Chỉ bao vây không tấn công, nhưng như thế này thà bị đánh còn đỡ bức bối hơn, bởi thực tế bọn họ bị mấy chục loại pháp khí khác nhau bao vây tứ phía, lại nhìn ánh hào quang của đống pháp khí tản ra khí tức bén ngót giống như chỉ cần chạm vào sẽ bùng nổ ngay tức khắc...
Cảm giác này tựa như treo một thanh đao trên cổ, không biết lúc nào sẽ chặt xuống, khiến cho hai vị tu sĩ một cao một thấp này cảm giác như sắp phát điên đến nơi. Nếu như bọn họ không biết rõ công năng của pháp khí thì có lẽ cũng sẽ thử tấn công xem sao, nhưng... vừa rồi Vương Bảo Nhạc đã nói kỹ công năng của từng món pháp khí, khiến giờ đây bọn họ chỉ cần nhìn mớ pháp bảo lơ lửng xung quanh thôi thì lập tức tưởng tượng ra được hậu quả khi chạm vào chúng.
Điều này khiến bọn họ cuống hết cả lên, vừa run như cầy sấy vừa thấy bi phẫn vô cùng, cảm giác hối hận dâng trào, bọn họ bị lừa rồi!! Tự dưng bao vây Lục Tử Hạo làm gì cơ chứ, kẻ phải bao vây là cái tên trợ chiến của Pháp Binh các này mới đúng.
- Ta biết tên Lục Tử Hạo này, hắn ta lắm mưu nhiều kế, vừa rồi chắc chắn hắn cố ý quát to, chủ động xông lên hấp kéo sự chú ý của chúng ta, để chúng ta bao vây lấy hắn, chúng ta trúng kế rồi!
Hai người nhìn nhau rồi quay đầu nhìn chằm chằm Lục Tử Hạo đấy bực dọc. Lúc này hắn vẫn quyền đấm cước đá trong gió lốc không hay biết đến chuyện đang diễn ra bên ngoài.
- Thằng oắt này, đúng âm hiểm giả dối, bây giờ mà vẫn còn diễn trò!
Người dự thi của Chiến Võ các nghiến răng nghiến lợi mắng. Đành phải bỏ cuộc, khi bọn họ nhận thua, đám người của đảo Thượng Viện cũng bị đống pháp bảo mà Vương Bảo Nhạc lấy ra lúc nãy làm rung động tâm can, không ngừng hít vào, xôn xao hết cả lên.
- Hắn đổi cách rồi, lần này biến thành quảng cáo gián tiếp!
- Ta từng người ta hô tên chiêu thức lúc đánh nhau, cũng có người hô lên tên pháp khí, nhưng chưa thấy ai lại giới thiệu cặn kẽ như vậy...
Mấy vạn người của đảo Thượng Viện vốn cho rằng sau khi bị cảnh cáo thì Vương Bảo Nhạc sẽ ngoan ngoãn hơn, nào ngờ tên này thế mà vẫn có thể quảng cáo tiếp... Tất cả mọi người đều biết thừa là hắn đang quảng cáo, nhưng chẳng ai có thể nói hắn phạm sai gì hết.
Không giống khi trực tiếp quảng cáo từng sản phẩm như lúc tước, giờ hắn chơi kiểu lúc ra tay thì hô lên, chuyện này lập lờ nước đôi, bảo đây là thói quen của hắn cũng được mà bảo hắn là vì tình đồng môn nên lúc ra tay muốn nhắc nhở một chút cũng thế, thậm chí không chỉ có mình Vương Bảo Nhạc hành động như vậy, bao nhiêu người khác cũng làm giống như hắn, chẳng qua không ai nói huỵch toẹt ra như thế, rồi lại còn bắn pháo hoa trước khi nói nữa chứ...
Về phía những người trên đài cao đều dở khóc dở cười đối với hành vi đánh bóng sát biên ( Việc làm sát với quy định nhưng lại không vi phạm quy định) của Vương Bảo Nhạc, vị Chu tướng quân kia cười phá lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đầy vẻ hứng thú.
