Tam Thốn Nhân Gian

Chương 147: Chương 147: Con trai đấy à?




Trên đảo Thượng Viện chẳng có bao nhiêu người biết việc quân phương liên bang đến đây. Dù sao thì lúc họ đáp xuống đã bị mây mù che phủ, cho dù có người đứng từ xa trông thấy thì cũng kinh ngạc thôi chứ không biết rõ.

Mà trong hai ngày sau, khí cầu đi đến đạo viện Phiêu Miểu cũng dần trở nên nhiều hơn, phần lớn đều là quan viên của liên bang đến quan sát trận đấu của Chiếc Võ các, đều đáp xuống trên đảo Thiên Hành.

Khi khách khứa các ngươi lũ lượt kéo đến, ngày diễn ra trận so tài của Chiến Võ các cũng ngày càng gần hơn, tiếng bàn tán ở khắp đảo Thượng Viện cũng ngày càng nhiều, nhiệt tình xen lẫn chờ mong cũng tăng cao trong những ngày này.

Thực ra thì mấy hôm nay đều có học sinh của những nơi khác được mời đến trợ chiến, xét về mặt khác thì thông qua giao dịch với học sinh của Chiến Võ các, bọn họ đều có thể hốt bạc, lời được kha khá, ngoại trừ vui vẻ ra thì cũng vô cùng hứng thú với trận so tài này.

Thậm chí còn có người âm thầm mở cá cược, khiến cho đảo Thượng Viện càng thêm náo nhiệt, trên linh võng suốt ngày đều bàn tán về trận so tài này.

Chỗ Vương Bảo Nhạc, vào buổi tối trước hôm diễn ra trận so tài, rốt cuộc hắn cũng đã luyện chế xong xuôi bộ pháp khí mà mình muốn lấy đi quảng cáo lần này.

Trong số những món pháp khí này, phần lớn đều là cấp hai hoàn mỹ, nhưng vẫn có một phần là cấp hai thường thôi.

- Tiếc là không đủ thời gian, bằng không có khi tất cả đều sẽ là cấp hai hoàn mỹ ấy chứ.

Vương Bảo Nhạc nhìn mứo pháp khí mà mình luyện chế ra với vẻ vô cùng thỏa mãn, nhất là nơi này có hơn mười cái thùng gỗ nhỏ, toàn là tuyệt chiêu câu khách do hắn tỉ mỉ chế tác.

Lúc này Vương Bảo Nhạc cười ha hả, cảm giác mình nhất định sẽ được nổi tiếng, dù đám học sinh thần kinh bên đảo Thượng Viện bị đá đũng quần kia không khối hợp thì hắn cũng có cách tự tuyên trueyèn, vậy nên hắn mang theo vẻ chờ mong nhắm mắt đả tọa, tự điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, tiếng chuông vang vọng khắp đảo Thượng Viện, ở trên không giữa các ngọn núi lơ lửng bất chợt có ánh sáng lóe lên, đột nhiên xuất hiện một trận pháp lớn trông như một cái gương khổng lồ!

Trận pháp này vô cùng khổng lồ, phát ra ánh sáng chói lóa khiến tâm thần của những kẻ nhìn thấy đều phải rúng động, cùng lúc đó, trên không trung bên ngoài trận pháp còn có một người đang đứng.

Đây là một vị lão giả, mặc một thân áo đen, trên mặt không có chút biểu tình nào, nhưng giọng nói của ông lại ẩn chứa lực xuyên thấu cực mạnh, lan khắp đảo Thượng Viện.

- Tất cả những người tham chiến và phụ chiến hãy bước vào trong trận pháp này để đến nơi khảo hạch, ai không phận sự thì không được bước vào!

Lão giả nói xong thì trên các đỉnh núi lơ lửng khắp nơi lập tức có vô số thân ảnh bay tới, trong đó nhiều nhất đương nhiên là Chiến Võ các, nhưng những người phụ chiến ở các nơi khác cũng không ít, chừng hơn hai vạn người, có nhiều người lái khí cầu, có người thì cưỡi phi kiếm, pháp bảo các thứ bay thẳng đến chỗ trận pháp, nhìn từ xa thì như có từng đạo cầu vồng bay qua, khí thế vô cùng kinh người.

Những người đứng xem đều kinh thán, hiểu rõ đây là kỷ linh nguyên chứ không còn là công nguyên nữa!

Vương Bảo Nhạc cũng đã đi ra khỏi động phủ, lúc này nhìn thấy cái trận pháp kinh người giữa không trung thì trong lòng vô cùng chấn động, trong mắt lại có vẻ ngưỡng mộ lẫn hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều người cùng bay lên không trung như thế, nhất là trong số đó có không ít người đều là có tu vi hơn hẳn Chân Tức tầng một, khí tức phát ra từ trên người họ khiến cho kẻ khác hoảng sợ.

Thậm chí có không ít người còn là Chân Tức tầng năm đỉnh phong, bọn họ vô cùng ung tung, uy áp phát ra rõ ràng hơn xa kẻ bên cạnh, bay ầm ầm tới với khí thế cực mạnh.

