Tam Thốn Nhân Gian

Chương 142: Chương 142: Đại đội đốc tra, tập hợp!




- Lão Lưu, những người này là người của bộ viện quản à?

Vương Bảo Nhạc nhìn đám học sinh đang hoành hành ngang ngược bên ngoài cửa tiệm, thấy khắp nơi đều bị đập phá, mấy chủ tiệm thì tức điên người nhưng không dám nói gì, hắn bèn nhíu mày hỏi.

- Chính là mấy tên bộ viện quản vô cùng đáng ghét đó!

Lão Lưu nghiến răng nói, vẻ mặt căm phẫn, Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh ho khan sờ mũi.

- Chúng ta là học sinh tư chất kém cỏi, tu luyện vốn không dễ dàng, lại không cam lòng nên mới buôn bán nhỏ, vừa cung cấp nhu cầu cho mọi người vừa kiếm chút linh thạch tu luyện, thế thì có gì sai chứ!!

- Chúng ta cũng đã nộp phí đúng hạn rồi, nhưng cứ mấy hôm thì đám người bên bộ viện quản này lại đến, lần nào cũng phá hết toàn bộ, đúng là quá đáng mà!

Lão Lưu nói đến đây thì vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao.

Vương Bảo Nhạc im lặng buông bàn tay sờ mũi xuống. Theo quy định của Pháp Binh các thì khu chợ ăn uống này không hợp với hoàn cảnh ở đảo Thượng Viện, nên tất nhiên không được phép, nhưng về tình về lý thì học sinh tư chất kém làm vậy cũng là hợp lý.

Vương Bảo Nhạc thầm thở dài, đang muốn an ủi vài câu thì đúng lúc đám học sinh bộ viện quản càn quét đến nơi này. Có ba tên sải bước vào cửa tiệm Vương Bảo Nhạc đang đứng.

Vừa vào đến nơi thì một thanh niên mặt dài trong số đó đã nhấc chân đạp bay biển quảng cáo, lật đổ cái bàn đang bày đồ ăn vặt bên cạnh. Tiếng rầm rầm vang lên, đống đồ ăn rơi rơi vãi đầy ra đất.

Vương Bảo Nhạc đứng đó chứng kiến hết thảy, sắc mặt trầm xuống.

- Các vị sư huynh, ta đã nộp phí rồi, xin mọi người châm chước cho. Ta... ta lập tức nộp thêm, nộp thêm có được không!

Lão Lưu chủ tiệm nhất thời nóng nảy bước lên trước, nhưng lại không dám ngăn cản, chỉ nhỏ giọng khép nép.

- Lưu sư đệ, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, đừng bán những thứ rác rưởi này ở đây! Mọi người đều là tu sĩ, ngươi nói xem có tên ngu nào đến mua đồ ăn vặt không? Nơi đây là Pháp Binh các, phải bán pháp khí, nguyên liệu, ngươi bán đồ ăn vặt ở đây thì ra thể thống gì nữa? Đây chính là làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của Pháp Binh các!

Nghe Lão Lưu nói, tên thanh niên mặt dài vừa đá bay biển quảng cáo quay đầu nhìn sang, thản nhiên đáp lại.

Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì hàng mày khẽ giật, hắn nhìn đống đồ ăn vặt bên cạnh mình mà thấy bực mình.

- Ta cất đi, bây giờ cất luôn, các vị sư huynh…

Lão Lưu lo lắng nói, ngồi xổm xuống định thu dọn.

- Muộn rồi! Tịch thu toàn bộ!

Hắn vừa nói xong, hai tên học sinh bộ viện quản đi phía sau lập tức ngang ngược tiến lên tịch thu toàn bộ vật phẩm trong này. Mà giờ phút này, trong các cửa tiệm khác bên ngoài cũng diễn ra những màn y hệt.

Các chủ tiệm cầu xin thế nào cũng đều vô dụng, sắc mặt Vương Bảo Nhạc càng âm trầm, đen như đít nồi, hắn cau mày chậm rãi lên tiếng.

- Các ngươi làm hơi quá đáng rồi đấy!

Hắn vừa nói xong thì ba người trong cửa hàng đều nhìn qua. Tên thanh niên mặt dài quan sát Vương Bảo Nhạc vài lần, thấy Vương Bảo Nhạc chỉ mặc đạo bào màu xám thì nhướng mày, đạp nát một túi đồ ăn trên mặt đất, ngang ngược chỉ vào đống đồ ăn vặt Vương Bảo Nhạc mua.

