Tam Thốn Nhân Gian

Chương 56: Chương 56: Nay Đã Khác Xưa




Một năm đạo viện Phiêu Miễu chỉ được nghỉ có một lần.

Mỗi khi kỳ nghỉ này đến thì mặc dù không phải tất cả học sinh ở đảo Hạ Viện đều đi, nhưng gần như toàn bộ cũng sẽ về nhà hoặc ra ngoài du lịch trong vòng hai tháng này.

Trong đó nam sinh phần lớn là đi du lịch hoặc là hợp tác với một số tập đoàn của liên bang làm việc tùy theo nhu cầu, còn những học sinh mới đã rời nhà một năm thì lựa chọn đầu tiên của họ khi được nghỉ chính là về nhà.

Nay là bắt đầu kỳ nghỉ, khi Vương Bảo Nhạc rời khỏi động Linh Lô đi ở trên đỉnh Pháp Binh thì thấy từng tốp học sinh vác túi lớn túi nhỏ đứng cười nói với nhau, trên mặt mang theo vẻ bịn rịn sắp chia xa, bước lên khí cầu quay về nhà.

Cũng giống như khi học sinh mới tới đây báo danh, bởi vì khu vực dã ngoại của liên bang có rất nhiều nguy hiểm tồn tại, cho nên mỗi lần tới kỳ nghỉ thì đạo viện đều chịu gánh phần công tác đưa đón học sinh, đưa các học sinh sắp sửa về nhà đến thành trì đã được chỉ định.

- Học thủ, khai giảng gặp lại nhé.

- Học thủ, bọn ta đi trước đây.

Trước khi đi, phàm là những học sinh nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì đều nhiệt tình chào hỏi, dường như nỗi kính sợ đối với học thủ bình thường cũng vì ngày nghỉ này mà giảm đi không ít.

Vương Bảo Nhạc cười lớn, mỉm cười gật đầu với từng người một, trong lòng cũng bị ảnh hưởng lây bởi cảm xúc bịn rịn xen lẫn khấp khởi lúc chia ly này, dường như chẳng lưu luyến gì nhiều với đạo viện mà mình đã ở một năm này, trong lòng lại càng nhung nhớ cha mẹ ở thành Phượng Hoàng hơn.

Lúc này nôn nóng quay về nên bước chân của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh hơn, sau khi quay về động phủ chuẩn bị hành trang xong thì hắn ném hết vào trong vòng tay trữ vật, lại đi mua thêm một đống nước băng linh.

- Nước băng linh này chính là đặc sản của đạo viện, mùi vị ở chỗ khác không giống thế này, mua nhiều một chút về cho cha mẹ uống thử.

Sau đó hắn lại liên hệ với Trịnh Lương, tốn không ít linh thạch mua một số đan dược cao cấp thích hợp cho người thường dùng, sau khi sửa soạn xong hết thì Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi động phủ, hắn hít sâu một hơi phong kín trận pháp ở cửa chính của động phủ, lúc quay người lại thì ánh mắt bắn ra ánh sáng rạng ngời.

- Về nhà thôi!

Hắn cười lớn chạy xuống núi, lúc này dường như chính hắn cũng quên mất mình là học thủ, tựa như quay lại một năm trước, hắn chạy thẳng xuống núi đến bên sân khí cầu khổng lồ bên hồ Thanh Mộc.

Nơi này cũng không khác gì lúc khai giảng, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, các học sinh đều chào tạm biệt nhau, sau đó đi lên những khí cầu khác nhau, khi Vương Bảo Nhạc đi tới chen giữa đám người thì chợt nghe tiếng gọi lớn ở cách đó không xa.

- Học thủ, bên này nè, bên này nè!

Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Liễu Đạo Bân đang đứng trước một cái phi thuyền cách đó không xa ngoắc hắn.

Ở bên cạnh Liễu Đạo Bân có khá nhiều gương mặt quen thuộc, đều là các bạn học đến từ thành Phượng Hoàng, trong đó có Đỗ Mẫn và cô em bánh bao đã đến đây từ lâu, lúc này thấy Vương Bảo Nhạc đến thì Đỗ Mẫn hừ một tiếng, cô em bánh bao thì cười tươi.

Trần Tử Hằng cũng đứng một bên, sắc mặt của hắn vốn đang bình thường, nhưng khi thấy Vương Bảo Nhạc đến thì có phần ngượng ngùng, rõ ràng là nhớ tới những tổn thương Vương Bảo Nhạc đã gây ra cho hệ Chiến Võ cũng như những thành tích mà đối phương đã tạo nên suốt một năm qua ở hệ Pháp Binh.