Chu Lộ đứng bên cạnh thấy Vương Bảo Nhạc thành công khơi dậy sự hứng thú của Chu tướng quân, nội lòng hưng phấn không thôi, đồng thời khóe môi lộ ra vẻ đắc ý vì dường như đã sửa sắp báo thù thành công.
“Hừ, Vương Bảo Nhạc, Chu Lộ ta không phải người lấy việc công trả thù riêng, đúng là hoàn toàn không có ai thích hợp để thực hiện nhiệm vụ kia hơn ngươi cả!”
Những trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu có vẻ như đang cân nhắc, trung niên áo đỏ thở dài, nghiêng đầu nhìn sắc mặt đen thui của trưởng lão Chiến Võ các, vội ho một tiếng, lời nói vang động tứ phương.
- Vương Bảo Nhạc, không được bắn pháo hoa nữa!
Thanh âm này mang theo uy áp, trực tiếp truyền khắp toàn trường, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt trong cuộc thi đấu Chiến Võ các đều kinh hãi, bởi chỉ trong khoản thời gian ngắn mà bọn họ đã nghe thấy cái tên Vương Bảo Nhạc vang lên đến hai lần.
Mà Vương Bảo Nhạc lúc này cũng đã vừa lòng thỏa ý, dù lại bị gọi tên thì cũng không còn gì tiếc nuối, vừa rồi hắn đã giới thiệu xong tất cả pháp khí chuẩn bị bán lần này, cho nên rất hí hửng, khấp khởi mừng vui. Thấy hai tu sĩ một cao một thấp kia nhận thua, hắn vung tay phải lên, những pháp khí này lập tức bay thẳng về phía hắn.
Từ xa nhìn lại, cảnh này đúng là vô cùng kinh người, mấy chục món pháp bảo thoắt cái đã vây kín xung quanh Vương Bảo Nhạc. Vương Bảo Nhạc được ánh sáng của pháp bảo chiếu rọi làm cho cả toàn thân hắn lấp lánh hào quang, hình ảnh này để lại ấn tượng sâu sắc cho mấy vạn người bên ngoài đảo Thượng Viện.
Đúng lúc này một tiếng nổ mạnh vang lên, Lục Tử Hạo rốt cục cũng đã phá được trận pháp, hắn xông ra, miệng còn rống to.
- Đến đây đánh với ta!
Trong giọng nói của hắn tràn ngập khí thế, hàn khí bên ngoài thanh Phi Sương kiếm khuếch tán, nhưng chạy được vài bước thì Lục Tử Hạo ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hai người dự thi kia đang nhìn hắn hầm hầm, lại nhìn những pháp khí đang vây quanh Vương Bảo Nhạc, sau khi ra hiểu mọi chuyện, cơ thể hắn run rẩy, hai mắt đỏ quạch.
- Vương Bảo Nhạc! Ngươi đã hứa là sẽ không ra tay mà!!! Sao lại tiếp tục cướp danh tiếng của ta như thế!!
Lục Tử Hạo bi phẫn gầm to.
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, đang định nói vài lời, tu sĩ cao cao kia nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
- Lục Tử Hạo, đừng có giả vở nữa!
Hai người này tức giận trừng mắt nhìn Lục Tử Hạo, rồi quay về phía Vương Bảo Nhạc cúi đầu ôm quyền.
- Là Vương Bảo Nhạc sư huynh đúng không, cuộc chiến hôm nay, chúng ta tâm phục khẩu phục!
Hai người lúc này cũng đã tỉnh táo hơn, thầm cảm khái khi nhớ lại lúc Vương Bảo Nhạc ra tay, biết Vương Bảo Nhạc không làm khó bọn họ, bất kỳ món pháp khí nào của hắn cũng vô cùng kinh người, thậm chí sau khi tên đệ tử của Trận Pháp các ôm quyền xong còn nhịn không được mà hỏi một câu.
- Bảo Nhạc sư huynh, những pháp khí vừa nãy ngươi có bán không thế?
- Bán chứ!
Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng lên, nhanh chân bước tới trao đổi số truyền âm cùng hai người họ, vừa cười nói là sẽ giảm giá, nhanh chóng trở nên thân thiết với bọn họ. Cả ba vui vẻ trò chuyện với nhau, thậm chí Vương Bảo Nhạc còn tiễn bọn họ mấy bước rồi vẫy tay tạm biệt.
Một màn này khiến Lục Tử Hạo đứng cạnh muốn bùng nổ, ấm ức đến phát điên, lại gầm thét thêm một lần nữa.
- Vương Bảo Nhạc, ngươi...
- Năm thanh Phi Sương kiếm bên cạnh ấy, cho ngươi hai thanh!
Vương Bảo Nhạc khoát tay chặn lại, nói đầy hào phóng. Vương Bảo Nhạc đã nhìn ra tính cách của Lục Tử Hạo, hắn cảm thấy mình không nên chấp nhặt với trẻ con, cho mấy viên kẹo thì coi như xong chuyện.
- Ta... Lục Tử Hạo ta là người có nguyên tắc!
Lục Tử Hạo trừng mắt, trong tích tắc khí thế của hắn có vẻ yếu đi không ít, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ta đây còn rất giận.
- Vậy cho ngươi hết cả đấy!
Vương Bảo Nhạc nhướng mày.
Lục Tử Hạo hít sâu, thầm nghĩ chuyện đã rồi thế này, mình nói nhiều cũng vô ích, huống hồ gì kẻ phụ chiến có thể đánh giúp. Chưa kể chỉ mới đánh có bốn trận, còn một trận cuối cùng, sau khi kết thúc, vô luận là quyết chiến trên đỉnh núi, hay giai đoạn tranh tài ở vòng hai thì cũng không cần phải nhìn thấy cái bản mặt của Vương Bảo Nhạc nữa.
Quan trọng nhất chính là, nguyên tắc của mình đã trải qua khảo nghiệm, không bị viên đạn bọc đường của Vương Bảo Nhạc dụ dỗ. Sau khi đủ loại ý nghĩ này lướt qua trong đầu,Lục Tử Hạo cảm thấy mình đã hết giận rồi, vừa định hừ một cái, nhưng nhớ lời Vương Bảo Nhạc nhắc nhở lúc trước, thế là thầm hừ trong lòng, mặt đen sì, tăng tốc phi nhanh đến điểm giao nhau thứ tư.
Điểm giao nhau thứ tư này là trận chiến cuối cùng có sự tham gia của người phụ chiến!
Chính nơi đây sẽ tìm ra bốn kẻ mạnh nhất của mỗi ngọn núi xung quanh, cũng chỉ có bốn người này mới được lên đỉnh núi tiến hành cuộc chiến cuối cùng, từ đón tìm ra người bước vào vòng thứ hai của cuộc so tài Chiến Võ các.
Trên cơ bản, người có thể đi đến điểm giao nhau thứ tư này đều không phải kẻ yếu. Lúc này ngay cả Lục Tử Hạo cũng phải chậm rãi bình tâm lại trước khi bước lên tới đó, khiến mình tập trung tinh thần cao độ hơn.
Đồng thời, nếu chỉ xét trên tác dụng của người trợ chiến thì thực ra Vương Bảo Nhạc rất đáng tin, hoàn thành trách nhiệm gần như hoàn mỹ, khiến cho Lục Tử Hạo chẳng tốn chút sức nào trong ba trận đầu, vậy cho nên dù là thể lực hay vật tư của hắn đều ở trạng thái đỉnh phong.
Cứ như thế, bọn họ một trước một sau bước lên, trong lúc Lục Tử Hạo cố ý ngó lơ công lao của Vương Bảo Nhạc thì bọn họ đã dần đi đến điểm giao nhau thứ tư, cũng là khu vực gần đỉnh núi nhất ở ngọn núi này. Theo hai con đường giao nhau, có thể thấy một màn sáng phía cuối con đường, mà con đường phía sau màn sáng này nối thẳng lên đỉnh núi.