- Những thứ này cũng tịch thu hết!

Vừa nói hắn vừa quay người định đi, trực tiếp bỏ qua mấy câu Vương Bảo Nhạc vừa nói.

Thấy thái độ của bộ viện quản như vậy, Vương Bảo Nhạc tức thì nổi giận, đặt đống đồ ăn bên tay phải xuống rồi hừ lạnh một tiếng.

- Những thứ này là ta mua, ngươi dựa vào đâu mà tịch thu!

Thanh niên mặt dài và hai tên học sinh bộ viện quản đều nhíu mày, thanh niên mặt dài không kiên nhẫn quay đầu nhìn chằm chằm Vương Bảo Nhạc.

- Gây sự phải không? Cuốn xéo mau, còn ở đây lảm nhảm với ta nữa là không xong đâu, đến lúc đó ngươi muốn đi cũng không đi được đấy!

Vương Bảo Nhạc nghe vậy ánh mắt lạnh hẳn, nhưng không bùng nổ mà đứng đó thản nhiên nói.

- Chủ tiệm đã nộp phí, các ngươi có thể kiểm tra nhưng ngang ngược như vậy thì thật vô lý. Còn nữa, nếu đã là vi phạm quy củ thì các ngươi xử phạt cũng được, nhưng tịch thu vật phẩm là có ý gì!

Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, thanh niên mặt dài biến sắc, hắn đánh giá Vương Bảo Nhạc vài lần rồi đột nhiên bật cười, quay đầu ra bên ngoài gọi một tiếng.

- Tôn sư huynh, trong đây có một tên vô cùng phách lối, chống cự người chấp pháp, phải xử lý thế nào đây?

Hắn vừa nói thì lập tức trong cửa hàng cách đó không xa vang lên tiếng cười lạnh.

- Chống cự người chấp pháp?

Theo tiếng cười truyền đến, một binh đồ mặc đạo bào màu xanh lam đi ra. Người này khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt rỗ, nhìn có vẻ rất uy nghiêm, đi theo sau là năm học sinh bộ viện quản. Lúc hắn đi ra, các học sinh bộ viện quản khác xung quanh cũng nhao nhao tiến lên vây quanh.

Người này rõ ràng là có chút quyền lực trong bộ viện quản, cho dù không phải đại đội trưởng thì cũng phải là kiện tướng đắc lực dưới quyền đại đội trưởng. Lúc này hắn bước vào cửa tiệm chỗ Vương Bảo Nhạc đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc.

- Xảy ra chuyện gì!

- Vị này...

Vương Bảo Nhạc đang muốn nói thì thanh niên họ Tôn phất tay.

- Ta không hỏi ngươi!

Hắn ngắt lời Vương Bảo Nhạc, nhìn về phía thanh niên mặt dài, thanh niên mặt dài này vội tiến lên thêm dầu vào lửa một hồi, sau đó lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc vốn còn muốn giải thích một chút nhưng giờ chẳng muốn nói nữa, hắn đứng đó định xem xem tên binh đồ họ Tôn này xử lý như thế nào.

Nghe thanh niên mặt dài nói, binh đồ họ Tôn lập tức hiểu ngay là tên mập này đang lo việc bao đồng. Thấy Vương Bảo Nhạc mặc đạo bào màu xám, mặt hắn không đổi sắc, nếu là lời của binh đồ thì hắn còn nể mặt, nhưng đây chỉ là một học sinh bình thường, còn là người lạ, về phần vóc người của Vương Bảo Nhạc thì dù sao ở Pháp Binh các cũng không phải chỉ có mình hắn mập, thế là bèn không để ý nữa, nói.

- Giữ lại!

Hắn vừa nói xong, đám học sinh bộ viện quản bên cạnh lập tức tiến lên, đặc biệt là tên thanh niên mặt dài kia càng lộ vẻ khinh miệt, hắn quát khẽ.

- Còn kiêu ngạo nữa không?

Vừa nói hắn vừa xông về phía Vương Bảo Nhạc đầu tiên.

Vương Bảo Nhạc lắc đầu cười, có điều nụ cười này có hơi lạnh. Chỉ trong chớp mắt khi đám học sinh bộ viện quản tiến lên, hắn trực tiếp đạp một cú, tốc độ của hắn quá nhanh, mọi người hiển nhiên cũng không ngờ Vương Bảo Nhạc lại dám phản kháng, lập tức, những tiếng ầm ầm vang lên.

