Ngay khi gã thanh niên kia vừa mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên tụt hứng, cảm giác này như thể giữa buổi trưa nóng nực khó khăn lắm mới tìm thấy một bình nước băng linh, đang định uống một hớp thì lại thấy ở trong đó có một con ruồi...
Vương Bảo Nhạc gần như trừng mắt theo bản năng nhưng cuối cùng hắn chỉ hít sâu một hơi, cảm giác vào lúc thế này mình hẳn là nên phong độ một chút, vậy nên dù đang nhíu mày nhưng hắn vẫn im re không nói gì.
Em Bánh Bao cũng nhíu mày nhưng có thể là do cô thường gặp phải cảnh này nên giờ vẫn giữ phép lịch sự, nhẹ giọng cất lời.
- Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ hết, ta cũng không muốn làm quen với ngươi.
Cô từ chối rất thẳng thừng và dứt khoát, nói xong cũng không thèm để ý đến tên kia mà kéo tay Vương Bảo Nhạc đi tiếp.
Hình như là nhận thấy tâm trạng của Vương Bảo Nhạc không tốt nên Chu Tiểu Nhã vội nhỏ giọng nói:
- Anh Bảo Nhạc đừng có giận, em không quen người đó.
Vương Bảo Nhạc thấy thế thì trong lòng lập tức thoải mái hẳn ra, nhưng nghĩ mình nên thể hiện phong độ cho nên vờ vịt ra vẻ lịch sự, mỉm cười nói.
- Sao mà anh giận được, điều này chứng tỏ em Tiểu Nhã có sức hút đấy.
Nghe thấy Vương Bảo Nhạc nói vậy thì Chu Tiểu Nhã lập tức vui vẻ hơn hẳn, nụ cười trên mặt lại càng ngọt ngào hơn, tiếp tục sải bước dưới ánh hoàng hôn cùng Vương Bảo Nhạc. Cô mong con đường này có thể kéo dài một chút, như vậy thì có thể khiến cho thời khắc này trở thành vĩnh hằng.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng rất chi là đắc ý, hắn cảm giác mình cũng có mị lực dữ lắm, vậy nên định mở miệng bốc phét vài câu, nhưng đúng lúc này... gã thanh niên gầy còm kia lại chạy tới.
- Bạn gì đó ơi, mình tặng quà cho bạn này, bạn có muốn nhận không?
Gã thanh niên gầy còm kia thở hồng hộc chạy tới, rõ ràng cảnh giới Cổ Võ của hắn ta không cao nhưng ánh mắt sáng rực và vẫn tự động lọc Vương Bảo Nhạc ra khỏi tầm nhìn, trong mắt của hắn ta chỉ có mỗi mình em Bánh Bao mà thôi.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc nổi bão! Phong độ, lịch thiệp gì đó lúc này đã bị hắn vứt ra sau đầu, không đợi em Bánh Bao lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã trừng mắt.
- Thứ quà giẻ rách gì chứ, miễn đi! Ngươi nghe hiểu chứ hả?
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, cầm tay của em Bánh Bao đi thẳng về phía trước.
Hình như đến tận lúc này gã thanh niên gầy còm kia mới để ý tới Vương Bảo Nhạc, hắn trực tiếp không thèm nhìn thân phận của Vương Bảo Nhạc, hằm hằm mặt nhìn theo.
Vương Bảo Nhạc ngó lơ trước vẻ căm tức của gã thanh niên kia, lúc này hắn dắt em Bánh Bao đi xa, em Bánh Bao có vẻ đang tò mò, rõ ràng là bị món quà đối phương nói định tặng kia làm cho tò mò.
- Cái tên này phiền thật đấy, em đã nói không quen rồi mà hắn còn đòi tặng quà...
- Ngoại trừ tặng chính bản thân hắn thì còn tặng được gì nữa, chiêu này hồi sáu tuổi anh đã chơi nát rồi, không biết đã tự tặng bản thân mình biết bao lần rồi đây. Hừ, có tí bản lĩnh mà cũng đòi đấu với anh!
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, nói với vẻ hãnh diện lắm lắm.
Em Bánh Bao mở to hai mắt, giống như bị lời Vương Bảo Nhạc nói làm giật mình, ngẩn ra một lúc. Hồi lâu sau cô mới hoàn hồn, thấy Vương Bảo Nhạc đang nắm tay mình thì lại đỏ bừng hai má, trong lòng lại thấy ngọt ngào hơn, sau đó bóng dáng hai người lại buông dài dưới ánh chiều tà vô cùng lãng mạn...
