Tam Thốn Nhân Gian

Chương 172: Chương 172: Diệt tộc thành tướng




Gần như ngay sau khi nhiệm vụ này được giao không bao lâu thì Trần Vũ Đồng cũng đã truyền âm tới.

- Bảo Nhạc sư đệ, ngươi cũng nhận được nhiệm vụ rồi đúng không, chúng ta phải đến cứ điểm thứ bảy để hỗ trợ tu sửa bảo trì lb, gần như tất cả binh tử của Pháp Binh các chúng ta đều phải dẫn người tới những cứ điểm khác nhau, cũng có nhiều người đi cùng chúng ta lắm, ngươi, Chu Bằng Hải và tên Tôn Phương kia cũng thuộc tổ của ta.

- Liên bang có bảy vị đại tướng quân, tướng quân trú đóng ở cứ điểm thứ bảy này tên là Chu Đức Hỉ, Bảo Nhạc sư đệ, ngươi có biết tướng quân đại biểu cho cái gì không? Đó là cả một tòa cứ điểm lớn, là một pháp binh cấp chín, đây là vinh quang vô thượng khi mở rộng bờ cõi cho nhân loại đấy!

Giọng điệu của Trần Vũ Đồng vô cùng hưng phấn, dường như hắn vô cùng mong chờ vào chuyến đi lần này.

- Muốn trở thành tướng quân thì phải đi diệt tộc! Tiêu diệt bất kỳ một nhánh chủng tộc nào trong top 20 của mãnh thú phổ, khiến cho huyết mạch của chúng đứt đoạn thì có thể được trao quân hàm tướng quân!

- Mỗi khi liên bang chúng ta xuất hiện một vị tướng quân mới thì đều khởi xướng một cuộc chiến mở rộng lãnh thổ, đánh sâu vào bên trong khu hoang dã đầy hung thú, sau đó thành lập một tòa cứ điểm trên vùng đất đã thu được! Ở nơi đó, cột khói chấn nhiếp hung thú sẽ không bao giờ tắt!

- Cột khói đó là do tất cả binh tu đỉnh cao của liên bang hợp sức, dùng pháp binh cấp chín được luyện thành từ huyết hồn của tộc hung thú đã bị tiêu diệt kia huyễn hóa ra!

- Ước mơ của ta thính là muốn chế tạo ra một khôi lỗi có sinh mạng, còn lý tưởng bao năm qua của ta chính là diệt một tộc mãnh thú, trở thành tướng quân, khiến liên bang có được cử điểm thứ tám, nhóm lên cột khói bất diệt thứ tám!

Giọng điệu của Trần Vũ Đồng ngày càng hưng phấn bừng bừng, sau khi nói ra ước mơ của hắn thì lại càng thêm hăng hái nói thêm vài điều nữa, sau đó mới định ngày xuất phát với Vương Bảo Nhạc rồi tắt truyền âm.

Đặt thẻ ngọc truyền âm trong tay xuống, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau khi tiêu hóa nội dung những gì Trần Vũ Đồng đã nói xong thì vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn ra.

Dù hắn có dè dặt kỹ tính, nhưng không phải kẻ nhát chết, dù tính tình không tốt thật, nhưng lại rất có tâm duyết, cũng có phần bá đạo và cường thế. Hắn hiểu rõ, đối với liên bang mà nói thì nguy cơ về hung thú tựa như một thanh kiếm sắc treo ngay trên đầu, thậm chí có rất nhiều người cho rằng về sau nhất định sẽ diễn ra cuộc chiến hung thú lần hai.

Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cảm thấy chuyện tướng quân với cột khói bất diệt kia không phải mục tiêu cuối cùng của mình, bởi vì ước mơ của hắn là trở thành tổng thống liên bang!

- Diệt một tộc là có thể trở thành tướng quân, ta muốn trở thành tổng thống liên bang thì kiểu gì cũng phải diệt cả chục tộc hung thú, mở mang lãnh thổ dựng nên mười tòa cứ điểm, điểm cháy mười cột khói bất diệt, không thì sao mà đè đầu mấy tướng quân kia được.

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời sắc bén, hắn cũng tràn đầy nhiệt huyết bừng bừng đối với việc mở mang bờ cõi hệt như Trần Vũ Đồng.

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc bắt đầu chuẩn bị, sau khi sửa sang pháp bảo của mình thì lại mua thêm không ít đan dược, đồng thời cũng chú ý thấy gần như mỗi ngày đều có vô số chiếc khí cầu chở vài người bay thẳng vào tầng mây, rõ ràng đây là những học sinh trong đạo viện đang xuất phát đến các cứ điểm kia.

Nhìn bóng dáng của bọn họ, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng tràn ngập chờ mong, ba ngày sau, khi hắn đã mua đủ vật dụng cần thiết thì thời gian hẹn trước với Trần Vũ Đồng cũng đã đến.

Trời vừa sáng thì Vương Bảo Nhạc đã ra khỏi động phủ, đi thẳng đến bộ viện quản, trên đường đi tâm trạng của hắn cũng dâng cao, chờ mong vô vàng với chuyến đi đến cứ điểm lần này.