Tên thanh niên mặt dài nhằm vào Vương Bảo Nhạc tức thì kêu thảm, vẻ mặt trắng bệch, cơ thể bị đá bay ra. Lúc rơi ra bên ngoài, hai tay hắn ôm lấy hạ bộ, kêu càng thảm thiết.

- Ngươi dám đánh trả!

Đám người xung quanh gầm lên, tên binh đồ họ Tôn càng sửng sốt, hắn lập tức bùng nổ, nhảy thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.

- Đánh trả? Ta không chỉ muốn đánh trả, ta còn muốn chủ động đánh!

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, thân thể lập tức nhoáng lên, tốc độ nhanh kinh người, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt tên binh đồ họ Tôn, nhân lúc tên này còn đang biến sắc vì tốc độ của Vương Bảo Nhạc, hắn đã xuất thủ đấm luôn một cú.

Bụp một tiếng, binh đồ họ Tôn kia lập tức phun ra búng máu, kêu thảm lùi lại. Tốc độ của Vương Bảo Nhạc lại nhanh hơn, trong lúc bước hắn đã tung quyền đấm bay một tên, một chân quét ngang đá bay nốt tên còn lại.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, hơn mười tên học sinh bộ viện quảnbay rào rào ra, rơi xuống tứ phía. Vương Bảo Nhạc xuất hiện trước mặt binh đồ họ Tôn một lần nữa tung cước đạp vào ngực tên đang giãy dụa bò lên xuống đất, làm cho hắn không cách nào đứng dậy nữa.

Đám học sinh bộ viện quản xung quanh kẻ nào cũng chấn động, nhìn Vương Bảo Nhạc đứng ở đó mà sợ hãi vô cùng.

Cùng lúc đó, mọi người trong phố chợ cũng đều nhìn thấy cảnh này, nhất thời náo động hẳn, ai cũng có cảm giác đã xảy ra chuyện lớn rồi.

- Bộ viện quản đấy, đó chính là bộ môn có quyền lực cực lớn trong Pháp Binh các, ai dám chọc vào bọn chúng chứ!

- Tên mập kia trông quen quá, hắn dám đánh người của bộ viện quản, phiền phức to rồi.

Lão Lưu cũng đổ mồ hôi lạnh thay Vương Bảo Nhạc, nhưng chuyện này hắn không chen lời, lúc này chỉ có thể lo lắng suông. Lúc mọi người đang nhao nhao nghị luận, Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn tên binh đồ họ Tôn dưới chân.

- Bây giờ có thể để ta nói chuyện rồi chứ.

- Tiểu tử, ngươi không cần nói nữa, ngươi bạo gan lắm. Có điều ta rất muốn biết, lát nữa người của bộ viện quản chúng ta đến, ngươi còn bạo gan thế nữa không!

Binh đồ họ Tôn lau máu trên khóe miệng, chật vật nằm trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Vương Bảo Nhạc. Hắn cười lạnh, lúc này đám học sinh Bộ viện quản xung quanh đã sớm mở truyền âm liên lạc với bộ viện quản rồi.

Sau đó từng ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc đều mang ác ý và lãnh ý, như thể đã tưởng tượng ra cảnh cao thủ của bộ viện quản đến, sắc mặt tên mập này sẽ đại biến, hối hận vì đã xuất thủ.

Nhất là thanh niên mặt dài, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Bảo Nhạc, ánh mắt vô cùng độc ác.

Vương Bảo Nhạc nhướng mày, cũng mở truyền âm, tên họ Tôn nhìn thấy lập tức cười lạnh.

- Tìm người xin giúp à? Tiểu tử, việc hôm nay ngươi tìm ai cũng vô dụng thôi. Nếu không xử lý được ngươi, họ tên ta sẽ đọc ngược lại!

- Muốn xử lý ta à?

Ánh mắt Vương Bảo Nhạc càng lạnh lùng, hắn mở truyền âm liên lạc với đại đội trưởng dẫn đường dưới trướng Trần Vũ Đồng.

- Chu sư huynh, ta không quen đại đội đốc tra, ngươi hãy thay ta hạ lệnh cho đại đội đốc tra, trong vòng một nén nhang, ta muốn tất cả các học sinh đại đội đốc tra đến chợ nhỏ phía Nam tập hợp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.