Nào ngờ gã thanh niên gầy còm kia đúng là âm hồn không tan, lại xông tới tiếp. Lần này không biết hắn hái được mấy bông hoa dại ở chỗ nào, vừa xuất hiện thì lập tức quỳ gối một chân xuống trước mặt em Bánh Bao, ánh mắt vô cùng thâm tình, lớn giọng nói.
- Bạn gì đó ơi, mặc kệ bạn có tin hay không, nhưng mình vừa gặp đã thích bạn rồi, bạn chính là đạo của mình, xin hãy chấp nhận tình cảm của mình. Mình nguyện nắm tay bạn, tặng cả quãng đời còn lại cho bạn!
Cảnh này khiến cho em Bánh Bao giật mình đứng đờ người, mặc dù cô hay bị làm quen nhưng trước giờ chưa thấy ai cứng đầu thế này, nhất là còn bày tỏ nữa.
Lúc này xung quanh cũng có khá nhiều học sinh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, sau khi nhận ra Vương Bảo Nhạc thì đều dứng lại hóng chuyện.
Vương Bảo Nhạc thấy thế thì tức giận đứng lên đẩy gã thanh niên kia một cái.
- Ngươi muốn kiếm chuyện đấy à?
Gã thanh niên ốm nhom kia bị đẩy lùi lại vài bước, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc rồi gầm lên.
- Ta là hệ Ngộ Đạo!
- Hệ Ngộ Đạo thì sao? Ông đây là tam bảng học thủ của hệ Pháp Binh này!
Vương Bảo Nhạc thấy đối phương lại dám so bối cảnh với mình nên mới hếch mặt mở miệng.
- Ta đang ngộ đạo!
Gã thanh niên này nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì không hề lùi bước mà còn nổi hết gân xanh, gào lên thật to.
- Ngộ đạo cái con khỉ!
Vương Bảo Nhạc không nhịn được nên trực tiếp phang cho một chưởng nhưng hắn ra tay cũng rất có chừng mực, mặc dù rất bực bội nhưng chỉ đánh tên kia lùi lại hơn mười bước thôi, sau đó nắm tay em Bánh Bao đang giật mình định rời đi.
Còn gã thanh niên kia cũng nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi cười lớn xoay người bỏ đi.
Nhưng lúc này đám người hóng hớt xung quanh nghe gã thanh niên kia hét to lên thì đều ngẩn ra, sau đó có không ít người hít sâu một hơi, thất thanh bật thốt.
- Hệ Ngộ Đạo! Vương Bảo Nhạc chọc phải phiền toái lớn rồi!
- Mẹ ơi, không phải bình thường đám người hệ Ngộ Đạo đều ở núi Ngộ Đạo không đi đâu à? Chẳng ai dám trêu vào hệ này đâu, nghe nói dù bọn họ làm bất kỳ việc gì, đi đến bất kỳ nơi nào, chỉ cần hô một câu ta đang ngộ đạo thì không ai dám quấy rầy, bởi vì đó chính là việc học của bọn họ!
- Hệ Ngộ Đạo, không có học đường, việc mà tất cả học sinh bên hệ đó làm mỗi ngày chính là ngộ đạo... Hệ Ngộ Đạo có thể mặc sức đi vào tất cả các khu vực ở đảo Hạ Viện!
- Viện kỷ gì đều vô dụng với bọn họ, bởi vì dù cho bọn họ có làm gì đi chăng nữa thì chỉ cần nói ta đang ngộ đạo thì có thể được xí xóa ngay...
Tiếng bàn tán của đám người xung quanh cũng truyền đến tai Vương Bảo Nhạc và em Bánh Bao. em Bánh Bao nháy mắt đã biến sắc, có phần lo lắng.
- Anh Bảo Nhạc, hắn là người của hệ Ngộ Đạo đấy...
- Không phải là hệ Ngộ Đạo thôi à, có gì mà sợ!
Vương Bảo Nhạc cũng giật mình một lúc, một năm qua hắn gần như chỉ dành thời gian bế quan với trở thành học thủ thôi, mặc dù đã biết chuyện tổng thống liên bang tiền nhiệm chính là hệ Ngộ Đạo, cũng biết sơ sơ việc học sinh bên hệ Ngộ Đạo ngày ngày đều ngộ đạo, thậm chí còn từng thấy rất đỗi hâm mộ nhưng dẫu sao thì vẫn không hiểu hết toàn bộ.