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng không tệ, nên chẳng buồn chấp nhặt với Lục Tử Hạo làm gì. Hắn cảm thấy bây giờ mình cũng đã xong việc, lúc này hắn cũng thả lỏng. Trong đầu đầy hình ảnh đơn đặt hàng bay đến tới tấp sau khi lần trợ chiến này của hắn kết thúc.
“Lần này chắc chắn ta sẽ phát tài, số tiền này chắc sẽ đủ cho việc nghiên cứu và tu luyện của ta.”
Cả thể xác cùng tinh thần của Vương Bảo Nhạc đều cực kỳ sung sướng, cảm thấy mọi chuyện vô cùng hoàn mỹ, thoải mái ngâm nga vài bài hát, chắp tay sau lưng đi thẳng về phía trước. Lục Tử Hạo đi trước mặt hắn, vừa tới gần điểm giao nhau thì bỗng nhiên lại dừng bước.
Trong phút chốc, lông tơ toàn thân của Lục Tử Hạo dường như dựng hết lên, hắn thở gấp, trái tim đập thình thịch, ánh mắt hắn đanh lại nhìn về phía hai người đang đứng ở điểm giao nhau thứ tư này!
- Vương Bảo Nhạc, ngươi... lần này ngươi giúp ta một tay...
Lục Tử Hạo hít sâu một hơi, thấp giọng mở miệng. Thanh âm truyền vào tai Vương Bảo Nhạc đang đi phía sau, hắn kinh ngạc tới gần hơn, cũng nhìn thấy hai người đang đứng ở điểm giao nhau đó.
Hai người này một vị thì khoanh chân đả tọa, một vị lại đứng bên cạnh giống như hộ vệ!
Tên hộ vệ mặc áo giáp màu tím, tóc dài phiêu dật, thân thể cao to phi phàm, đứng ở nơi đó giống như một ngọn núi nhỏ, trên thân phát ra khí tức Chân Tức tầng một đỉnh phong, cảm giác tựa như có thể đột phá lên tầng hai bất kỳ lúc nào!
Nhìn hắn giống như trông thấy một hung thú ẩn chứa sức mạnh khủng bố, chỉ lướt mắt nhìn qua đã cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ, tựa như núi lửa muốn bộc phát vậy!
Mà so ra, dù là khí tức hay cảm giác của vị thanh niên khoanh chân đả tọa được hắn bảo vệ kia mang lại cho người khác đều khác hẳn. Dường như trong bình tĩnh lại có phần thản nhiên, như thể trên thế gian này chẳng có bao nhiêu chuyện có thể khiến cõi lòng hắn dậy sóng.
Dù hắn không có tóc nhưng vẫn tuấn lãng phi phàm, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt. Lúc này hắn cúi đầu nhắm mắt như đang cảm ngộ, mà xung quanh hắn lại có gió thổi nhè nhẹ, giống như bị hấp dẫn đến vờn quanh người hắn!
Người này chính là học sinh vô danh năm nào ở trên đỉnh Ngộ Đạo, chỉ nhìn chiếc bát rỗng mà khiến nó chợt huyễn hóa ra một giọt nước của hệ Ngộ Đạo!
Mà hắn cũng chính là... đệ tử thân truyền duy nhất của tổng thống liên bang tiền nhiệm, nay là thái thượng trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu!
Ngay khi nhìn thấy thanh niên đầu trọc này, mặc dù Vương Bảo Nhạc không biết hắn là ai nhưng bước chân lại bất giác chậm dần, hắn hiểu được vì sao kẻ kiêu ngạo như Lục Tử Hạo lại có thể mở miệng nhờ mình ra tay giúp đỡ, thật sự là... Đại hán giống như hộ vệ kia cũng không là gì cả, nhưng trên người thanh niên khoanh chân đả tọa kia lại phát ra cảm giác áp bách cực kỳ rõ ràng, tựa như một lưỡi đao vô hình lơ lửng trước trán của kẻ đối đầu với hắn.
Vương Bảo Nhạc nheo lại mắt, thu hồi vẻ cười cợt và thả lỏng, trong mắt bỗng lóe lên!
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn về phía thanh niên đầu trọc này thì hắn ta... cũng mở mắt ra!