Sau khi hít sâu vài hơi, hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng ngời, thậm chí máu tim dồn dập sôi trào, hắn cũng lấy cái khí cầu đã được sửa chữa lần nữa của mình ra, nhảy lên trực tiếp bay thẳng lên không trung, trở thành một phần của các tu sĩ trên đó.

Trong lúc khí cầu bay lên, Vương Bảo Nhạc đến gần trận pháp, thấy những người khác không hề dừng lại, trực tiếp đi vào bên trong trận pháp rồi biến mất hút, tim của hắn đập nhanh, không chút chần chừ, cũng học theo bọn họ bay vào. Ngay khi chạm vào trận pháp thì hắn chỉ thấy trước mắt hoa lên, tựa như xuyên qua mặt nước, khi xuất hiện lại thì bất chợt đã đến một nơi xa lạ!

Bầu trời vẫn là trời xanh mây trắng, kiếm dương chiếu rọi, nhưng mặt đất thì không còn là đảo Thượng Viện nữa, mà đã biến thành lục địa với những ngọn núi hùng vĩ trải dài!

Những ngọn núi ở đây rất lạ, bốn bề đều có, số lượng hơn một trăm ngọn, đáng sợ nhất là chúng nó tựa như từ một khuôn khắc ra, giống hệt như nhau, ngay cả khoảng cách giữa các ngọn đều không sai một ly, tựa như được phục chế ra vậy.

Cảnh tượng kỳ dị này lập tức khiến cho không ít người mới đến đây lần đầu phải ồ lên thành tiếng, theo số người đến đây ngày càng nhiều, sau khi tất cả đều đã đến thì tiếng bàn tán cũng vang lên nhiều hơn.

- Những ngọn núi này... được tạo ra kiểu gì thế nhỉ!!

- Nơi này hẳn là trận pháp đúng không?

- Bản lĩnh khiếp thật, ta nghe nói hình như nơi này là do một món pháp binh cấp chín của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta huyễn hóa ra đấy!

Trong vô số tiếng bàn tán ồn ào, Vương Bảo Nhạc cũng liên tục hít sâu, xung quanh hắn có quá nhiều người, dù Vương Bảo Nhạc đã truyền âm cho gã chiến tu thần kinh giẫm đinh kia rồi, nhưng khó mà tìm thấy được ngay, lúc này nghe mọi người xung quanh bàn tán, hắn nhìn về phía những ngọn núi kia, ẩn ẩn nhìn ra hơn mấy trăm ngọn núi này dường như bị phân ra thành năm khu vực, còn không đợi Vương Bảo Nhạc nhìn kỹ thì có âm thanh trầm thấp vang vọng khắp phía trên của bọn họ.

- Chớ có ồn ào, Chân Tức từ tầng một đến tầng bốn chia ra tiến vào bốn khu vực đông tây nam bắc, Chân Tức tầng năm thì tiến vào giữa!

Giọng nói này như sấm rền, trực tiếp nổ tung bên tai của mọi người, khiến cho bọn họ lập tức im phăng phắt, vô thức ngẩng đầu lên thì lại có tiếng hít mạnh vang ra lần nữa, nhưng không ai dám hó hé gì thêm.

Bởi vì bầu trời xanh trên đỉnh đầu của bọn họ lại có biến hóa, có một dãy cầu thang khổng lồ lơ lửng bên trên, trực tiếp nối liền với nhau tạo thành một chữ khẩu!

Có thể nhìn thấy không ít người ngồi kín ở trên đó, khoảng hơn mấy trăm, với độ cao của bọn họ thì chỉ cần cúi đầu xuống là đủ để nhìn thấy những cuộc tỉ thí được tiến hành ở các ngọn núi kia!

Nhất là có không ít người trong số đó phát ra uy áp cực mạnh, chỉ cảm nhận sơ qua thôi đã khiến cho người ta cảm thấy rúng động dữ dội.

Mặc dù khoảng cách hơi xa, nếu như là kẻ bình thường thì có lẽ sẽ không thấy rõ tướng mạo của những người ở bên trên, nhưng đối với những tu sĩ ở đây thì sau khi ngưng tụ linh lực vào hai mắt, dù không nhìn rõ ràng, nhưng vẫn thấy được bộ dạng sơ sơ.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh những người ngồi trên đó, để ý thấy những người đó chia làm ba nhóm, một nhóm mặc quân phục thống nhất, trên người phát ra khí tức nghiêm nghị lạnh lùng tựa như quân nhân, hai nhóm khác thì Vương Bảo Nhạc đoán rằng đó hẳn là cao tầng của đạo viện Phiêu Miểu và quan viên liên bang.

Trong đó có vài người, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn lướt qua đã thấy hai mắt nhói đau, tựa như người phàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt trời vậy, Vương Bảo Nhạc lại càng giật mình hơn, vội thu hồi ánh mắt, không nhìn tất cả nữa, chỉ nhìn thấy trong mấy người đó, ngoại trừ có một vị đại hán mặc áo khoác đen ở trong quân đội ra thì còn một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ cũng tựa như ánh sáng rạng ngời, vô cùng chói mắt.