Sau khi Vương Bảo Nhạc đến bộ viện quản thì lập tức nhìn thấy Chu Bằng Hải và Tôn Phương đã đứng sẵn ở đó, đang chờ Trần Vũ Đồng và hắn.

Nhất là Tôn Phương, hình như có vẻ khá căng thẳng, thấp giọng cung kính đứng bên cạnh Chu Bằng Hải nói gì đó, nhưng ánh mắt lại liên tục liếc nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc bước tới thì hắn lập tức hít sâu một hơi rồi bước tới, Vương Bảo Nhạc còn chưa tới gần thì hắn đã nhanh chóng ôm quyền cúi đầu thật sâu, lớn tiếng mở miệng.

- Phương Tôn bái kiến Vương sư huynh!

Chu Bằng Hải đứng bên cạnh nghe thế thì lộ vẻ cổ quái, mấy hôm nay hắn cũng nghe việc Tôn Phương gặp ai cũng toàn tự xưng là Phương Tôn, giờ trông thấy biểu hiện của hắn ở trước mặt Vương Bảo Nhạc thì không khỏi bật cười, cũng ôm quyền với Vương Bảo Nhạc đầy cung kính.

Thấy Tôn Phương làm thế, Vương Bảo Nhạc cũng cười lớn vỗ vai Tôn Phương, sau đó nhiệt tình chào hỏi, cười nói với Chu Bằng Hải.

Còn Tôn Phương được Vương Bảo Nhạc vỗ vai như thế thì chợt cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, tinh thần sáng sủa hơn hẳn, tảng đá đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc cũng vơi đi phần nửa, nhưng vẫn dè dặt đứng bên cạnh hai người kia, dù Vương Bảo Nhạc và Chu Bằng Hải nói gì thì hắn đều gật đầu liên hồi.

Chẳng bao lâu sau Trần Vũ Đồng cũng võ trang đầy đủ đi tới, nhìn thấy ba người Vương Bảo Nhạc thì cười lớn, không nói nhiều nữa mà trực tiếp lấy khí cầu của mình ra.

Khác với khí cầu của Vương Bảo Nhạc, khí cầu của Trần Vũ Đồng rõ ràng có phẩm chất cao hơn, nó có màu bạc, chứa được chừng mười người, nhìn sơ qua đã biết không hề tầm thường rồi.

- Chúng ta xuất phát thôi!

tv khoát tay, sau khi hắn lên khí cầu thì Vương Bảo Nhạc cũng bước theo, tiếp theo đó là Chu Bằng Hải, cuối cùng là Tôn Phương.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều bước lên khí cầu thì Trần Vũ Đồng hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực.

- Các vị, đoạn đường này chúng ta phải hợp sức giúp đỡ lẫn nhau, ta mong khi trở về chúng ta sẽ không thiếu bất kỳ ai!

Nói xong, Trần Vũ Đồng lập tức phát linh lực ra, chỉ trong nháy mắt đã có một cỗ tu vi Chân Tức đỉnh phong vượt xa đám người Vương Bảo Nhạc ầm ầm bộc phát, dung nhập vào trong khí cầu, khiến cho nó chấn động, bắn ra động lực kinh người, sau đó lập tức bay thẳng lên.

Vương Bảo Nhạc đứng ở bên trong khí cầu, quay đầu lại nhìn hồ Thanh Mộc đang nhỏ dần ở phía xa, chậm rãi hít sâu một hơi, trong mắt lộ rõ vẻ kiên định với nhiệm vụ lần này.

Khác với khí cầu dân dụng của Cổ Võ cảnh, Trần Vũ Đồng thân là binh tử hàng đầu của dhh, hắn lại là Chân Tức cảnh đỉnh phong, tốc độ khí cầu của hắn cực nhanh, dù là cách cứ điểm thứ bảy vô cùng xa, nhưng nếu trên đường thuận lợi thì chỉ cần vài canh giờ là có thể đến nơi.

Nếu đổi lại thành khí cầu mà Vương Bảo Nhạc từng đi lúc ở đảo Hạ Viện thì thời gian sẽ dài hơn rất nhiều, vì sẽ bị khí hậu làm ảnh hưởng tới tốc độ.

Cũng chỉ có khí cầu như của Trần Vũ Đồng thì mới có thể lướt qua gần hết mọi loại, chỉ trừ những khi khí hậu thật sự khắc nghiệt hoặc nguy hiểm thì khí cầu của Trần Vũ Đồng vẫn bị ảnh hưởng và không dám tới gần.

Còn hung thú ấy à, tuy trong phạm vi liên bang cũng có hung thú vô cùng cường hãn, nhưng phần lớn đều ở trình độ Cổ Võ, hung thú Chân Tức không dám làm càn quá mức, thực tế liên bang cũng muốn diệt sạch đám hung thú trong lãnh thổ lắm, nhưng việc này có độ khó hơi cao, theo linh khí bồi dưỡng, mỗi năm đều có khá nhiều dã thú biến dị thành mãnh thú.

