Tam Thốn Nhân Gian

Chương 117: Chương 117: Giả sao?




Trước đó Vương Bảo Nhạc vốn định làm hoa, nhưng đám người này lại muốn đánh ngất hắn rồi lột sạch, muốn phô bày thân thể mi nhon của mình trước mặt bao người, gì cũng nhịn được chứ nhục là không, hắn há có thể bỏ qua được.

Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng giận, vậy nên thân thể thoắt cái đã đuổi theo, sau đó có từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, ngoại trừ có hai kẻ xuất hiện ánh sáng từ lực nên may mắn chạy thoát ra thì đám còn lại đều bị đánh ngất đi, bởi vì cần một số khôi lỗi đi kèm, cho nên có người thì bị Vương Bảo Nhạc dùng dây trói lại.

Sau khi xong xuôi thì Vương Bảo Nhạc phủi quần áo, nhìn đám người bị khôi lỗi ôm cứng ngắc kia bị ánh sáng từ lực nhấc bay lên thì hắn lấy làm đắc ý vô cùng.

- Mình tốt bụng quá đi mất, bọn họ đều hôn mê cả rồi, mình đây là tốt bụng để khôi lỗi hộ tống bọn họ đi thôi.

Vương Bảo Nhạc hí hửng dọn sạch chiến lợi phẩm của đám người đó, ném hết vào trong thùng nước của mình, số lượng quá nhiều nên khó mà chứa hết, nhưng hắn có cách, triệu hồi số khôi lỗi còn sót lại ra, lấy dây cột hết lên người đám khôi lỗi đó, lúc này hắn mới thấy thỏa mãn.

- Lạ nhỉ? Sao mình còn chưa bị bài kích vậy ta?

Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên cảm thụ thử tu vi của mình, chợt phát hiện cảm giác bị bài xích còn chưa đến, vậy nên hắn ngẫm nghĩ một lát, không khỏi nhìn về phía tế đàn kia.

- Hay là qua đó xem thử nhỉ?

Vương Bảo Nhạc nhìn thanh trường thương trên tế đàn đó, ánh mắt sáng rực, tuy rằng lý trí hắn nói cho mình biết nơi này rất nguy hiểm, không phải dạng tu vi như hắn có thể làm gì được, nhưng hắn vẫn thầm nghĩ biết đâu số mình hên thì sao, vậy nên hắn bước lên đứng trước mặt cái khe trận pháp đó.

Cúi đầu nhìn xuống cái khe rộng hơn nửa trượng nọ, Vương Bảo Nhạc không dám tới quá gần, chỉ đứng ở đó giơ tay phải lên, ánh mắt lóe lên vẻ chờ mong, mầm mống thôn phệ trong cơ thể lập tức bộc phát, lực hút cực mạnh lan về phía thanh trường thương màu xanh ở giữa tế đàn đó, chợt hút thử một cái!

Hắn vừa hút thử thì có không ít đất đá ở trong trận pháp, thậm chí cả phù văn trên trận pháp cũng lóe lên vài cái, nhưng thanh trường thương màu lam ở trên cao kia và bốn thân ảnh lơ lửng xung quanh nó vẫn không nhúc nhích.

Vương Bảo Nhạc thấy tuy có hiệu quả, nhưng dường như không thể làm thanh trường thương kia rung chuyển mảy may nên có phần không cam lòng, vậy nên hắn mở to hai mắt, hét lớn một tiếng, mầm mống thôn phệ trong cơ thể bộc phát toàn diện, một tiếng nổ mạnh vang lên khiến lực hút tăng mạnh. Bên trong trận pháp kia lập tức như có cuồng phong quét ngang, vô số đất đá bị hút tới, bốn thân ảnh khoanh chân lơ lửng trên các góc của tế đàn rốt cuộc cũng lắc một cái, nhích về phía Vương Bảo Nhạc một chút.

Nhưng... Cho dù Vương Bảo Nhạc nghẹn đỏ cả mặt, nhưng thanh trường thương kia vẫn lơ lửng ở chỗ cũ không hề động đậy.

- Đậu xanh!

Vương Bảo Nhạc nổi đóa, đanh định lướt qua cái rãnh đó để đến gần hút thử, nhưng hắn lại dừng bước, nhìn cái rãnh trước mặt một lúc rồi lấy một con khôi lỗi ra, điều khiển nó đi tới, sau đó muốn nhảy lên bay qua khe rãnh.

