Tam Thốn Nhân Gian

Chương 134: Chương 134: Nó rất yếu ớt




Vương Bảo Nhạc cảm khái đặt Thúy Ngưng Kiếm xuống, bắt đầu luyện chế món pháp khí hoàn mỹ thứ hai. Trong quá trình luyện chế này, hắn cũng không hề ngừng việc tu luyện Vân Vụ Phiêu Miểu Công, mỗi ngày đều đả tọa thổ nạp, vừa làm linh khí dày hơn, cũng coi như giải lao.

Mỗi khi vận hành được một chu thiên thì đều khiến cho tình thần của hắn khôi phục được không ít, cũng cảm giác được linh ti trong cơ thể đang ngày càng lớn mạnh hơn, nhất là khi cần luyện chế linh thạch để dùng, theo mầm mống thôn phệ vận chuyển, số lượng linh khí mà hắn hấp thu cũng nhiều hơn, quanh người ẩn hiện mây mù, giống như một thân ảnh phiêu miểu, lại vì có linh thạch toàn phần cho nên tốc độ tu luyện của Vương Bảo Nhạc đã vượt xa những kẻ khác.

Hắn hiểu rõ ràng, tu vi và luyện chế pháp bảo đều là những chuyện không thể xem nhẹ hay lơ là, nhất là trong Vạn Vật Hóa Binh Quyết cũng có nhắc nhở rõ ràng, theo phẩm cấp pháp bảo luyện chế càng cao thì cần có tu vi chèo chống nhiều hơn, pháp khí ở liên bang này có chín cấp, cấp một và hai là pháp khí, cấp ba là linh bảo, đến cấp bảy thì gọi là pháp binh, néu như vượt xa cấp chín thì chính là thần binh!

Điều này cũng có yêu cầu cực cao đối với tu vi của Pháp Binh sư!

Nhớ tới Vật Hóa Binh Quyết, trong đầu Vương Bảo Nhạc không khỏi xuất hiện một câu trong khúc dạo đầu của nó.

“Binh tu lứa ta, xem vạn vật như linh thạch, khắc vô tận hồi văn, ngưng tụ thành... Linh bôi vô tận!”

“Xem pháp tắc thành tài liệu, lấy tinh không làm hỏa lò, luyện thần binh chém tiên!”

Nghĩ đến câu này, trong lòng Vương Bảo Nhạc lập tức chấn động, thầm nghĩ không biết đến khi nào mình mới có thể luyện đến cảnh giới lấy vạn vật trong thiên địa làm vũ khí đây.

- Đến lúc đó, mình có thể luyện chế ra được thần binh, thế thì chuyện trở thành tổng thống liên bang chỉ là chuyện vặt thôi sao, ai dám nói không chứ?

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì trong lòng tràn ngập mong chờ.

Trong sự mong mỏi này, thời gian lại thoi đưa nhanh chóng, pháp khí cấp một hoàn mỹ do Vương Bảo Nhạc luyện chế thành cũng ngày càng nhiều hơn. Lại qua nửa tháng, trong vòng nửa tháng này Vương Bảo Nhạc gần như bế quan, liên tục luyện ché ra pháp khí cấp một hoàn mỹ, theo từng món pháp khí được luyện chế ra, khoảng cách trở thành binh đồ đã không còn xa nữa.

Đối với những học sinh vừa mới thi vào đảo Thượng Viện khác thì đây không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì đây chỉ là thời gian nhanh hay chậm mà thôi, đồng thời, trong nửa tháng này đảo Thượng Viện cũng nghênh đón nhóm học sinh mới thứ hai.

Nhóm học sinh lần này là những học sinh cũ lần trước không vào quê hương linh tức, cùng với một số người đã thất bại ở trong lần quê hương linh tức đó, bọnhọ thông qua bí cảnh của đạo viện để đột phá Cổ Võ, đậu vào Thượng Viện.

Bọn họ đến khiến cho đảo Thượng Viện náo nhiệt hơn trước một chút, cùng lúc đó, khí cầu mà Pháp Binh các thưởng cho người có linh căn tám tấc là Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng đã làm xong, tu sĩ áo lam ở phòng công vụ tự mình đưa đến cho Vương Bảo Nhạc.