Nhưng nếu thật sự muốn làm như thế thì cũng không phải là không được, chẳng qua không rõ tại sao liên bang chỉ đặt trọng điểm ở những hung thú Chân Tức đổ lên, mỗi năm đều có các bộ môn chuyên đi giết chúng.

Bất quá cũng có một số khu vực dường như đã đạt thành một vài ước định nào đó với liên bang, không xâm phạm lẫn nhau!

Lúc này, ở trong tầng mây, khí cầu của Trần Vũ Đồng bay nhanh, từ xa nhìn lại thì như vẽ ra một vệt trắng dài trên trời cao, lại có tiếng xé gió vang xa như cự thú gào to, khí thế vô cùng bất phàm.

Bên trong khí cầu, Trần Vũ Đồng và Vương Bảo Nhạc đứng ở phía trước, dõi mắt nhìn về phương xa.

Trong lúc bay nhanh, có thể nhìn thấy vô số thành trì, nhưng tiếc rằng phần lớn các khu vực đều khá hoang vu, bị vô số cánh rừng bao phủ, thậm chí thi thoảng còn nhìn thấy phế tích của biết bao thành trấn.

- Năm đó cuộc chiến hung thú bộc phát, nhân loại rơi vào hiểm cảnh, có đến năm tòa thành bị diệt vong...

Trần Vũ Đồng nhìn những phế tích kia, bất chợt cất lời.

- Ta đã xem qua rất nhiều tư liệu về trận chiến ấy, trong tất cả các thế lực của liên bang lúc ấy, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ cảnh, còn không có Kết Đan cảnh!

- Nhưng trong đám hung thú lại xuất hiện ba con thú vương Kết Đan cảnh...

- Cũng may trong hồi nguy cấp, bên trong liên bang rốt cuộc cũng có người đột phá Trúc Cơ, bước vào Kết Đan, bấy giờ mới khiến cho trận chiến đó xuất hiện chuyển cơ, cũng lúc đó, thần binh xuất hiện, bị vô số thế lực và hung thú tranh giành, cuối cùng bị bốn đạo viện chúng ta giành được!

- Thần binh này xuất hiện, rốt cuộc cũng khiến cho liên bang giành được thắng lợi trong trận chiến ấy, mở ra được bảy tòa cứ điểm, giết chết tất cả thú vương, tiếc rằng lại không đủ sức diệt sạch tất cả hung thú...

- Nhưng ta tin rằng, chỉ cần chúng ta tiếp tục tiến bước về phía trước thì sớm muộn gì cũng có một ngày, hành tinh này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta!

Trần Vũ Đồng nói tới đây thì ánh mắt sáng rực lên.

Lồng ngực của Vương Bảo Nhạc phập phồng, đang định nói chuyện thì đột nhiên chú ý thấy một tòa cứ điểm ở bên dưới, cứ điểm này thành lập phía trên một sơn cốc, gai sắc hung tợn, tường thành bằng kim loại đen bóng, còn có những đại pháo linh bảo hình tròn được gắn bên trên các cây gai nhọn đang tản ra uy lực chấn nhiếp tâm thần kia.

Càng khỏi cần nói tới những chiến sĩ đông nghẹt ở bên trong cứ điểm và sát khí trên người họ!

- Đến rồi sap?

Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn qua nơi đó, Trần Vũ Đồng, Chu Bằng Hải và Tôn Phương đứng bên cạnh đều nhìn sang.

- Đây là một tòa cứ điểm nhỏ, đi thêm một đoạn nữa là đến cứ điểm thứ bảy mà chúng ta muốn tới!

Trần Vũ Đồng nhìn xong thì trầm giọng nói.

- Đây chỉ là cứ điểm nhỏ thôi á?

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, sau đó hắn nhanh chóng chú ý thấy đoạn đường tiếp theo cũng lục tịc xuất hiện thêm nhiều cứ điểm giống như thế, tuy bị gọi là cứ điểm nhỏ, nhưng quy mô của nó vẫn rất lớn, bình thường đều được xây trên một số sơn mạch, nối liền với cứ điểm chính, tạo thành một đường phong tỏa bất quy tắc!

Gần nửa nén nhang sau, khi Trần Vũ Đồng thông báo cho mọi người biết cứ điểm thứ bảy đang ở phía trước thì Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, một vách tường kim loại khổng lồ trên sơn mạch phía trước!

Lúc này lòng Vương Bảo Nhạc dậy sóng dữ dội, khó mà hình dung được, chỉ cảm thấy nó khổng lồ hơn những tòa cứ điểm nhỏ kia rấ nhiều, tựa như một cảnh cổng khổng lồ chống đỡ cả đất trời, bao trùm tất thảy!

Trong lúc tâm thần của hắn rung động dữ dội thì cũng nhìn thấy cột khói bất diệt bay thẳng lên trời cao, tóa thành một vòng tròn mây mù liên tục lan rộng bốc lên từ bên trong tường thành khổng lồ nọ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.