Ngay khi Vương Bảo Nhạc thu hồi ánh mắt thì hắn ẩn ẩn cảm giác có người đang nhìn mình, thoáng kinh ngạc một lúc, Vương Bảo Nhạc còn cho rằng mình bị ảo giác, cũng quay sang nhìn thử.

Vừa nhìn qua thì hắn trông thấy có một cô gái ngồi bên cạnh đại hán kia trong hàng ghế quân đội đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ chán ghét và sắc bén.

- Nhìn quen thế nhỉ... Chu Lộ?!

Vương Bảo Nhạc giật mình, nhưng nhanh chóng giả vờ như không có gì, thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Cô gái này chính là Chu Lộ, người đã từng lạm quyền muốn ra tay đánh mình, cuối cùng lại bị mình đạp mông một cái lúc ở sân đấu vật trong thành Phiêu Miểu.

Nghe nói cô ta vào quân đội... - Trông bộ dạng của cô ta thì hình như đã nhận ra mình thì phải? Chẳng lẽ là thằng con hờ Lục Tử Hạo của mình đi mật báo à?

Vương Bảo Nhạc không để ý lắm, nay hắn thân là học sinh của đảo Thượng Viện, thầm nghĩ chẳng lẽ Chu Lộ còn cắn riết mình không chịu buông được chắc, vậy nên thầm hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới.

Mọi người xung quanh đều dựa theo yêu cầu, tự động tản ra, tiến vào các khu vực khác nhau, Vương Bảo Nhạc cũng điềm nhiên bước vào khu Đông.

Chẳng qua hắn vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt Chu Lộ cứ mãi nhìn theo mình không thôi.

- Phiền quá...

Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm than, không để ý lắm, mở nhẫn truyền âm lên liên hệ với cái tên thần bí trong Chiến Võ các mà mình phải giúp đỡ kia.

Mặc dù bọn họ đã trao đổi số truyền âm trên linh võng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc nhìn thấy đối phương, sau khi nói vị trí xong thì hắn tắt nhẫn truyền âm, đứng im ở đó chờ.

Nhưng sau cả buổi trời, thấy phần lớn gần như đều tập hợp kết tổ cả rồi, nhưng cái tên kia lại chưa thấy đâu, Vương Bảo Nhạc có phần sốt ruột, hắn thầm nghĩ không phải là tên kia chơi khăm mình đấy chứ.

Đang nghĩ như thế thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên chú ý tới hình như có người đang nhìn mình ở cách đó không xa, vậy nên hắn cũng đưa mắt nhìn ra, lập tức trông thấy một thiếu niên đang đứng đó, mặt nhăn nhó như ăn phải ruồi bọ, vô cùng xoắn xuýt.

- Con trai đấy à?

Vương Bảo Nhạc cảm thấy trông đối phương quen quen, người này đúng là Lục Tử Hạo từng bị hắn bẻ ngón tay với đá đũng quần, ép gọi hắn là ba ba. Hắn ta không đi vào quê hương linh tức, mà theo con đường khác giành được linh căn, thi vào đảo Thượng Viện.

Lúc này thấy Vương Bảo Nhạc chú ý đến mình thì Lục Tử Hạo cắn răng một cái, đanh mặt đi tới trước mặt Vương Bảo Nhạc.

- Không phải là ngươi đấy chứ...

Vương Bảo Nhạc chớp mắt.

Lục Tử Hạo hừ lạnh một tiếng, hất cằm không nói gì, trong lòng bực bội muốn chết, nếu không phải giờ đã hết cách thì hắn nhất định sẽ tìm người khác phụ trợ.

Vương Bảo Nhạc lập tức toét mồm cười, dò xét Lục Tử Hạo một phen, nhịn không được lại nói.

- Đến, gọi tiếng ba ba cái nào...

Nghe thấy hai chữ ba ba, gân xanh trên trán Lục Tử Hạo lập tức nổi lên, như muốn phát điên đến nơi, hồi lâu sau hắn hít sâu một hơi, tức giận trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc.

- Vương Bảo Nhạc, ngươi nghe cho kỹ đây, lần này ta không cần ngươi ra tay, chẳng qua là cần người đến cho đủ số thôi, thấy chưa hả, Chu Lộ đang ở trên kia nhìn ngươi đấy!

- Đậu xanh, đúng là ngươi mật báo thật đấy à, con trai à ngươi to gan ghê đấy!

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, đang định nói tiếp, nhưng xung quanh dần lặng xuống, Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, không thèm để ý tới Lục Tử Hạo nữa, chẳng qua nhịn không được nên liếc mắt nhìn khán đài ở trên kia, sau khi phát hiện lại có bảy tám ánh mắt nhìn về phía mình thì hắn kinh ngạc chớp mắt.

- Sao toàn nhìn ta thế này... Chu Lộ nhìn ta thì ta còn hiểu được, nhưng những người khác nhìn ta làm gì chứ? Chẳng lẽ vì ta là bắt mắt nhất à? Hẳn là vậy rồi...

Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, vừa an ủi bản thân nhưng cũng có phần nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.