Nhưng đúng lúc này, có một đạo ánh sáng chói lóa bộc phát ra, tạo thành một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, trực tiếp tấn công khôi lỗi.

Khôi lỗi đó nháy mắt đã bị hủy diệt, biến mất không còn sót lại chút gì, cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật thót tim, hít sâu một hơi.

- Nguy hiểm như vậy sao!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run rẩy, sau một hồi lâu thì ánh mắt của hắn mới lóe lên, nếu bỏ đi thì không cam tâm, vậy nên hắn nghĩ ngợi một lúc, sau khi nhìn quanh để xác định nơi này không có ai thì hắn mới khoanh chân ngồi xuống chờ đợi.

Thời gian trôi qua, một nén hương sau, quanh người Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng xuất hiện ánh sáng từ trường, ngay khi lực đẩy kia xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc không chút chần chừ, lập tức lấy chiếc mặt nạ thần bí nọ ra!

- Liều một phen mới được!

Mặt nạ thần bí vừa xuất hiện thì lớp sương mờ phủ kín xung quanh lập tức phát ra tiếng nổ, ào ào trỗi dậy như vô số con sóng dữ, tiếng nổ mạnh vang lên ầm trời!

Khi mặt nạ xuất hiện, sương mờ xung quanh lập tức quay cuồng, khi thì nổ mạnh, lúc lại lõm xuống, tựa như bên trong có một con mãnh thú nào đó đang giãy dụa gào rú.

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển từng hồi, vì mặt đất rung chuyển dữ dội nên những khe rãnh trận pháp kia cũng xuất hiện vết nứt, có đất đá văng ra, tựa như mặt đất sắp sửa sụp đổ.

- Biến hóa lớn như vậy sao?!!

Thân thể Vương Bảo Nhạc lảo đảo, hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch, lập tức lùi lại. Mục đích của hắn khi lấy mặt nạ ra chính là để xem liệu có thể khiến nơi này có biến hóa gì không, để còn tìm cơ hội. Nhưng biến hóa hiện tại quỷ dị quá mức, trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần hối hận, nhưng vừa nghĩ tới thanh trường thương kia thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, cũng quyết đoán hơn hẳn.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, huống hồ gì nếu có nguy hiểm thì mình cứ lập tức từ bỏ không chống cự nữa, mượn ánh sáng từ lực này để thoát ra!

Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lập tức lấy ra hơn bốn mươi khôi lỗi còn lại, điều khiển chúng nó tiếp tục phóng tới chỗ khe rãnh trận pháp kia.

Lần này khẽ rãnh vẫn xuất hiện ánh sáng, nhưng xung quanh rung chuyển, sương mờ sung quanh quay cuồng khiến cho ánh sáng lệch quỹ tích, tuy phần lớn chỗ khôi lỗi kia vẫn bị tiêu diệt, nhưng vẫn có hai cỗ thành công xuyên qua màn sáng đó, chui vào bên trong trận pháp.

Gần như ngay khi chúng nó xuyên qua thì Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên lao tới, linh lực tản ra gia tăng tốc độ, toàn thân bám sát hai con khôi lỗi an toàn kia, lướt qua trận pháp nhảy vào bên trong.

Sau khi hạ xuống, tim Vương Bảo Nhạc đập thình thịch, trong mắt còn mang theo vẻ kích động.

- Vào được rồi!

Vương Bảo Nhạc hưng phấn, hai mắt sáng rực nhìn về phía tế đàn ở trước mặt, mầm mống thôn phệ trong cơ thể lại bộc phát thêm lần nữa. Lực hút cực mạnh phóng ra, lần này, phạm vi di chuyển của bốn cỗ thi thể kia lại lớn hơn một chút, chỉ là thanh trường thương nọ vẫn cứ bất động tại chỗ!

Vương Bảo Nhạc nhíu mày, sau khi tính toán khoảng cách xong thì hắn cắn răng, chuẩn bị đến gần thêm chút nữa rồi lại dùng. vậy nên hắn điều khiển hai con khôi lỗi ở trước mặt, khiến chúng đi trước dò đường.