Hắn là một trong số những người khá để ý đến tranh đấu của Vương Bảo Nhạc và ltt, thông qua tranh đấu của hai người bọn họ, tu sĩ áo lam này nhìn ra được Vương Bảo Nhạc không hề tầm thường, lại tìm hiểu thêm vài chuyện động trời của Vương Bảo Nhạc ở đảo Hạ Viện, khiến cho tu sĩ áo lam nọ sinh lòng muốn kết giao.

Đối với chuyện như kết giao bằng hữu thì Vương Bảo Nhạc vẫn khá thích, cho dù hắn đang luyện chế pháp khí thì sau khi thấy tu sĩ áo lam nọ đến cửa vẫn không hề bực bội vì biọ cắt ngang quá trình luyện khí, thậm chí hắn còn nhiệt tình chào đón, sau khi hàn huyên một phen và tiễn bước tu sĩ áo lam nọ, Vương Bảo Nhạc nhìn chiếc khí cầu nhỏ đang đặt ở trước cửa động phủ, trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.

- Khí cầu!!

Vương Bảo Nhạc bước lên sờ vài cái, chiếc khí cầu này không lớn lắm, không có cánh, tổng thế ước chừng ba trượng, hình bầu dục, toàn thân xanh biết, chính giữa hơi lõm vào, hình như có sức mạnh kỳ dị nào đó đang lưu chuyển ở bên trong.

Bởi vì có màng phòng hộ, cho nên lúc phi hành ở khoảng cách gần thì dù là ngồi hay đứng đều vô cùng thuận tiện, nếu bay đường dài thì thậm chí còn có thể nằm ở trong đó, ở phần điều khiển cũng có nhiều hình thức, có thể nhập vị trí vào rồi để nó tự động bay đi, cũng có thể dùng linh lực toàn thân dung nhập vào trong rồi tự lái.

- Tiếc là không có cho thêm hình thức tấn công... Nhưng ta có thể gắn thêm vài loại pháp khí lên nó, nếu vậy thì coi như cũng được vũ trang rồi!

Vương Bảo Nhạc đi quanh khí cầu vài vòng, càng nhìn lại càng thấy thích, đây có thể xem là khí cầu đầu tiên thuộc về riêng hắn, bởi vì khí cầu này vốn là một loại pháp bảo, cho nên đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì việc điều khiển nó cũng không có gì khó.

Sau khi nghiên cứu sơ qua xong thì Vương Bảo Nhạc khó nén vui mừng, nên nhảy tót lên khí cầu ngồi, linh lực trong cơ thể đột nhiên tản ra, sau khi dung nhập vào trong khí cầu nó lập tức lắc nhẹ một cái rồi từ từ bay lên không.

Vương Bảo Nhạc lại càng hưng phấn hơn, linh lực được điều chỉnh theo tâm niệm, khí cầu đang ở giữa không trung lập tức bay thẳng về phía trước.

Vương Bảo Nhạc hân hoan hét lớn một tiếng, điều khiển nó liên tục bay tới bay lui ở trên đảo Thượng Viện, ban đầu còn lóng ngóng tay chân, sau thì dần trở nên linh động hơn, nhất là xung quanh còn có vài học sinh khác cũng điều khiển khí cầu bay qua bay lại, sau khi quan sát một lúc thì Vương Bảo Nhạc cũng không ngồi nữa mà đứng thẳng lên đón gió lành như những người khác.

- Đây mới đúng là thứ tu sĩ nên có, đạp không mà đi, giữa trời đất không có nơi nào là không thể đến được!

Vương Bảo Nhạc cười lớn, không khỏi nhớ tới phần giới thiệu trong Vân Vụ Phiêu Miểu công có nói, nếu đến được tầng năm Chân Tức thì có thể ngự kiếm phi hành trong thời gian ngắn.

Tới lúc đó, khí cầu phần lớn chỉ có tác dụng dùng vào những chuyến đi đường dài, cho dù gặp phải nguy hiểm ở giữa không trung thì cũng có thể ngự kiếm bay đi, nghênh chiến với kẻ địch.

- Mình phải cố gắng lên mới được, tranh thủ nhanh chóng đạt tới Chân Tức đỉnh phong!

Cảm giác tự mình điều khiển bay tới bay lui trên trời cao thế này khiến cho lòng Vương Bảo Nhạc bừng bừng hưng phấn, cũng tràn ngập kỳ vong vào tương lai của mình, tốc độ điều khiển khí cầu cũng ngày càng nhanh hơn.