Thấy đám người Liễu Đạo Bân đứng đó thì Vương Bảo Nhạc vội vàng chen tới, thân phận học thủ hôm nay cũng không có tác dụng gì nhiều, thật sự là ở đây có quá nhiều người, khó khăn lắm Vương Bảo Nhạc mới chen tới được. Sau khi leo lên khí cầu thì hắn giơ tay lên lau mồ hôi, đang định lấy nước băng linh ra uống thì Liễu Đạo Bân ngồi bên cạnh đã đưa một bình qua.

- Học thủ, ta đã chuẩn bị cho ngài rồi, quà cho cha mẹ ta cũng mua đủ rồi đây.

Liễu Đạo Bân cười nói.

Vương Bảo Nhạc nhìn Liễu Đạo Bân, càng lúc càng thấy đối phương giỏi việc quá thể, cười lớn vỗ vai của Liễu Đạo Bân xong thì cầm lấy bình nước băng linh ngửa đầu dốc.

Đỗ Mẫn thấy thế thì quay đầu đi hừ thêm một tiếng, rõ ràng cô không ưa bộ dạng thế này của Vương Bảo Nhạc.

Uống nước băng linh xong thì Vương Bảo Nhạc lại nhìn đám người ở bên ngoài khí cầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đỉnh Pháp Binh ở phía xa, cảm giác nhung nhớ thành Phượng Hoàng da diết lại càng rõ ràng hơn, nhưng trong lòng hắn vẫn còn một nỗi nghi hoặc khiến hắn mãi luôn băn khoăn, ấy chính là rốt cuộc cha mình có được nửa cái mặt nạ thần bí đó từ chỗ nào, liệu một nửa còn lại có tồn tại hay không.

Trước đây hắn đã nghĩ về việc này rất lâu, biết rõ chiếc mặt nạ này chắc chắn vô cùng bất phàm, một khi bị kẻ khác biết thì e rằng sẽ đưa tới phiền phức cho gia đình mình, cho nên hắn mới cố nhịn xuống không truyền âm hỏi, định lần này về nhà rồi sẽ hỏi bóng hỏi gió để tìm hiểu thực hư.

Khí cầu nhanh chóng chuyển động, vô số chiếc khí cầu lần lượt bay lên không trung, tiến vào giữa màn mây mù lượn lờ trên trời, nối đuôi nhau rời khỏi đây.

Lúc này vầng kiếm dương trên cao như đang nhìn khắp nhân gian, dõi mắt nhìn theo từng chiếc khí cầu bắt đầu bay đi xa...

Vầng sáng khiếm khuyết của mặt trời cùng với linh uy phát ra từ thanh cổ kiếm bằng đồng xanh kia dường như cũng đã khác xưa.

Năm nay là năm thứ 38 của kỷ nguyên linh mẫn.

Vài ngày sau, chiếc khí cầu bay về phía thành Phượng Hoàng rốt cuộc cũng bay ra khỏi khu vực mây mù, lướt nhanh giữa trời xanh.

Đưa mắt nhìn qua thì bầu trời xanh ngắt mênh mông kia như làm nổi bật cả vùng đất hoang dã mbên ngoài, chỉ là thi thoảng sẽ xuất hiện một số con phi điểu khổng lồ bay lượn trên trời cao.

Chúng nó lâu lâu lại cất tiếng hót vang lanh lảnh, khiến cho đám phi điểu này nhìn từ xa giống như mang theo một phần mỹ cảm khác hẳn, nhưng khi tới gần thì nhất định có thể thấy rõ đôi mắt khát máu xen lẫn hung tàn của nó, cùng với vuốt sắc cùng với hàm răng bén nhọn của chúng.

Nơi này chính là hoang dã của liên bang, nguy cơ đầy rẫy, mặc dù mãnh thú không có con nào chỉ huy cầm đầu như trong trận chiến năm xưa nữa nên trở nên phân tán, nhưng dù cho mãnh thú có đi lại một mình chăng nữa thì nó vẫn là uy hiếp cực lớn đối với con người.

Cũng bởi vì linh khí xuất hiện cho nên thứ bị thay đổi trực tiếp nhất, cũng như nhiều nhất chính là vô số dã thú và thực vật.

Bất quá đối với các thành trì của liên bang mà nói thì dù sao trận chiến năm đó cũng là nhân loại chiến thắng, cho nên bình thường cũng đủ để ứng phó với những đợt dã thú tấn công rải rác, thậm chí vì hiện nay Cổ Võ và tu hành được dề cao mà trong liên bang hôm nay đã bắt đầu tiến hành săn bắn mãnh thú rồi.

Cơ cấu như đạo viện Phiêu Miễu cũng coi như một quái vật khổng lồ ở liên vang, trên khí cầu hộ tống học sinh đi và về cũng được sắp xếp không ít linh bảo có uy lực cực lớn, lại có cả cường giả đi theo, cho nên mức độ nguy hiểm của chuyến hành trình lần này cũng giảm bớt rất nhiều.

