Con muỗi này thật sự quá lớn, có thể thấy rõ vô số cái lông dựng đứng sắc lẻm của nó, cánh vỗ tạo ra gió lốc cực mạnh khiến cây cối xung quanh lay mạnh. Vương Bảo Nhạc và những kẻ áo đen kia đều có cảm giác như gió mạnh ập vào mặt.
Nhất là cái vòi của con muỗi này càng khiến cho người ta nhìn mà giật mình hơn, nó vô cùng sắc bén, tựa như có thể dễ dàng đâm xuyên qua cả sắt đá. Lúc này nó bay tới khiến cho Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, đầu óc nổ vang, vô cùng kinh hãi.
Đám áo đen lẫn lão già kia cũng hệt như thế, cả đám đều nhịn không được mà run rẩy như thể kiến gặp phải voi vậy, cảm giác vi diệu khó mà hình dung này khiến cho tất cả như muốn phát điên vậy.
Thậm chí lúc này bọn chúng cũng không dám tiếp tục đuổi theo Vương Bảo Nhạc nữa, tất cả đứng đực ra đó không dám nhúc nhích.
Thật ra khí tức phát ra từ trên người của con muỗi này đáng sợ tới mức khó mà tả nỗi, thật chí ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng có một loại ảo giác dường như chỉ cần con muỗi này muốn thì chỉ cần phát ra khí tức thôi cũng đủ để trực tiếp giết chết tất cả những người ở đây!
Trong lúc mọi người đang rung động thì con muỗi này chậm rãi bay tới trên đầu bọn họ, nó cúi đầu xuống nhìn, trong mắt lại lộ ra vẻ khó chịu rất nhân tính hóa, giống như cảm thấy mớ khí cầu kia ồn ào quá, cánh vỗ nhẹ một cái, năm chiếc khí cầu lập tức nổ tung giống như bị gió lốc đánh trúng. Nháy mắt đã bị bắn văng ra xa thật xa như người ta ném một món đồ chơi cũ, vừa nổ mạnh vừa bị hất bay đi xa, chỉ có duy nhất một chiếc trong số đó phản ứng nhanh, vội vàng bỏ chạy nên mới thoát được.
Cảnh tượng này làm cho mọi người càng khó thở hơn, ai nấy đều run lẩy bẩy, con muỗi này cũng không bay đuổi theo mà chọn bay lên đậu trên một gốc đại thụ, đảo mắt nhìn qua mọi người, phàm là những ai bị nó nhìn qua đều thấy khó thở, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng thấy sởn da gà, cũng may là con muỗi này chỉ nhìn qua một lượt rồi thôi, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào lão già nọ.
Điều này khiến cho lão sợ run người, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và lo sợ, lão không biết vì sao con muỗi này lại nhìn chằm chằm mình như thế, trong lòng sợ hãi thầm hét.
- Đây là loại hung thú gì đây, chết tiệt, trong số thập đại hung thú do liên bang liệt kê ra không có muỗi mà!
Mọi người không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở mạnh, nhưng sau nửa ngày bọn họ thấy con muỗi vẫn không bay đi thì càng thêm hoảng sợ.
Vương Bảo Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, sau khi để ý thấy dường như con muỗi này khá là hứng thú với lão già kia xong thì trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn, thầm nghĩ tốt nhất là con muỗi này tiêu diệt lão già kia luôn cho rồi, lúc này hắn lại cẩn thận dịch một bước nhỏ về phía sau.
Trong lúc di chuyển, ánh mắt của hắn vẫn gắn chặt vào con muỗi này, nếu như nó phản ứng lại thì hắn sẽ lập tức dừng bước, nhưng mãi đến khi hắn đã lùi lại vài ba bước rồi mà con muỗi này cứ như thể không nhìn thấy gì vậy, chẳng thèm ngó đến hắn một cái, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc mừng rơn, hô hấp có phần gấp hơn, hắn nhanh chóng dịch chân.
Đám người áo đen xung quanh thấy Vương Bảo Nhạc làm thế thì cũng chần chừ một lúc, sau đó cũng căng thẳng nhẹ nhàng di chuyển tới gần Vương Bảo Nhạc, sau đó bọn chúng mừng rỡ phát hiện quả thật con muỗi này không thèm để ý tới bọn họ, nhưng dù là thế thì mọi người cũng không dám chạy nhanh, chỉ có thể lui từng bước nhỏ mà thôi...
Vậy nên nhìn từ xa thì tất cả mọi thứ ở nơi này giống như đang bị quay chậm lại vậy, Vương Bảo Nhạc và đám áo đen kia đều di chuyển thật chậm, cố gắng rời khỏi nơi này.