Từng cơn gió mạnh vốn lý ra phải ập vào mặt, nay vì có màng phòng hộ cho nên bị ngăn lại ở bên ngoài, khiến cho Vương Bảo Nhạc không hề có cảm giác bị gió táp vào mặt. Thiết kế của khí cầu cũng đã giảm bớt sức gió đập đến mức thấp nhất, lúc này Vương Bảo Nhạc cười to, tâm trạng lẫn thể xác đều tràn ngập nỗi sung sướng và hoan hỉ, chiếc khí cầu này lướt vào trên tầng may, ngao du tận trời cao.

Ở nơi này thì đã không còn thấy bóng dáng khí cầu của những người khác nữa.

Tất cả mọi thứ ở bên dưới đều thu nhỏ lại rất nhiều, dõi mắt nhìn xuống thì tầng mây xung quanh vô tận như biển khơi, ngẩng đầu lên thì có vầng kiếm dương nóng rực trên trời cao, thanh cổ kiếm đồng xanh kia thốt nhiên vô cùng kinh tâm.

- Kiếm dương à, mặt trời vốn to hơn Trái Đất rất nhiều, cho nên thanh cổ kiếm đồng xanh kia ắt hẳn cũng vô cùng kinh người, phải to hơn Trái Đất nhiều lắm.

- Thân kiếm khổng lồ nhường này cũng giống như một đại lục vậy, tựa như một thế giới khổng lồ!

Sau khi trở thành Chân Tức, Vương Bảo Nhạc thông qua linh võng của đảo Thượng Viện đã tiếp xúc được với rất nhiều tư liệu mà lúc còn là Cổ Võ hắn không sao hiểu được.

Ví như việc bước lên thế giới của thanh kiếm lớn đâm xuyên mặt trời kia chính là việc mà toàn bộ các thế lực ở liên bang hiện nay liên tục làm thử, thậm chí vào ba mươi năm trước, không rõ ngũ thế thiên tộc đã dùng cách gì mà trở thành nhóm đầu tiên bước lên đấy, cũng đã đưa người lên, nghe nói cũng nhận được truyền thừa nào đó.

Tiếc rằng thông tin chi tiết của việc này vào hàng thông tin tuyệt mật, người ngoài không ai biết được.

- Còn cả vầng trăng nữa...

Trong lòng Vương Bảo Nhạc chợt động, lúc này là hoàng, trên trời trừ kiếm dương ra thì còn có thể thấy loáng thoáng bóng dáng mặt trăng, từ xưa đến nay mặt trăng cũng có rất nhiều truyền thuyết và sắc thái vô cùng thần bí.

Những chuyện này có cái đã được chứng thực, có cái thì ngay cả liên bang hôm nay cũng chưa tìm được chứng cứ trực tiếp nào, nhưng dù sao đi nữa thì năm đó cũng có không ít mảnh vỡ của cổ kiếm đồng xanh kia rơi xuống mặt trăng.

Điều này khiến cho mặt trăng vốn đã bị liên bang khống chế từ xưa trở thành một vùng đất chứa đầy kho báu!

- Trên linh võng có người nói, cơ duyên đột phá Chân Tức, bước vào trình độ cao hơn chính là ở trên mặt trăng!

Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên vẻ chờ mong, tâm tư dồn dập, đột nhiên hai mắt chợt mở to, chú ý tới phía mặt trăng lại xuất hiện một đốm đen.

Đốm đen này có tốc độ cực nhanh, rõ ràng đang bay thẳng đến chỗ mình.

- Thứ gì kia?

Vương Bảo Nhạc lại càng giật mình hơn, tranh thủ điều khiển khí cầu bay thấp xuống, mãi đến khi đáp xuống Pháp Binh các thì hắn mới quay đầu lại nhìn, lập tức trông thấy biển mây sau lưng ầm một tiếng, tầng mây bị quét ngang ra tựa như đáy nước bị thứ gì đó quẫy mạnh khiến cho mây mù cuồn cuộn tản ra. Theo đó lại có một con mãnh thú khổng lồ thân thể cao chừng hơn hai mươi trượng, toàn thân đầy lông đen vọt ra từ bên trong, nhe nanh trợn mắt nhào thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.

Con cự thú này rõ ràng là một con vượn lớn, lại còn mọc cả cánh... Trên người nó tràn ngập uy áp vượt xa Chân Tức, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn thoáng qua thì đã thấy hô hấp như tắc nghẽn, tim đập dồn dập, rõ ràng đây không phải thứ hắn có thể chống cự lại.

