Nhạc liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng. Vì tính được chuyện giáo quan sẽ ngăn cản nên hắn không thèm để ý tới.
Màn này lọt vào trong mắt của ông cụ, ông mỉm cười, xoay người rời đi, thì thào nói nhỏ với âm lượng mà người ngoài không thể nghe thấy.
- Cả hai đều có thân thể Trúc Cơ à? Thú vị lắm!
Đám bách tử liên bang xung quanh đều không hề có dị nghị gì với quyết định của ông cụ, dù sao thì trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo cũng đã chứng minh bản lĩnh của họ đã vượt xa những người khác.
Hai ngày còn lại trong đợt tập huấn này nhanh chóng trôi qua trong sự im lặng của tất cả mọi người, mãi cho đến khi kết thúc ngày cuối cùng và bắt đầu khảo hạch.
Địa điểm khảo hạch vẫn là ở trong quân doanh này, toàn bộ bách tử liên bang đều đã nắm giữ bí kỹ Toái Tinh Bạo này. Đoan Mộc Tước cũng tự mình đến cùng với khá nhiều quan viên liên bang. Trong sự cổ vũ và tán thưởng của bọn họ, từng người bước lên trước tảng đá màu xanh dùng để khảo thí uy lực, tốc hết sức mạnh toàn thân để tung Toái Tinh Bạo ra!
Theo tiếng nổ vang lên liên hồi, từng bách tử liên bang bước lên khảo thí, những người đứng xem xung quanh cũng phát ra tiếng ngợi khen và thưởng thức, Đoan Mộc Tước còn mỉm cười, thi thoảng lại trao đổi vài câu với người bên cạnh.
- Con bé Nhã Mộng này khá lắm!
- Tiểu tử này cũng được đấy chứ.
Tiếng cười và lời bình của họ đã trở thành lời khích lệ mạnh mẽ nhất đối với bách tử liên bang, theo khảo khí bắt đầu, gần như sau khi mỗi người thi triển Toái Tinh Bạo thì đều khiến cho tảng đá màu xanh kia xuất hiện vết nứt với trình độ khác nhau, sau đó nhanh chóng khép lại rồi đến người tiếp theo.
Mãi cho đến khi tới lượt Khổng Đạo, hắn tung ra một quyền, tảng đá màu xanh kia rung lên ầm ầm, bên trên xuất hiện vô số vết nứt, nhiều hơn hẳn những người trước kia. Sau khi thu quyền, hắn cúi đầu với mấy người Đoan Mộc Tước trước, sau đó quay lại nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ khiêu khích.
Đoan Mộc Tước mỉm cười không nói gì, những người ngồi kế ông lại lớn tiếng ngợi khen nhiều hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Vương Bảo Nhạc.
Trước sự khiêu khích của Khổng Đạo, Vương Bảo Nhạc thầm nheo mắt, hắn thừa nhận Khổng Đạo rất mạnh, nhưng lại tin vào bản thân mình hơn. Dù sao thì hắn cũng phải bỏ ra bao nhiêu máu và mồ hôi, vượt qua những rèn luyện hơn hẳn người thường mới được như ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, hắn bước tới trước tảng đá kia, hít sâu một hơi rồi dốc hết sức tung ra một quyền!
Tiếng nổ vang trời ầm ầm trỗi dậy, tảng đá màu xanh kia lay mạnh chưa từng có, vô số vết nứt nhanh chóng lan ra, mãi cho đến khi giăng kín cả tảng đá, cuối cùng ầm một tiếng, trực tiếp nổ tung!