Sau khi xác định an toàn thì chính hắn sẽ nối gót theo ngay phía sau. Hắn và khôi lỗi nhanh chóng đến gần tế đàn, sau đó hắn để ý thấy trên bậc thang của tế đàn có rất nhiều phù văn lóe lên, Vương Bảo Nhạc không dám tới gần nữa, thế là hắn khống chế một con khôi lỗi nhảy lên bên trên, theo ánh sáng trên tế đàn lóe lên một cái, khôi lỗi của hắn lập tức biến thành tro bụi, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc căng thẳng.

- Không thể đi tới được nữa.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Vương Bảo Nhạc điều khiển khôi lỗi cuối cùng nhảy lên, hắn nhìn chằm chằm, trông thấy con khôi lỗi này cũng bị hủy diệt khi nhảy lên cao chừng năm trượng.

Sắc mặt Vương Bảo Nhạc trầm xuống, cảm giác được ánh sáng từ lực và lực kéo trên người mình dần mạnh hơn, hắn biết thời gian của mình không còn bao nhiêu, hắn nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn thanh trường thương màu lam trên nóc tế đàn kia.

Thân thể dần tích lực, vài giây sau, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, giẫm thật mạnh xuống đất, thân thể đột nhiên bắn lên, ngay khi gần lên đến năm trượng thì hắn lấy phi kiếm ra điều khiển ở dưới chân.

Cổ Võ thì không thể nào đứng ở trên không trung được, nhưng tu sĩ Chân Tức, nhờ vào pháp khí vẫn có thể làm được một lúc. Hiện giờ Vương Bảo Nhạc chính là như thế, hắn đạp trên phi kiếm, ngay khi dừng lại thì mầm mống thôn phệ bộc phát toàn diện, hút mạnh thanh trường thương màu xanh nọ.

- Tới đây cho ta!

Trong tiếng nổ mạnh vang lên, bốn cỗ thi thể bị lực hút tác động, trực tiếp bị kéo về phía Vương Bảo Nhạc, còn thanh trường thương kia rốt cuộc cũng động, nhưng không phải bị hút về phía Vương Bảo Nhạc mà là trở nên vặn vẹo, thậm chí dần biến thành mờ ảo, xuất hiện dấu hiệu trong suốt như sắp tan biến!

- Gì thế này??

Vương Bảo Nhạc ngẩn người, sau đó thanh trường thương trở nên trong suốt, cuối cùng nhanh chóng tiêu tán ngay trước mặt hắn...

Tựa như thanh trường thương này chỉ là một hình chiếu hư ảo, rung chuyển trước lực hút của Vương Bảo Nhạc, sau đó im lặng tiêu tan.

- Là giả sao?

Vương Bảo Nhạc xoa xoa mắt, sau khi nhìn thật kỹ thì hắn cũng há hốc mồm.

- Đậu xanh!! Ông đây liều mạng thế này mà nó lại là giả á? Để cây thương giả ở đây thế này không phải lừa người à, các ngươi sẽ bị báo ứng!!!!

Vương Bảo Nhạc lập tức bi phẫn mắng chửi, thân thể cũng rơi xuống từ trên không.

Nhưng ngay khi hắn rơi xuống thì chỗ trường thương biến mất rốt cuộc lại có một hạt châu màu lam, nó đột nhiên bay thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc!

Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, sau khi túm lấy nó thì thân thể bị lực trùng kích đến từ hạt châu nọ làm cho lùi lại, ánh sáng từ lực bên ngoài cũng kéo thân thể hắn nhanh chóng bay ngược ra sau.

- Hạt châu cũng được!

Vương Bảo Nhạc kinh hỉ, thấy mình bị ánh sáng kéo đi, hắn nhanh chóng phóng mầm mống thôn phệ ra hút lấy bốn cỗ thi thể kia tới, cùng bay ngược ra sau cùng mình.

- Thu hoạch cũng được đấy chứ!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc hô cùng hưng phấn, thân thể bị kéo đến khoảng không chỗ khe rãnh trận pháp, không rõ là do hạt châu đó hay nhờ thi thể này mà khi hắn đang thấp thỏm lo âu thì thân thể lại trực tiếp xuyên thẳng qua.

Vương Bảo Nhạc thở phào nhẹ nhõm, lực hút lại tản ra, hút cái thùng nước lớn và đám khôi lỗi chứa đầy chiến lợi phẩm theo.

Nhưng đúng lúc này lại có dị tượng xuất hiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.