Lúc này nghe mọi người xung quanh nói thế thì hắn hừ một tiếng, chẳng để trong lòng. Sau khi tiễn em Bánh Bao về hệ Đan Đạo xong thì em Bánh Bao vẫn thấy lo lắng, thấy bộ dạng bình tĩnh của Vương Bảo Nhạc thì cô mới yên tâm phần nào.
Sau khi nhìn thấy em Bánh Bao lên núi thì Vương Bảo Nhạc mới đi về hệ Pháp Binh, trên đường đi chợt nhớ tới tên học sinh của hệ Ngộ Đạo kia, vậy nên hắn mở nhẫn truyền âm lên hỏi thăm Liễu Đạo Bân về hệ Ngộ Đạo.
Liễu Đạo Bân lại nhanh chóng gửi hết những gì hắn biết về hệ Ngộ Đạo qua, sau khi đọc xong phần thông tin về hệ Ngộ Đạo mà Liễu Đạo Bân đã gửi qua thì Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng dừng bước.
- Đây là hệ Ngộ Đạo sao?
Phần thông tin mà Liễu Đạo Bân gửi qua, có thể nói hệ Ngộ Đạo là hệ yếu nhất trong đạo viện Phiêu Miễu, nhưng ở mức độ nào đó mà nói thì nó lại là hệ mạnh nhất, đồng thời học sinh của hệ này bình thường đa phần chỉ ngồi uống rượu ngâm thơ, mặc sức nhởn nhơ ngộ đạo.
Bọn họ có một câu danh ngôn thế này: Trời đất là thầy của vua chúa, lão sư của các ngươi chỉ là người phàm, còn lão sư của bọn ta chính là trời này đất này, cho nên bọn ta có thể ngộ đạo ở bất kỳ nơi nào!
- Đây là cái hệ ăn no chờ chết thì có!
Tuy Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc nhưng vẫn thấy khinh thường, sau khi quay về động phủ thì hắn lập tức bỏ qua chuyện này.
Một đêm bình yên trôi qua.
Nhưng sáng hôm sau, Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp đi ra khỏi động phủ thì đã nhận được truyền âm của đám người Liễu Đạo Bân.
- Học thủ, có chuyện rồi, ngươi... bên ngoài động phủ của ngươi...
- Ngoài động phủ của ta làm sao?
Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc, đứng dậy mở cửa động phủ đi ra xem thử. Sau đó hắn lập tức hóa đá, lúc này trước cửa động phủ của hắn tự dưng lại lòi ra bảy tám học sinh mặc đạo bào, cả đám ngồi im ra ở đó, sau khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện thì bọn chúng lập tức nhìn sang.
Trong số đám người này có một tên chính là kẻ hôm qua đã tỏ tình với em Bánh Bao.
Bị cả đám nhìn chằm chằm như thế khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng quỷ dị, thế là hắn trừng mắt.
- Các ngươi làm gì thế hả, đây là hệ Pháp Binh đấy!
- Bọn ta đang ngộ đạo!
Cả đám đồng thanh trả lời thật lớn, sau đó cắn răng tiếp tục trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, như thể dù ngươi có đánh bọn ta thì bọn ta cũng sẽ ngồi ngộ đạo cho ngươi bực chết luôn.
- Lũ hâm!
Vương Bảo Nhạc tức giận, mặc kệ đám kia. Hắn đi tới động Linh Lô, nhưng hắn vừa mới đi ra thì đám học sinh hệ Ngộ Đạo kia lập tức đứng dậy đi theo sau.
Lúc đầu Vương Bảo Nhạc cũng không để ý lắm, nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng bực mình. Dù hắn đi đâu thì đám người này cũng theo sát nút, dù hắn vào động Linh Lô thì đám người này cũng đi theo, ngồi xếp kín mít xung quanh Vương Bảo Nhạc, như thể dù ngươi làm gì, đi đâu thì bọn ta cũng sẽ bám rịt lấy.
Vương Bảo Nhạc có hạ lệnh cho đám người Liễu Đạo Bân xua bọn chúng đi, nhưng Liễu Đạo Bân lại cười khổ nói cho Vương Bảo Nhạc biết rằng chỉ cần đám người bên hệ Ngộ Đạo nói một câu ngộ đạo thôi thì bộ viện kỷ cũng không có quyền đuổi đi.
Mà đám học sinh hệ Ngộ Đạo này lại vô cùng cứng đầu, sau ba ngày liên tục bị bọn họ làm phiền thì Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng ra tay!
Nhưng hậu quả chính là sáng hôm sau lại có thêm mười mấy tên học sinh của hệ Ngộ Đạo xuất hiện trước cửa động phủ của hắn, vây kín mít động phủ của hắn để ngộ đạo.