Con vượn này chẳng những có khí thế kinh người, mà thoạt nhìn lại vô cùng hung tàn, tốc độ nhanh hơn Vương Bảo Nhạc rất nhiều, lúc này mắt nó lóe sáng, tựa như đã nhằm vào Vương Bảo Nhạc. Đôi cánh vỗ mạnh, tốc độ lại tăng mạnh, thoắt cái đã kéo gần khoảng cách, xuất hiện bên cạnh khí cầu của Vương Bảo Nhạc, tay phải giơ lên nện một cú thật mạnh đánh bay khí cầu của Vương Bảo Nhạc.

So với thể tích của nó thì khí cầu này chỉ như một món đồ chơi mà thôi, dọa cho Vương Bảo Nhạc ở bên trong hét toáng lên, đang định tránh né nhưng tất cả đã muộn, con vượn đó đã đánh trúng khí cầu, ầm một tiếng, khí cầu lập tức chao đảo, bị cự lực này đánh đâm thẳng xuống mặt đất bên dưới.

- Chuyện gì thế này, sao trên đảo Thượng Viện lại có hung thú chứ!! Không có ai canh chừng à!!

Toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, lập tức hét thảm, còn chưa đợi khí cầu kịp nện xuống đất thì con vượn đó đã bay nhanh xuống, nháy mắt đã đuổi kịp, nhe răng trợn mắt tựa như rất vui vẻ, lại tát thêm một cú, ầm ầm, khí cầu lại bị đánh bay...

Vương Bảo Nhạc lập tức ngu người, càng hét thảm hơn, chỉ cảm thấy trong đầu quay cuồng, loại tốc độ nằm ngoài khống chế này khiến cho hắn sợ thót tim.

- Không có thiên lý, ta có chọc gì nó đâu!!

Vương Bảo Nhạc bi phẫn, đột nhiên, con vượn này nháy mắt lại xông đến bên cạnh khí cầu, lại nện thêm cú nữa, mắt thấy khí cầu lại bị đánh rơi xuống thì nó tựa như cực kỳ hưng phấn, hai nắm đấm vỗ ngực bình bình, phát ra tiếng a a như đang vui hết nấc.

Cứ thế, con vượn này lại nhảy xuống, coi khí cầu như món đồ chơi, không nhừng chụp lại đánh bay, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra nó chỉ đang đùa giỡn, lực đạo vừa phải, không hề đập nát khí cầu.

Tuy là như thế, nhưng Vương Bảo Nhạc ở bên trong lúc này lại thảm khỏi nói, hắn liên tục kêu la thảm thiết, ngu người hoàn toàn, cảm giác toàn bộ thế giới như đảo lộn...

Trên đảo Thượng Viện có không ít người trông thấy cảnh này, cả đám đều không lấy làm bất ngờ lắm, chỉ lắc đầu cảm khái.

- Đó là khí cầu của ai thế, chắc là người mới nhỉ...

- Chỉ có đám mới vào mới to gan bay lên tầng mây thôi, đó là lãnh địa của con vượn kim cương này, nó mà trông thấy thì sẽ ra tay...

Cứ thế, sau khi liên tục đánh mấy chục lượt thì hình như con vượn này bắt đầu chán, cho nên không thèm để ý tới nữa, khí cầu lập tức rớt cái rầm xuống mặt đất, cũng may khí cầu này đủ chắc chắn, nên dù có bị vỡ vụn kha khá, phà cả khói xanh, nhưng Vương Bảo Nhạc lại không bị gì. Nhưng khi rơi xuống xong thì Vương Bảo Nhạc bò ra ngoài, đầu óc choáng váng, vừa ra được đã ọe một tiếng nôn thốc nôn tháo.

Vương Bảo Nhạc thân thể suy yếu, run lẩy bẩy bi phẫn ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn con vượn bay trên trời kia, tay phải giơ một ngón lên, đang định mắng thì bên cạnh lập tức có đệ tử Pháp Binh các tốt bụng biến sắc, vội mở miệng mà rằng.

- Vị sư đệ này nhỏ giọng chút nào, đừng có mắng nó, mỗi lần bị mắng thì nó sẽ tung tuyệt chiêu ra đấy, đáng sợ lắm!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.