Trông thấy tất cả mọi người di chuyển đi, lão già kia cũng thấy nôn nóng bèn nhích nhẹ một cái định bước thử, nào ngờ trong nháy mắt khi lão cử động thì trong mắt của con muỗi kia lập tức phát ra một luồng hàn ý sắc bén tựa như đang cảnh cáo.
Ánh mắt cảnh cáo này lập tức khiến cho lão già suýt khóc rống lên, trong lòng thầm mắng.
“Tại sao lũ kia có thể đi mà ta lại không được chứ... Ta cũng có đắc tội với con muỗi này bao giờ đâu!”
Cảnh này bị Vương Bảo Nhạc và đám áo đen còn lại nhìn thấy, cả đám đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, tim của Vương Bảo Nhạc thì đập rộn lên, vô cùng cảm kích con muỗi này.
- Đây đúng là một con muỗi tốt!
Vương Bảo Nhạc vừa khen ngợi vừa bước nhanh hơn, động tác ngày càng nhanh, cuối cùng sau khi đi xa con muỗi chừng trăm trượng thì hắn xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Cùng lúc đó đám áo đen còn lại cũng rời đi tới một khoảng cách nhất định, thấy Vương Bảo Nhạc bỏ chạy thì bọn chúng đưa mặt nhìn nhau một cái, dù thủ lĩnh đang bị giam chân, nhưng nhiệm vụ của bọn chúng vẫn chưa hoàn thành, vậy nên dưới sự dẫn dắt của hai gã áo đen Bổ Mạch cảnh đỉnh phong, cả đám lập tức đuổi theo Vương Bảo Nhạc.
Nơi này nhanh chóng trở nên an tĩnh lại, chỉ còn lão già nọ là run rẩy đứng im tại chỗ, trong lòng thét gào liên hồi, thế nhưng con muỗi kia vẫn nhìn lão chằm chằm, ánh mắt ấy thật sự khiến cho lão cảm thấy tuyệt vọng.
Sau khi rời xa chỗ ấy, mặc dù uy áp đến từ con muỗi này đã biến mất, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì nguy cơ của hắn vẫn còn đó, lúc này Vương Bảo Nhạc vừa chạy nhanh vừa nghĩ cách. Trải qua hàng loạt sự kiện này xong thì chính hắn cũng không phát hiện ra dường như mình ngày càng quyết đoán hơn trong việc xử lý tình huống, ra tay cũng mạnh mẽ và vô tình hơn nhiều.
“Phải thay đổi kế hoạch một chút, năm chiếc khí cầu nay chỉ còn có một chiếc, mình phải tính toán kéo dài khoảng cách, nếu không thể nhanh chóng xử gọn đám ở sau lưng, một khi bị lão già kia đuổi theo thì gay to.
Mặc dù bản thân lão già kia cũng có phiền toái, nhưng cũng không thể dồn hết hy vọng vào con muỗi kia được, mặc dù không rõ vì sao nó chỉ nhìn chằm chằm lão già đó, nhưng dù sao thì nó vẫn luôn bất động không ra tay mà...”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, trong mắt nhanh chóng lộ ra vẻ kiên định.
- Cách duy nhất hiện nay chính là giết chết hết cả đám áo đen đó, thế thì mới có thể hóa giải được nguy cơ lần này!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn thanh phi kiếm màu tím ở trong tay, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Thân thể thoắt cái dừng lại rồi vòng ngược về phía lũ áo đen đang đuổi theo mình, sát khí đằng đằng.
Lúc này tuy rằng đám áo đen kia vẫn tản ra một khoảng để đuổi theo, nhưng khoảng cách không xa, có thể tiếp viện cho nhau. Kẻ dẫn đầu chính là hai tên cường giả Bổ Mạch đỉnh phong, tốc độ của hai tên đó là nhanh nhất, lúc này đang hộc tốc lao đến, đột nhiên phía xa lại truyền tới tiếng vang mạnh, bất chợt có một thân ảnh béo tròn mặc đạo bào học thủ lóe lên, chui vào trong bụi cỏ nhanh chóng chạy trốn.
- Ở chỗ đó!
Hai gã Bổ Mạch cảnh đỉnh phong lập tức đanh mặt lại tăng tốc chạy đuổi theo, bảy tám gã đằng sau bọn chúng cũng hùng hổ lao tới.
Trong lúc phần lớn những kẻ khác đang dốc sức đuổi theo thì ở cách đó không xa cũng có hai gã áo đen đang tăng tốc định chạy qua, nhưng trong nháy mắt này bụi cỏ bên cạnh bọn chúng lại trở nên vặn bẹo, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc phút chốc lao ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt khi hai gã áo đen kia biến sắc thì trực tiếp áp sát.