Trên chiếc thuyền quay về thành Phượng Hoàng lúc này, rất nhiều học sinh đều vô cùng hưng phấn, dù sao thì cũng là chuyến đi dài thứ hai của bọn họ, qua một năm tiếp xúc làm quen với nhau thì họ đã thân thiết hơn lúc mới nhập học nhiều, cho nên chuyện trò với nhau cũng nhiều hơn, mà sự vi diệu giữa nam và nữ cũng được sinh sôi trong chuyến đi này.

Thậm chí đã có không ít người có đôi có cặp rồi, õng à õng ẹo xà nẹo với nhau trên phi thuyền, khiến cho rất nhiều người ế chỏng gọng phải hâm mộ không thôi, ai cũng thầm rủa tú ân ái sẽ bị trời đánh.

Vương Bảo Nhạc cũng không ngoại lệ, lcú này hán ngồi trên khoang phi thuyền, lắc đầu nói năng ra vẻ cảm thán.

- Học sinh chúng ta phải đứng ngay, nói thẳng, đi đúng, chắc bọn họ đều quên béng lời chưởng viện đã dạy mất rồi, suốt ngày cứ xà nẹo xà nẹo như thế thì còn ra thể thống gì.

Chỗ này có khá nhiều học sinh, mấy người Liễu Đạo Bân cũng nghe thấy lời Vương Bảo Nhạc nói, Đỗ Mẫn hứ một cái rồi thôi, cô em bánh bao thì che miệng cười khẽ, Trần Tử Hằng thì chỉ nhướng mày im lặng, không thèm ngó tới hắn.

- Học thủ nói có lý lắm.

Chỉ có Liễu Đạo Bân là đứng vỗ tay, trên mặt mang theo vẻ thụ giáo, không thèm quan tâm tới ánh mắt của đám người xung quanh, hắn vẫn luôn nghe theo lời dạy bảo của cha hắn, ấy chính là chỉ cần là lời sếp nói thì nhất định là chuẩn không cần chỉnh!

Còn những bạn học khác cũng có không ít người là đốc tra của hệ Pháp Binh, thế nên lúc này cũng lục tục gật đầu hưởng ứng.

Thấy dù rời khỏi đạo viện những vẫn có nhiều người ủng hộ mình như thế, trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy sướng rơn, lúc này nổi hứng nhìn quanh với vẻ vui mừng lẫn cảm khái.

- Chúng ta đều trưởng thành hơn nhiều rồi, ta vẫn còn nhớ rõ, khi đó lúc chúng ta đến đạo viện thì ta vẫn còn là một thiếu niên trẻ trung đẹp trai, dáng người mi nhon, mày kiếm mắt sáng, còn các ngươi ai nấy cũng đều còn nhỏ dại, hồn nhiên ngây thơ không chút tì vết, nhưng nay năm tháng không tha cho ai, mới đó thôi mà chúng ta đã khác xưa quá nhiều, các ngươi nói có đúng hay không.

Vương Bảo Nhạc chắp tay sau lưng, trên mặt lộ rõ vẻ hồi tưởng lại quá khứ, cứ như đang nhớ lại chuyện xưa xửa xừa xưa rồi.

Chỉ là từ khi mọi người vào đạo viện đến nay chỉ mới có một năm thôi, cho nên bộ dạng này của Vương Bảo Nhạc lập tức khiến mọi người đưa mặt nhìn nhau, ngay cả Liễu Đạo Bân cũng khựng lại, đầu óc nhanh chóng suy xét xem nên hùa theo lời của Vương Bảo Nhạc kiểu gì, hắn cảm thấy nếu mà đồng ý thì giống như nói Vương Bảo Nhạc đã già rồi, còn nếu không đồng ý thì hình như lại không đúng với lời vàng cha hắn đã dạy.

“Đúng là nan đề mà!”

Cuối cùng Liễu Đạo Bân hít sâu một hơi, cảm thấy rối rắm vô cùng.

Cô nàng bánh bao kia thật sự không nhịn được nữa cho nên cười đau cả bụng, Trần Tử Hằng thì vờ như không nghe thấy, nhưng Đỗ Mẫn nhịn lâu quá nay rốt cuộc cũng bùng nổ.

- Ông Vương này năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi thế?

Đỗ Mẫn cười lạnh nói.

- Chúng ta đều khác xưa rồi Mẫn Nhi à, cưng xem đi, ngực của cưng cũng to hơn rồi kìa.

Nghe Đỗ Mẫn châm chọc, Vương Bảo Nhạc thản nhiên nhìn thoáng qua, thần sắc lại càng thổn thức hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.