Không chờ bọn chúng kịp mở miệng la lên thì Vương Bảo Nhạc đã phất tay, một tia sáng tím lóe lên, tốc độ của thanh tiểu kiếm màu tím này vượt xa những thanh phi kiếm bình thường khác, nháy mắt đã trực tiếp cắm thẳng vào mi tâm của một kẻ, còn chính bản thân hắn lại dùng tốc độ nhanh nhất nhào vào trong ngực của một tên, thuận thế lên gối một cú ngay hạ bộ của hắn ta, mặc kệ tên áo đen kia phản kích, tay phải bịp kín miệng của hắn lại kéo người hắn ta dộng mạnh vào gốc đại thụ bên cạnh.
Ầm một tiếng, gã áo đen nọ trợn to hai mắt, giãy đành đạch tắt thở, còn áo đen khác thì cũng ngã phịch xuống, thanh tiểu kiếm màu tím cắm hơn phân nửa vào giữa mi tâm của hắn ta.
Tất cả mọi chuyện kể thì có vẻ lâu, nhưng thực tế đều xảy ra chỉ trong nháy mắt, Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, dù có đan dược bổ sung nhưng tinh lực của hắn cũng đã sắp đến cực hạn. Dù sao thì mỗi lần ra tay đều liên quan đến sống chết, phải tốc chiến tốc thẳng, đối với hắn mà nói thì áp lực quá lớn, tiêu hao cũng quá nhiều.
Lúc này Vương Bảo Nhạc không kịp suy tư gì nhiều, vội vàng rút thanh kiếm lại, sau đó móc thêm một con khôi lỗi ra từ trong vòng tay trữ vật, sau khi hạ chỉ lệnh thì một trước một sau chạy thoắt, phía trước mặt hắn vẫn còn bốn gã áo đen đang tìm quanh.
Hơn mười giây sau, hai gã cường giả Bổ Mạch đỉnh phong rốt cuộc đuổi theo thân ảnh mặc đạo bào học thủ, nhưng lại phát hiện đây chính là khôi lỗi, sở dĩ nó tròn vo như thế là vì bên trong được nhét khá nhiều quần áo cho căng lên, hai gã thấy thế thì lập tức biến sắc.
Cũng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng hét thê lương vang lên từ phía sau, cả đám đen mặt hầm hầm chạy qua thì chỉ thấy bốn cái xác và một con khôi lỗi đã bị hỏng.
- Mọi người cẩn thận, Vương Bảo Nhạc đang ở quanh chúng ta, hắn có pháp khí khôi lỗi, mọi người nhất định phải cẩn thận!
Sắc mặt của cả hai vô cùng khó coi, lập tức mở miệng hét to.
Trong nháy mắt khi bọn chúng quát lên thì lại có tiếng hét thảm vang lên.
- Hắn ở đây, hắn mặc quần áo của chúng ta...
Sau khi tiếng hét ngừng lại thì khu rừng lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng đám áo đen trong rừng lúc này đều vô cùng hoảng sợ, hô hấp dồn dập, cảnh giác nhìn quanh, sau đó nhanh chóng nhích tới gần nhau.
Khi bọn chúng đang cảnh giác thì Vương Bảo Nhạc đang gục ở trong một lùm cây ở cách đó không xa, ngực của hắn có một vết thương sâu tới xương, sau lưng cũng có hai đạo, máu tươi ướt đẫm quần áo. Lúc này hắn đau tới mức đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn cắn răng cố nhịn, miệng ngậm mấy viên đan dược cuối cùng, nhìn chằm chằm đám áo đen đang nhích tới gần nhau.
- Ta đã giết chín người, vẫn còn bảy người nữa... Bọn chúng sẽ không tản ra nữa, mình phải nghĩ cách mới được...
Vương Bảo Nhạc chậm rãi lùi lại phía sau, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, nhưng đúng lúc này phía xa đột nhiên lại có tiếng muỗi vo ve nhanh chóng đến gần, sau đó có một con muỗi khổng lồ nhanh chóng bay xẹt qua trên trời.
Màn này khiến cho đám áo đen còn lại đều giật mình ngẩng đầu nhìn lên, còn đồng tử của Vương Bảo Nhạc cũng co rụt lại.
- Con muỗi kia bay đi rồi sao? Không biết lão già kia còn sống không nữa, mình phải nghĩ cách khác thôi, không thể đánh cược được, phải nhân cơ hội này liều mạng mà thôi!